Đúng lúc này, Lệ Tử Mặc đột nhiên đứng khựng lại, tim Nguyệt chợt đập thình thịch: “Chủ nhân?”
“Ngộ nhỡ Tân Phong Hi còn ở trong động thì sao?”
Lệ Tử Mặc chỉ nói nửa câu, nhưng Nguyệt và các thị vệ đều hiểu ý của hắn. Do đó tất cả đều dừng lại, giữa đám đông đang tháo chạy xuống núi, một giây cũng không dám dừng lại, trông họ vô cùng nổi bật.
“Đế quân làm gì vậy?” Đám người Đông Thời Ngọc và Bắc Hải Đường ở cách họ không xa, thấy thế bèn vội hỏi.
Lệ Tử Mặc không trả lời, chỉ nói với Nguyệt: “Dẫn người xuống núi, đợi ta ở doanh trướng dưới núi. Dứt lời, hắn lập tức chạy ngược lên trên núi.
“Chủ nhân!”
“Đế quân!”
Tốc độ của Lệ Tử Mặc cực nhanh, dù họ muốn đuổi theo cũng không kịp, kể cả Đông Thời Ngọc và Tây Minh Viễn. Hai người nhìn Lệ Tử Mặc biến thành điểm đen chỉ sau nháy mắt, trong lòng đều kinh hãi, khinh công của Lệ Tử Mặc đã đạt đến mức độ này rồi sao? Nếu hắn thật sự tiến bộ thần tốc như thế, thì chẳng phải cho hắn thêm một, hai năm, hắn sẽ bỏ xa bọn họ ư?
Lệ Tử Mặc là một người đàn ông có dã tâm, nếu thật sự để mặc hắn tiếp tục trở nên mạnh mẽ, thì có lẽ Đông Thanh, Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương đều sẽ trở thành miếng thịt mỡ lớn mà hắn muốn cắn!
Trong lúc chạy hỗn loạn, Đông Thời Ngọc và Tây Minh Viễn nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều có tia sáng tối tăm loé qua.
Mà ánh mắt của Bắc Hải Đường thì càng phức tạp hơn họ.
Nguyệt cắn răng, phất tay nói: “Đi thôi, xuống núi, đưa các huynh đệ bị thương theo!”
“Vâng!”
Trong lòng nhóm Trần Thập đều bắt đầu cảnh giác, chia nhau ra hai người dìu một đồng đội bị thương, chạy xuống núi bằng tốc độ nhanh nhất. Khác với những người chỉ lo
tháo chạy tránh ong độc và núi lở, bọn họ còn phải đề phòng những người khác!
Lúc nãy Đế quân đột nhiên thể hiện bản lĩnh khinh công nhanh một cách đáng kinh ngạc đã thu hút sự chú ý của nhóm Đông Thời Ngọc. Vì chưa kể người khác, ngay cả bọn họ thường xuyên theo bên cạnh Lệ Tử Mặc cũng không ngờ khinh công của hắn lại đột ngột tăng cao nhanh tới mức chóng mặt như vậy!
Cũng may ban nãy mọi người chỉ lo tháo chạy, vô vàn nguy hiểm rình rập bên cạnh, lại còn có ong độc điên cuồng đuổi theo, nên chưa có ai bình tĩnh lại, không thì rất có thể sẽ có người liên tưởng tới thạch tủy ngàn năm!
Nếu như để họ biết Đế quân lấy được thạch tủy ngàn năm ngay trên Băng Nguyên, thì họ sẽ rất khó trở về Phá Vực, trên đường đi sẽ phải gặp vô số nguy hiểm. Những kẻ này sẽ không để Đế quân đem thạch tủy ngàn năm về một cách đơn giản như thế được. Dù bọn chúng biết hắn đã dùng, nhưng bọn chúng cũng sợ hắn sẽ trở thành một uy hiếp to lớn về sau, bởi vậy chúng sẽ ước gì có thể giết chết họ ngay tại đây.
