“Chúng ta xuống dưới đi.” Lệ Tử Mặc nói.
Tân Phong Hi vẫn hơi lưỡng lự: “Có vẻ vua sói và ong độc đang chuẩn bị tranh giành, nếu bây giờ chúng ta xuống dưới, e rằng sẽ bị hai bên tấn công”
Dừng lại một lát, nàng nói: “Cho nên, ta sẽ dụ chúng rời đi, chàng xuống dưới. Hoặc là chàng dụ chúng rời đi, để ta xuống dưới”
Bầy ong rất đông, tuy rằng họ đều không sợ độc, nhưng nếu bị ong chích thì cũng sẽ không chịu nổi, huống chi còn vẫn còn một con sói. Tuy nhiên họ cũng chưa biết trong hang vẫn còn những nguy hiểm gì, cho nên dù vào hang hay không thì cũng chẳng khác gì mấy.
“Ta với nàng đi cùng nhau. Lệ Tử Mặc nói như đinh đóng cột, không cần thương lượng.
Lúc trước hắn đã nói rồi, sau này hắn không muốn đi một mình, hắn sẽ không bỏ mặc nàng một mình.
Tần Phong Hi bất đắc dĩ.
“Vậy thì chúng ta nghĩ cách khác.
“Gọi Nguyệt đến đây để họ dụ chúng rời đi” Lệ Tử Mặc nói mà không chút do dự. Hắn tin rằng hang động mà họ phát hiện sẽ có bảo vật, vậy thì đương nhiên nhóm của Nguyệt sẽ không cần bận rộn nữa.
“Cũng được”
Tần Phong Hi phát tín hiệu mà lúc trước Nguyệt cho mình. Luồng khói màu xanh lá bay thẳng lên trời, nhưng cũng kinh động con sói và ong độc kia, khiến chúng đều nhìn chằm chằm bên này.
Ù ù ù ù... Một bầy ong độc tức khắc bay về phía họ, kim đuôi vừa đen vừa dài, họ đều có thể thấy rõ ràng! Mà lúc này con sói kia cứ như đã kết minh với bầy ong, đứng một bên như hổ rình mồi, cứ như thể chỉ cần họ chạy trốn thì nó sẽ xông lên ngay lập tức.
“Vãi, chẳng lẽ chúng nó biết chúng ta đang gọi người trợ giúp?"
Tân Phong Hi đánh ra một chưởng phong, đập trúng một bầy ong độc. Nhưng hành động này càng chọc giận những con ong độc khác, lại thêm một bầy ong độc khác bay tới,
tụ tập với những con ong còn lại bao vây chung quanh hai người.
Nàng không muốn bị ong chích sưng cả mặt đâu! Sắc mặt Tần Phong Hi đen sì.
Lệ Tử Mặc ghì mặt nàng vào lòng mình: “Ôm ta chặt vào. Hắn rất bình tĩnh bảo nàng ôm chặt mình, sau đó liên tục đánh mấy chưởng ra ngoài. Bầy ong độc kia không thể đến gần họ được ngay nên trông có vẻ mất kiên nhẫn.
“Túi mật của con cáo ma kia có tác dụng với mấy con này không?” Tần Phong Hi hỏi.
Lệ Tử Mặc lắc đầu: “Không”
“Tiếc thế.” Tần Phong Hi sờ soạng bên hông, mấy chục cây châm bạc nhỏ như lông trâu được kẹp giữa ngón tay của nàng: “Bầy ong độc này cũng có những con đầu đàn, chàng tạm thời đừng nhúc nhích, ta sẽ giải quyết những con đầu lĩnh ấy!”
Đôi mắt nàng sáng như đuốc nhìn bầy ong độc bay tới, tìm được mười mấy con ong độc có hình dạng hơi khác biệt trong bầy, sau đó giơ tay lên, mấy chục cây châm bay ra ngoài, không hụt một phát nào, mỗi cây kim đều bắn trúng một con ong độc!
Giống như cái cách nàng hay thán phục vì võ công của Lệ Tử Mặc, Lệ Tử Mặc cũng thấy choáng ngợp mỗi khi thấy nàng ra tay. Chiêu thức này quá đẹp! Không hổ là người phụ nữ mà hắn thích!
Sau khi mười mấy con ong dẫn đầu trong bầy ong độc bị giết, quả nhiên những con ong độc còn sống đều rối loạn, bị Lệ Tử Mặc tung ra mấy chưởng đập chết một ít, chúng bắt đầu lùi bước.
Đúng lúc này có tiếng gió vang lên, là Nguyệt dẫn theo nhóm Trần Thập đến đây.
“Chủ nhân, Tần Phong Hi!”
“Đế quân, Tần cô nương!”
“Người bị thương đâu rồi?”
“Bọn ta tìm được một hang động nhỏ, nhưng xem ra chỉ là ổ sói bình thường thôi, trong đó không có sói nên đã bảo họ ở đó nghỉ ngơi.” Nguyệt trả lời: “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bọn ta đã tìm được cửa hang, các ngươi dụ bầy ong độc và con sói kia sang chỗ khác, ta và chủ nhân sẽ xuống dưới xem xét tình hình.
“Được, cứ giao nơi này cho bọn ta. Nhóm của Nguyệt vui vẻ, lập tức rút kiếm rồi chia nhau xông về phía bầy ong độc và con sói.
Thế là chúng không thèm quan tâm đến Tần Phong Hi và Lệ Tử Mặc nữa.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi”
Lệ Tử Mặc ôm nàng nhảy xuống, cuối cùng đáp giữa hai tảng đá lớn kia. Vừa định dừng lại trên thảm cỏ bên cạnh cửa hang thì Tần Phong Hi lại vội kêu lên: “Đừng giẫm lên thảm cỏ ấy!”
Lệ Tử Mặc vẫn luôn tin tưởng phán đoán của nàng. Nàng vừa dứt lời, lòng bàn chân của hắn vốn sắp chạm vào thảm cỏ thì lập tức vận khí để bay lên cao hơn một chút.
Phá Sát trong tay Tân Phong Hi lập tức đâm vào tảng đá bên cạnh, mượn Phá Sát để chịu đựng trọng lượng của hai người.
“Chàng nhìn đi, thảm cỏ kia trông cực quái dị” Tân Phong Hi nhìn thảm cỏ bên cạnh hoa Tuyết Trung, không phải màu xanh lá mà lại là màu xám đen, trông thì có vẻ như đã héo úa, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi một ngọn cỏ đều giống hệt những kim thép nhọn hoắc.
Lỡ như đạp trúng thì nhất định sẽ đóng đinh bàn chân ở đó.
Quả nhiên, nơi này không nhẹ nhàng dịu êm như vẻ bề ngoài.
Nhưng thứ này cũng không khó giải quyết, Lệ Tử Mặc rút trường kiếm ra, chỉ chém ngang một cái là đã dọn sạch thảm cỏ ấy. Lúc này họ mới bay xuống, Tần Phong Hi khom lưng nhìn hoa Tuyết Trung, nhìn gần mới thấy quả nhiên “cánh hoa” này mềm mại mịn màng như bông tuyết.
Ở đây không có nhiều hoa Tuyết Trung, chỉ có ba đóa.
“Hoa này to quá, nên đựng bằng thứ gì nhỉ? Quên không hỏi Thần y.” Nàng ngây người một lát rồi vươn tay ra, định thử hái một đóa xem sao, nào ngờ vừa chạm vào bông hoa thì “cánh hoa” trông như một cái bàn lớn đột nhiên co rút, thu mình lại biến thành một hạt ngọc nhỏ màu hồng to bằng trứng chim.
"Ho?"
Thần kỳ vậy sao? Chạm vào lá cây xấu hổ thì nó sẽ lập tức khép lại, hoa Tuyết Trung này khép còn toàn diện hơn.
Như thế này thì không sợ không cất giữ được. Nàng lập tức chạm vào cả ba bông hoa, khiến chúng co rút lại thành một viên ngọc nhỏ rồi hái xuống, cất vào bình nhỏ mà
mình mang theo bên người.
Lệ Tử Mặc rối rắm nhìn nàng lấy ra một chiếc bình nhỏ, không tài nào hiểu nổi vì sao nàng mang theo nhiều thứ trên người đến mức này? Hơn nữa vì sao lúc nào cũng mang theo cả đống chai lọ?
Hắn không biết rằng, đây là bài tập về nhà mà lão đạo sĩ từng giao cho nàng hồi bé, yêu cầu nàng thu thập những thứ có thể dùng được khi phát hiện trong rừng, có thể điều chế rất nhiều loại thuốc, hoặc chất độc. Hồi xưa những thứ nàng thu gom được chủ yếu là để ngâm nước tắm, vậy nên nhiều năm trôi qua, Tần Phong Hi đã bồi dưỡng được thói quen mang theo rất nhiều chai lọ nhỏ trên người, gặp phải thứ gì hữu ích là có thể thu hoạch được luôn.
Sau khi cất giữ ba bông hoa Tuyết Trung, họ lập tức vào hang động.
Cửa hang không có điểm gì đặc biệt, nhưng bên trong lại tối om, thò tay ra không thấy năm ngón tay. Tần Phong Hi vừa tiến vào đã bị Lệ Tử Mặc nắm chặt tay. Trong bóng tối, khí tức truyền đến từ trên người hắn rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Chàng buông ta ra trước đã, để ta đốt lửa?” Tần Phong Hi nói, Lệ Tử Mặc lưỡng lự một lát rồi mới buông tay ra. Tần Phong Hi lấy đá đánh lửa ra rồi châm lửa.
Nhưng ánh lửa vừa sáng lên, nàng chợt phát hiện không thấy bóng dáng Lệ Tử Mặc bên cạnh mình đâu cả!
Đây không phải là chuyện nhỏ!
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
Tần Phong Hi lập tức hô hào, quanh người nàng vẫn còn vương vấn hơi thở của hắn, sao bỗng dưng lại không thấy đâu nữa? Nhưng khi đưa tay về phía hắn vừa đứng thì lại không có gì, vậy thì đây không phải trận pháp che mắt, Lệ Tử Mặc thực sự không còn ở bên cạnh nàng nữa.
Đột nhiên rơi vào chiêu thức như thế khiến lửa giận trong lòng Tần Phong Hi bùng lên, nàng cố kìm nén để bản thân bình tĩnh và nhìn vào cái hang trước.
Hang động này hiển nhiên không lớn bằng hai tảng đá kia, trước mặt nàng là một bức tường đầy lỗ hổng, nàng có thể đi vòng sang cả hai bên để nhìn xem. Tần Phong Hi đi qua xem thử, hai bên trái phái không tương thông, hơn nữa phương hướng đi tiếp cũng khác nhau. Nếu rẽ trái hoặc rẽ phải thì sẽ đi ra một con đường hoàn toàn ngược nhau.
Nàng không biết vừa rồi Lệ Tử Mặc đi đâu, nhưng bây giờ đứng yên chờ hắn thì không thể được. Nàng cẩn thận dò xét, nơi họ vừa đứng khá lớn, vốn không thể giấu được. “Lệ Tử Mặc, Lệ Tử Mặc! Nguyệt! Nguyệt Vệ!” Tần Phong Hi gọi với về phía cửa hang, nếu bọn họ giết chết con sói đầu đàn rồi thì ít nhất một vài người có thể đi xuống và chia
ra tìm.
Nhưng tiếng gọi của nàng hô lên rất lâu mà trên đầu không một tiếng đáp lại, không có bất kỳ ai. Nàng cẩn thận nghe ngóng một hồi, không hề nghe thấy tiếng động nào hết. Ngay cả tiếng ong vo ve và tiếng gầm rú của con sói đầu đàn cũng không còn. Nơi này như bỗng chốc chìm vào sự tĩnh mịch, tựa như cả ngọn núi chỉ còn duy nhất mình nàng.
“Mẹ kiếp, khốn nạn, rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì thế!” Tần Phong Hi cáu kỉnh quát tháo.
Hiện tại nàng chỉ còn một con đường, đó là xuống dưới tìm.
Mà lúc này Lệ Tử Mặc bỗng bị một lực hút khổng lồ kéo đi, giống như đang lao về phía một lối đi tối tăm, nhanh đến mức hoàn toàn không thể trốn thoát được.
“Tần Phong Hi!”
Hắn gọi tên của Tần Phong Hi nhưng nàng không trả lời, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng của nàng. Lệ Tử Mặc giận dữ, không cần biết phía trước là cái gì, hắn cứ thế dùng mười phần công lực đánh thẳng về trước.
Có một tiếng gầm rú của không khí, sau đó lực hút biến mất. Hắn hít một hơi thật sâu và đứng vững lại.
Sau đó hắn lấy đá lửa nhóm lửa, cuối cùng mới nhìn thấy nơi mình đang đứng. Việc đầu tiên Lệ Tử Mặc làm là xác nhận Tần Phong Hi đã không còn bên cạnh hắn. Chuyện này khiến hắn phẫn nộ vô cùng, đã nói là không để nàng một mình, không ngờ họ lại vẫn tách ra.
“Tần Phong Hi?”
Hắn cũng thử gọi Tần Phong Hi nhưng hoàn toàn không có tiếng trả lời, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng như thể chỉ còn lại mỗi hắn, không còn gì khác.
Nếu thực sự chỉ có mình hắn và với tính cách của hắn thì chắc chắn Lệ Tử Mặc sẽ đi tiếp về phía trước tìm hiểu thực hư ra sao, nhưng bây giờ Tần Phong Hi mới là điều tất yếu đối với hắn, nếu bỏ nàng lại, dù hắn lấy được thạch tủy ngàn năm mà vô số người ao ước thì có ý nghĩa gì?
Thế nên Lệ Tử Mặc hoàn toàn không do dự nữa, hắn lập tức quay trở lại.
Nhưng ngay lúc này, lối đi đằng sau vốn có cửa lại bỗng dưng biến đổi và xuất hiện một bức tường đá, hoàn toàn chặn đường lại.
“Chết tiệt!”
Thế này là gặp phải trận pháp rất mạnh rồi.
Trận pháp cộng thêm cơ quan, vậy thì rõ ràng hang động này không phải tự nhiên mà có, chắc chắn là như vậy.
Nếu thế thì lúc này Tần Phong Hi cũng bị vây lại rồi. Sau khi biết hang động này không phải tự nhiên mà được người ta bố trí, Lệ Tử Mặc lập tức bình tĩnh lại. Những thành tựu mà Tần Phong Hi đạt được về trận pháp hơn hẳn rất nhiều, nàng cũng mạnh hơn hắn ở điểm này nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Thậm chí, có khi nàng còn phá trận pháp này nhanh hơn cả hắn.
Sau khi bình tĩnh lại, Lệ Tử Mặc chỉ có thể xoay người đi về con đường phía trước.
Đi thêm một đoạn nữa thì xuất hiện một cái động băng, bên trong có những thứ như băng sương, mũi tên băng, và mảng băng. Tuy nhiên, ở đây không có lớp băng nào, chỉ toàn là màu trắng tuyết, trông cực kỳ lạnh lẽo.
Nếu có thể đưa hang động này làm thành một mặt phẳng thì sẽ thấy hai lối đi vào hai cửa hang, hắn và Tần Phong Hi dường như đi về phía trước, nhưng lúc này cả hai lại đang đi lướt qua nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất