Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Dưới tình huống này, nào có ai có tâm trạng đi nướng thịt sói nữa chứ. Tất cả mọi người đều mệt tới nỗi chẳng còn sức lột da của chúng, vả lại sói đầu đàn vẫn chưa xuất hiện nên không biết phía trước còn nguy nan cỡ nào, vẫn phải đề cao cảnh giác là tốt nhất. 

Ngay cả Tần Phong Hi cũng không còn hứng thú ăn thịt sói nướng. Mọi người lặng lẽ gặm một miếng bánh và uống mấy hớp nước tuyết, ngồi yên tại chỗ một lát để khôi phục lại sức lực. 

Có mấy thị vệ bị thương, trong đó có hai người bị nặng hơn hẳn. Vừa rồi leo lên núi chưa nhận ra, khi dừng chân nghỉ ngơi mới phát hiện một mảng thịt đùi đã bị sói tuyết cắn mất, suýt thì xương cốt cũng bị nó đớp hết cả. Một vài người khác thì bị chúng cắn vào tay. 

Người bị thương thì phải nghỉ ngơi. 

Sau khi nhận ra bọn họ bị thương, Tần Phong Hi nào còn thời gian mà nghỉ ngơi. Nàng vội vàng đi giải độc cho họ, bôi thuốc rồi lại băng bó, cứ liên tục như thế cũng mất hơn nửa canh giờ. Cũng may trong khoảng thời gian đó không có chuyện gì xảy ra. 

Tuyết lớn đã ngừng rơi trong lúc bọn họ chém giết đàn sói, ánh trăng đã sáng lên từ lúc nào không hay. Nương theo mảng tuyết lớn phủ kín, không cần bó đuốc cũng có thể nhìn rõ đường đi. 

“Chúng ta giết nhiều sói như thế, mùi máu tươi nồng nặc khắp nơi và cả bể máu ở giữa núi thế này, e là trời vừa sáng sẽ có người phát hiện ra thôi. Nguyệt khẽ bảo: “Phải mau chóng tìm ra.” 

Bây giờ đã sắp tới hừng đông, bọn họ còn phải đề phòng Hoàng thất Đông Thanh Quốc, Ngọc Thái tử và Nhị Hoàng tử đều ở đây. Theo tin tức mà Tần Phong Hi nghe được trong lều trại của Đông Thời Lâm thì người của Hoàng thất Bắc Thương Quốc cũng tới, có khi bọn họ còn dẫn theo quân lính tới đây nữa. 

Sức hấp dẫn của thạch tủy ngàn năm dường như còn hơn cả tưởng tượng của họ. 

“Ừ, không chỉ có người thôi đâu, e là còn có cả những thứ khác” Tần Phong Hi mãi mới được nghỉ ngơi, cũng may là nàng được lão đạo sĩ dạy cho cách thu nạp năng lượng nên cũng khôi phục được không ít tinh thần và thể lực. Nàng sửa sang lại mái tóc rồi nói: “Đi thôi, giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi đâu” 

“Chia ra làm việc nhé ạ?” Nguyệt nhìn về phía Lệ Tử Mặc. Ngọn núi này lớn như vậy, nếu tất cả đều đi cùng nhau thì không biết phải tìm đến bao giờ. Chia ra hành động, ai tìm 

được trước thì phát tín hiệu. 

Lệ Tử Mặc trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Ngươi dẫn một nhóm đi” 

Nguyệt vốn định bảo chia thành mấy nhóm, nhưng Lệ Tử Mặc lại chỉ chia thành hai nhóm gồm hắn và Tần Phong Hi, những người khác thì đi cùng Nguyệt. 

Nguyệt im lặng, cũng không dám nói lo lắng, vì chỉ mỗi hai người thôi cũng mạnh bằng cả nhóm của họ rồi. 

“Người bị thương không thể chạy.” Tân Phong Hi nhìn bảy tám thị vệ bị thương, nhíu mày bảo: “Các ngươi tìm một chỗ thích hợp để họ nghỉ ngơi đi, sau khi bọn ta ra ngoài thì dẫn họ rời đi, hoặc là ta sẽ dẫn họ đi chung, còn Nguyệt Vệ đại nhân và chàng.. 

“Không được, Tần Phong Hi, cô đi theo chủ nhân. Lệ Tử Mặc còn chưa mở lời thì Nguyệt đã phản đối trước. Bây giờ hắn ta không thể không thừa nhận, Tần Phong Hi mạnh hơn hẳn ta, mạnh hơn nhiều. 

Có nàng đi cùng chủ nhân thì hắn ta yên tâm hơn cả. 

Bọn họ nhanh chóng chia thành hai nhóm hành động riêng. Nguyệt dẫn theo thị vệ vào núi từ bên trái, Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi đi hướng bên phải. 

Lên đến đỉnh núi, họ phát hiện ra mảng xanh chỉ là một mảnh cỏ nổi bật giữa nền tuyết trắng. Nhưng khi đi vào phía sau ngọn núi, họ phát hiện ra thực chất có một hang động trong núi thật. 

Đằng sau những tảng đá khổng lồ có rất nhiều cây xanh! 

Hoa nở, cỏ xanh, mỗi bước chân đều mang một cảnh sắc. 

“Chuyện này là sao? Quá vô lý.” Tần Phong Hi nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt được bao phủ bởi vầng trăng mà không khỏi sững sờ. 

Lệ Tử Mặc đi cạnh nàng, mấy ngày trời chỉ nhìn tuyết trắng mà giờ bỗng thấy một cảnh sắc tuyệt diệu như thế, ngay cả giọng nói của hắn cũng thả lỏng hơn nhiều. “Bảo sơn có bảo vật thì mới có thể có dị tượng thế này” 

“Không chừng nơi này thực sự có thạch tủy ngàn năm đấy” 

“Đừng sơ suất” Lệ Tử Mặc nắm chặt tay nàng rồi kéo đi: “Lần này không cho nàng đi một mình. 

Trước đó hắn để nàng đi một mình, cuối cùng lại khiến nàng bị truy lùng khắp Băng Nguyên. Nàng không biết rằng lúc thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, hắn đã áy náy cỡ nào. 

Hắn chưa từng nợ bất cứ ai, bởi trong suy nghĩ của Lệ Tử Mặc, một khi đã là người của hắn thì bắt buộc phải làm cho hắn. Thế nhưng vào thời khắc ấy, hắn đã cảm thấy mình nợ nàng. Không, phải là hắn luôn nợ nàng, nợ nàng sự an nhàn. Người phụ nữ của hắn vốn nên được hưởng thụ sự nhàn hạ trong lòng hắn, vậy mà từ khi bên hắn, nàng luôn phải ứng phó với vô vàn sự nguy hiểm. 

Nhưng mà, người phụ nữ có thể kề vai sát cánh cạnh hắn như thế, hắn rất thích! 

Tần Phong Hi đồng ý, rồi cẩn thận đi tìm cửa hang. 

Hương thơm của loài hoa mọc trên núi tuyết này khác với những loài hoa bình thường, nó thơm và thanh khiết hơn. 

Khi Tần Phong Hi nhìn thấy một con ong còn than thở rằng ong ở đây hạnh phúc quá, hoa ở nơi này đều thuộc hàng thượng phẩm, nếu mà là hiện đại thì mật ong ở đây có thể bán với giá trên trời. 

Nhưng sau khi thấy có tới bảy, tám con ong bu quanh phần nhụy của một bông hoa, nàng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Nơi này nhiều hoa như thế, nhìn quanh chỉ thấy bao la mà đóa nào cũng có ít nhất hai con ong, vậy thì trong này... 

Rốt cuộc có bao nhiêu con ong? 

Câu hỏi này vừa xuất hiện, nàng lập tức giật mình, vội níu Lệ Tử Mặc lại. 

“Chàng thấy sao?” 

“Ong ấy hả?” 

Tần Phong Hi hơi giật mình: “Hóa ra chàng đã nhận ra từ sớm à? 

“Trong những con ong kia có độc, nên cẩn thận. Lệ Tử Mặc rất bình tĩnh: “Nghe nói trong Băng Nguyên có ong độc nhưng lại cực kỳ hiếm thấy, hóa ra chúng ở trên núi này. “Không gây nguy hiểm cho chàng sao?” Sau khi hỏi xong nàng mới nhớ ra, cơ thể hắn đã bách độc bất xâm rồi nên tất nhiên lũ ong này không gây đáng ngại. “Tân Phong Hi 

Hắn bỗng gọi tên nàng, Tần Phong Hi đang định lấy độc của đám ong kia, nghe vậy bèn đáp qua loa: “Hả?” 

“Nàng không sợ bách độc” 

Giọng của hắn mang theo ý khẳng định. 

Tần Phong Hi khựng lại, mãi mới nhếch miệng. Nàng thầm oán trong lòng, thực sự quá ghét cái con người vừa thông minh vừa cẩn thận như này, thế thì còn có gì thú vị chứ. Nàng còn đang định nói, nếu hắn đã bách độc bất xâm thì đám ong này chẳng còn gây nguy, nhưng còn nàng thì sao? Hóa ra là hắn đã sớm biết nàng cũng không sợ bách độc rồi. 

“Đúng” Tân Phong Hi dứt khoát thừa nhận. Nàng thực sự không sợ độc tố gì hết, bởi từ nhỏ đã bị lão đạo sĩ nhồi nhét cho đủ các loại dược liệu để tạo ra thể chất kháng độc. Thế nên lần trước ở sơn cốc Mê Chi, nàng nói mình đã ăn thuốc giải độc cũng là nói dối, thực chất không có thuốc giải độc gì cả. 

Dù Lệ Tử Mặc không hỏi thêm về chuyện này, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mặc dù hắn đã biết nàng không sợ bách độc, nhưng chính tai nghe nàng thừa nhận thì hắn mới hoàn toàn yên tâm, như thế thì lũ ong này không gây cản trở gì. 

Hai người tiếp tục tiến lên, chợt nghe đằng trước có tiếng vo ve ồn ào, hiển nhiên là lũ ong đang tụ tập lại. 

“Mau, đi xem thử.” 

Lệ Tử Mặc kéo tay nàng, cơ thể bay lên trên vài lần rồi đáp xuống một cành cây lớn mọc ra từ giữa hai tảng đá cạnh nhau. Vì cây này nằm ở nơi cao nhất nên đáng lẽ là nơi tốt nhất để quan sát những gì xảy ra trước mắt. Tuy nhiên, khi đứng trên cành, họ phát hiện ra hàng ngàn con ong độc đang đứng bên ngoài những tán lá rậm rạp. Nó vỗ cánh về phía họ, như thể nó chuẩn bị tấn công. 

Vo ve vo ve, quá nhiều ong độc tụ lại một chút, tiếng của chúng khiến người ta khó mà chịu nổi. 

Hú! 

Đúng lúc này, một tiếng sói tru đột ngột vang lên ở bên khác. Âm thanh này không hề giống tiếng gầm của đàn sói trước, nó mang theo sát khí vô tận, mang theo khí thế của một vị vua. 

“Sói đầu đàn! 

“Vua sói!” 

Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc cùng hét lên, một cơn gió tanh tưởi ập tới. Lệ Tử Mặc ôm Tần Phong Hi bay cao thêm một mét nữa, mũi chân hắn đứng trên một nhánh của cành cây cao vút phía trên. Nhánh cây chỉ rung nhè nhẹ, không hề bị bẻ cong. 

Võ công của Lệ Tử Mặc luôn cao hơn hẳn một bậc so với những gì mà Tần Phong Hi tưởng tưởng. 

Tần Phong Hi được hắn ôm vào lòng. Nàng cúi đầu xuống, chỉ thấy một con sói tuyết to lớn với bộ lông màu trắng bạc đang lườm họ bằng con mắt màu đỏ, hàm răng nhe ra để lộ chi chít răng nanh, rồi nó quay sang bên bầy ong bắt đầu gầm rú. 

“Nó đang cảnh cáo chúng ta, cũng đang cảnh cáo những con ong độc kia.” Tần Phong Hi biết cách thuần hóa thú, thế nên cũng hiểu được đại khái tiếng kêu của chúng. 

Đương nhiên là nếu lúc trước yêu cầu nàng thuần hóa lũ sói trên núi thì nàng sẽ không thể làm được. Hàng ngàn con sói hung ác vốn bị người ta điều khiển, mạnh bạo lao tới thì bảo nàng thuần phục con nào cho được? Đã thế còn bảo nàng thuần phục hết, vậy thì chẳng khác nào đòi mạng. 

Việc thuần hóa con sói đầu đàn này cũng không phải là không thể, nhưng bây giờ hai người đang không biết mọi chuyện ra sao, tốt nhất nên quan sát kĩ lưỡng rồi tính tiếp. 

“Bọn chúng đang đối đầu. Lệ Tử Mặc cũng đoán ra được. 

Vua sói và lũ ong độc đang đối đầu, vừa hay bọn họ xông vào nên mắc kẹt ở giữa. 

“Chúng ta rời khỏi cành cây này, tìm một chỗ khác..” Tần Phong Hi mới nói xong cúi đầu nhìn xuống thì bỗng im lặng. Lệ Tử Mặc nhìn theo ánh mắt nàng, tức khắc nhướng mày. 

Sao lại may mắn thế? 

Lại là nhờ Tần Phong Hi mang may mắn đến sao? 

Lúc trước bọn họ chỉ thấy cái cây này mọc ra từ trong khe của hai tảng đá lớn, không ngờ là khe hở lại lớn đến vậy! Nhìn từ nơi này, vừa hay có thể thấy ở giữa là một cửa hang! 

Ở mép lỗ hổng có mọc một loại thực vật trông như hoa mà không phải hoa, màu hồng, mỗi bông to bằng cái bát. Nhưng nếu nói đó là hoa, thì thứ đó lại là một mặt phẳng hoàn toàn, ở giữa có một chút màu đỏ, còn phần viền thì toàn màu hồng. Nhìn có vẻ mềm mại và tươi tắn, nhưng chưa bao giờ thấy loại hoa như vậy! 

Tim Tần Phong Hi chợt đánh cái bộp! 

eyJpdiI6IlBKTW1CS1pzWDJSWW1WcHB0d3J4T1E9PSIsInZhbHVlIjoidmJPVEI2S2t4WFhydWRrQklrM1wvS0NMVXh4Q1g1c1I0SkIrQ2IyQ1dHMjduUVRuZGlISmgwSk5oUlRtaHZWcVBJYzZvZFBXaFJoUWZJd05ma2ZBRHRCbTR3aXU0Y2piT3gwNURucDloelViTEZoYjZ1SnVnRWwrVW5KOFNBczRzaThjRE5XYzZOXC9wWnFiR0FzaU9OVkpzdFI1UEYwak5sb2FDZFwvK0Ntamp3YXIxWllFRHlDd2IwSWxSaUZxV1pDa3FPZWJkRTZzK1lkYkEzRTJIYlNUZ1kxaFpGZURMeWxibWVVQmVEbDJ3NHB5VWpiRTNHMHVMaHlaRTNMVFQrNzloN2UwMWlwZEkwNVh5ekUrbTAyVWlTSVJ4U1J2bFJtM2NuNVBMMmNpR1BkRjhUTFRlMitLa0hxNTc2a0xmZDV2V1hUVHlDSEpveEtPblhRR2NuNjZhV0xFVnJTVGJzSkJGaExHaXJEMFRIV2tOa0FpOUdNb2w0NGhmR3czdDJzcFUzTDJ3TlN0V1lubmxlczRydU1zenhsVTBrMkFzYVhmRXdmaTBMZUpudjREUVhLMVl3QVRCVkFCSXR5ZEgyaDNQUmtOUEo1WmlJMFplNFhLV0VQTEtpU2NENjA2XC9sQ2xUeGR3NDYzeUNSK2V3RnlDbHZyYzZPSTFnSFZKOXdrIiwibWFjIjoiNWU4ODFkNjVmY2QxOTNkNGJiYjRlYzIyOTk0YTMzNTQ2ZDQzMzcyNmViN2ZmOWUyMDc0M2ZiNDIxYzY5YjVhOSJ9
eyJpdiI6ImFsY3E2dDhxcmRsK3BFd3dXQ3l5a1E9PSIsInZhbHVlIjoiNzFGU1dIeTJ1VkhpdVFIY0xVMkZKdkZmZlBNcCtKV1VVaEoydzNMWHBGVk45a2NzaFNMRWpTeDhpWUZGamFydXQyVFU0eFJrVUZESmM5NTNhaGNPS2RjaVAzTzVNOVduV2JoR2RZKzczaE1yeUtITDJ5SlwvTTVzTmNVSVFjbjF0MUZBbFpqbmlaN2dPYVhiT08xV1hyTkcrV3pWUU52TzZ1MStTTVZrbEp5NzNHVlk0OW5mY3lPRXJTUW8xTytLZzgzZllzRUFLWHNlVHhWcWgzREVsT1g1WkZibms4MExHNjIwM0NhYXc3V0FKZUI3NmtKTzB0c0ljbHJ0OFlnOUwiLCJtYWMiOiI3OWVkNzA2MjViNmUzZjRmYmE4YWQxZjVlNTdjNWY0ZmI2M2Y3YzhhYWQxZWQ4ZjFlNDUwNjljNjQ4YjExYjFiIn0=

Nhưng màu băng của nó lại mang cảm giác như tuyết. “Hoa Tuyết Trung, đây chính là hoa Tuyết Trung” Sắc mặt Tần Phong Hi hớn hở, nàng nói: “Ta vẫn nghĩ rằng hoa Tuyết Trung mọc trong băng tuyết, không ngờ nó lại mọc ở đây” Nếu không phải họ leo lên cây, nhìn từ trên cao xuống thì sao biết được rằng giữa hai khối đá lớn này lại còn che đậy càn khôn chứ. Không chỉ phát hiện hoa Tuyết Trung mà còn thấy một cửa hang. Phải chăng thứ bọn họ đang tìm đang ở ngay trong động này?

Ads
';
Advertisement