Vì vậy lúc này họ phải đi thật nhanh, đuổi kịp Đế quân đã không thể được nữa, nếu đuổi theo không chỉ không kịp, mà còn sợ các thương binh gây trở ngại cho hắn. Nhưng dù không theo Đế quân thì họ cũng cần phải thật cẩn thận. Họ còn muốn chinh chiến Phá Vực cùng Đế quân, sớm ngày thống nhất Phá Vực, phụ tá Đế quân xưng Hoàng!
Nguyệt dẫn các thị vệ chạy như bay, còn Lệ Tử Mặc đang lao lên núi lại không hề sợ ong độc. Hắn vừa tránh đá rơi từ trên núi xuống, vừa bay về phía hang động kia.
“Tần Phong Hi!”
Hắn dùng nội lực truyền âm thanh ra xa, có thể truyền đi rất xa.
Nhưng hắn tìm cả buổi, không biết bao nhiêu con ong độc đã bị hắn đập chết, không biết bao nhiêu tảng đá lăn từ trên núi xuống đã bị hắn đập nát. Bộ đồ đen của hắn đã dính đầy bụi bặm, tóc cũng thế, mặc dù bề ngoài nhếch nhác nhưng sát khí lạnh lẽo trên người hắn vẫn làm cho hắn trông rất đáng sợ.
Hắn vung chưởng đánh bay một tảng đá lớn đang lăn xuống, tảng đá vỡ ra thành mấy khối, trong đó có một khối đập tới, thì phía bên kia vang lên một tiếng hét thảm.
Lệ Tử Mặc rùng mình, lập tức lao thật nhanh về phía bên kia, sau đó thấy tảng đá kia đang đè một người. Mấy món ám khí nằm tán loạn trong tay người nọ, rõ ràng vừa rồi hắn ta đang định đánh lén hắn, kết quả lại bị tảng đá hắn đánh bay đập trúng ngực. Lúc này hắn ta đang hộc máu, rõ ràng không thể sống nổi.
“Các ngươi đã bắt một cô gái đúng không?”
Người nọ cứ tưởng bây giờ chỉ cần chờ chết là xong, nhưng không ngờ Lệ Tử Mặc lại điểm nhanh vài chỗ trên người hắn ta. Hắn ta chỉ cảm thấy cảm giác đau dữ dội hơn gấp trăm lần. Trong cơn đau ấy còn có cảm giác ngứa và tê, quả thật khiến người ta sống không bằng chết!
Rõ ràng hắn ta không phải người có thể chịu đựng cực hình, thế là lập tức lên tiếng: “Trích tiên, trích tiên đưa nàng đi rồi! Họ sẽ rời Băng Nguyên và đến Bắc Thương!”
Hắn ta vừa thốt ra hai từ “trích tiên”, sắc mặt Lệ Tử Mặc lập tức tối sầm như mực, cùng lúc đó có một luồng khí phẫn nộ gần như có thực thể bắn ra. Hắn đưa tay ra bóp cổ người nọ, một tiếng “rắc” vang lên, người nọ đã bị bóp gãy cổ.
Hắn đứng dậy định đuổi theo, đưa mắt nhìn bốn phía, ngọn núi đang sập ầm ầm, lũ ong độc bay vo ve khắp nơi, vụn băng bay đầy trời thành một mảng trắng bạch, nhưng lại không biết Tần Phong Hi bị đưa đi hướng nào. Mặc dù biết là đi tới Bắc Thương, nhưng ở trên ngọn núi băng tuyết vây quanh bốn phía này, hắn lại không biết họ đi theo hướng
nào.
Mà vấn đề ở đây là để cướp người ngay dưới mắt của hắn, thì phải cần võ công mạnh đến đâu và kế hoạch chạy trốn kín đáo tới mức nào.
Bắc Thương, Bắc Thương!
“Thái tử điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây ạ?" Thị vệ cận thân của Đông Thời Ngọc nhỏ giọng hỏi.
Họ đều đã xuống núi an toàn, tránh ra xa hàng trăm thước.
Đông Thời Ngọc ngoảnh đầu nhìn ngọn núi đã bình ổn trở lại, dường như còn có thể nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ trên đấy.
Lần này họ đã mất rất nhiều thị vệ, những người đến đây tranh giành thạch tủy ngàn năm cũng thương vong rất nhiều. Nhưng họ lại chẳng tìm được gì. “Người của Phá Vực đi theo hướng nào rồi?” Đông Thời Ngọc hỏi.
Thị vệ kia quay đầu nhìn về phía thị vệ phụ trách nhận tin tình báo khác, người kia hơi cúi đầu xuống: “Điện hạ, người của chúng ta mất dấu mục tiêu rồi ạ. Đông Thời Ngọc nhìn lướt qua, một lát sau hắn ta chỉ hờ hững “ừm” một tiếng.
Hắn ta nhìn thấy Đông Thời Lâm đứng đối diện Bắc Hải Đường ở cách đó không xa, hình như đang nói gì đó, trong mắt Đông Thời Ngọc có chút tăm tối nhưng ngay lập tức như mây đen tản đi, khôi phục khí chất dịu dàng như ngọc.
“Tiếc cho vị Hoàng đệ này của bổn điện hạ, không thể tiếp tục che giấu nữa.
“Không ngờ võ công của Nhị điện hạ lại cao đến vậy. Thái tử điện hạ, có cần...
Đông Thời Ngọc lắc đầu: “Trước hết cứ để hắn chơi đùa với mấy vị Hoàng đệ khác đã rồi tính sau. Nếu không nhờ lần này tới đây, hắn ta sẽ không biết vị Hoàng đệ này của
mình giấu dốt, mà cái Đông Thời Lâm giấu chính là võ công. Lúc trước hắn ta biểu hiện võ công rất bình thường, lần này lúc bỏ chạy hắn ta không dám giấu nữa nên biểu hiện võ công như một cao thủ.
Đáng tiếc vẫn thua Đông Thời Ngọc một bậc.
Có lẽ vì điều này nên hắn ta mới tích cực tới Băng Nguyên tìm kiếm thạch tủy ngàn năm như vậy, quả thật đáng để cược một phen. Nếu mà tìm được thạch tủy ngàn năm, võ công của hắn ta sẽ vượt qua hắn, chắc chắn lúc đó hắn ta sẽ tung đại chiêu.
Chỉ tiếc Đông Thời Lâm không lấy được thạch tủy ngàn năm, ngay cả Lệ Tiêu Lan của Bích Tiên Môn mà hắn ta đã hao tâm tổn sức dụ dỗ lúc trước cũng không một lòng một dạ như trong dự tính của hắn ta, nàng ta lấy được thạch tủy ngàn năm cũng chẳng thèm nói cho hắn ta tiếng nào.
Nhưng tình hình bây giờ lại hơi khó hiểu, rốt cuộc thứ Lệ Tiêu Lan lấy được lúc trước có thật là thạch tủy ngàn năm không? Hiện tại Đông Thời Ngọc cũng có thể đoán được đại khái thạch tủy ngàn năm trong tay Lệ Tiêu Lan đã bị Cảnh Tinh Nghiên trộm mất. Cô nàng Cảnh Tinh Nghiên này...
Đông Thời Ngọc lắc đầu, ai cũng đều là cao thủ diễn xuất.
Có điều, hắn ta cũng đâu có khác gì.
“Nhị điện hạ muốn tiếp tục dựa dẫm vào Hải Đường Công chúa à?" Thị vệ cận thân của Đông Thời Ngọc khẽ nghiến răng nói. Lúc trước Lệ Tiêu Lan thích Thái tử điện hạ của họ, Nhị điện hạ nhất quyết tranh giành cho được. Bây giờ thấy Hải Đường Công chúa có thể sẽ liên hôn với Thái tử, Nhị điện hạ lại muốn chen ngang nữa à?
Như thế thì quá đê tiện!
Thuộc hạ của mình cảm thấy bất bình nhưng Đông Thời Ngọc lại không để tâm lắm: “Kệ hắn đi.
Hắn ta không nói thẳng ra rằng, từ trước đến giờ Đông Thời Ngọc hắn ta không thèm những người phụ nữ dễ bị người khác dụ dỗ. Lệ Tiêu Lan cũng vậy, mà Bắc Hải Đường cũng vậy.
Nghĩ tới đây, trong đầu Đông Thời Ngọc bỗng hiện lên gương mặt của một cô gái khác, hắn ta ngẩn ra. Lúc này hắn ta nghĩ tới Tân Phong Hi để làm gì?
Nhưng quả thật Tần Phong Hi là một cô gái mà hắn ta chưa gặp bao giờ. Lần đó nàng cưỡi ưng từ trên cao sà xuống, cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong lòng hắn ta, khiến hắn ta mãi không quên được.
Có điều Đông Thời Ngọc không thể phân biệt được mình không thể quên nàng là vì phong thái đáng gờm của nàng, hay vì kỹ xảo thuần ưng siêu đỉnh của nàng nên mới không quên được năng lực của nàng.
“Truyền lệnh cho những người khác, dốc hết toàn lực tìm kiếm Tần Phong Hi” Đông Thời Ngọc không nhận ra giọng điệu của mình trở nên rất nhẹ khi hạ mệnh lệnh này: “Nhớ cho kĩ, không được làm nàng ấy bị thương”
“Rõ”
Cùng lúc đó, sau khi thoát khỏi mấy tên bám đuôi, Nguyệt hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ nửa nén hương.
“Nguyệt Vệ đại nhân, ngài nói quả nhiên không sai, những người này không hề có ý tốt. Tân Nghĩa cũng mệt lử cả người, vừa đặt mông ngồi xuống đất là không muốn dậy
nữa.
“Nguyệt Vệ đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Trần Thập lo lắng: “Không biết Đế quân có tìm được Tần cô nương không nữa.
“Không chỉ Đế quân phải tìm Tần cô nương, chúng ta cũng phải đi tìm. Nguyệt Vệ nhìn thoáng qua mấy tên thương binh, nhíu mày: “Giờ chúng ta đang thiếu thuốc, cần phải chia vài người đi tìm thuốc. Người bị thương không thể bôn ba được, nên phải để hai người ở lại chăm sóc bọn họ, những người còn lại đi tìm Đế quân và Tần cô nương”
Lúc này, có một người bị thương đột nhiên lên tiếng: “Có khi nào Tần cô nương tìm được thạch tủy ngàn năm rồi chạy trốn một mình không?”
Hắn ta vừa dứt lời, Trần Thập lập tức nghiêm nghị quát: “Ngươi nói bậy gì đó hả?"
“Tần cô nương không phải là người như vậy” Tân Nghĩa cũng hùa theo.
Thị vệ bị thương kia tiếp lời: “Chúng ta biết tính của Tần cô nương, nhưng đây là thạch tủy ngàn năm đấy”
Ý của hắn ta rất rõ ràng, có lẽ bình thường Tần Phong Hi rất tốt, nhưng thạch tủy ngàn năm có giá trị thật sự quá cao, công hiệu của nó cũng làm cho người ta rất khao khát, có lẽ bất kể ai cũng khó có thể giữ mình được trước dụ hoặc của thạch tủy ngàn năm!
Lời này nghe cũng đúng. Người ta nói bên nhau lâu ngày mới hiểu rõ được lòng người, Tần Phong Hi ở cạnh họ chưa được lâu lắm. “Thôi được rồi, đừng đoán bừa nữa. Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất