Bắc Hải Đường nhìn thoáng qua Tây Minh Viễn, rồi cũng nhanh chóng đi theo Đông Thời Ngọc.
“Xin mời Viễn Vương tử đi ạ. Bàn Nhược Hoa cười duyên khoác tay Tây Minh Viễn, dựa sát vào người hắn ta.
Tây Minh Viễn chỉ liếc xéo ả ta một cái, không rút tay ra mà để cho ả tả khoác tay, hai người thân mật đi vào.
“Xà Hoa Giáo đúng là danh bất hư truyền. Lúc này Đông Thời Lâm lắc đầu cười, cũng nhìn lướt qua những người phụ nữ của Xà Hoa Giáo. Có một số người khiến người ta
chán ghét, nhưng phải công nhận rằng họ có vóc dáng rất đẹp, ngực to eo nhỏ, khiến người ta rạo rực cả lên.
Có hai người phụ nữ Xà Hoa Giáo nghe hắn ta nói vậy bèn cười duyên tới gần, một trái một phải khoác tay hắn ta: “Nhị điện hạ, để bọn ta đi vào cùng ngài nhé”
Mặc dù trên cổ tay họ có rắn độc quấn quanh, nhưng được họ ôm ấp như vậy, Đông Thời Lâm vẫn cảm thấy rạo rực trong người, thế là cười ha hả, rút tay ra rồi vòng qua eo của hai người họ. Những người phụ nữ này đều ăn mặc rất lộ liễu, đặc biệt phần eo lộ không che gì cả, hắn ta vòng tay qua rồi bóp eo bọn họ một cái, còn vừa đi vừa sờ soạng làn da mịn màng của họ, cứ như làm thế là vui lắm vậy.
Sau khi họ vào, đằng sau có người mỉa mai nói: “Xem ra vị Nhị Hoàng tử này không bằng Ngọc Thái tử”
Nhưng dù nói vậy, khi có phụ nữ Xà Hoa Giáo chủ động tới gần, thì có rất ít đàn ông từ chối.
“Chủ nhân, Tần Phong Hi...
Nguyệt đang đi nhanh bên cạnh Lệ Tử Mặc cảm nhận được rõ tu vi của hắn có tiến bộ. Lúc trước hắn ta biết võ công của Lệ Tử Mặc cao hơn mình, nhưng bây giờ hắn mang lại cho hắn ta cảm giác sâu không lường được. Có cảm giác này chứng tỏ họ đã lấy được thạch tủy ngàn năm, Lệ Tử Mặc cũng đã dùng nó! Nhưng vì sao không thấy Tần Phong Hi đâu?
Nguyệt nghĩ rằng, Tân Phong Hi cũng biết điều, biết nhường thạch tủy ngàn năm cho chủ nhân, hơn nữa nàng còn có cách thuyết phục chủ nhân. Rõ ràng trước đó nghe ý của chủ nhân có thể là sẽ thay đổi quyết định, hắn nói một không có hai, nói sẽ đưa thạch tủy ngàn năm cho Tần Phong Hi, dù ai nói gì cũng vô dụng.
Nhưng bây giờ Tần Phong Hi đang ở đâu?
Lệ Tử Mặc cũng muốn quay lại bên cạnh Tần Phong Hi ngay, hắn dám chắc sẽ không có ai dám vượt qua mình, nhưng bây giờ hắn càng vào, càng cảm thấy lo âu trong lòng, như thể sẽ xảy ra chuyện vào những lúc hắn không hay biết vậy.
Khi hắn quay lại băng thất, nhìn thấy chỗ mà Tân Phong Hi ngồi ban đầu không có ai, Lệ Tử Mặc tung một chưởng thật mạnh về phía vách đá đối diện, một tiếng “âm” vang lên, cả băng động cũng như rung chuyển theo.
“Ai? Cút ra đây cho bổn Đế quân!”
Hắn hét thật to bằng giọng điệu đầy phẫn nộ.
Ở nơi này không có Tần Phong Hi, không có, hắn có thể cảm giác được!
Nhưng, rốt cuộc bây giờ nàng đang ở đâu?
Bức tường băng bị hắn chưởng trúng đổ sụp ầm ầm, Nguyệt bỗng kêu lên thất thanh: “Chủ nhân, ngài nhìn kìa!”
Khi những khối băng rơi xuống, thì có vô số sợi tơ màu đen từ trong lớp băng dưới đất điên cuồng ngọ nguậy muốn chui ra.
“Mịch Thần trùng!”
Lệ Tử Mặc nhìn những thứ hệt như sợi chỉ đen kia, ánh mắt lập tức trở nên tàn nhẫn.
Mịch Thần trùng, một thứ có rất ít người biết đến!
Thứ này vô cùng đáng sợ, vì chúng có thể xuyên qua tất cả mọi thứ, trận pháp cũng không nhằm nhò gì. Chỉ cần được thả ra thì chúng có thể đi đến bất cứ đâu, không sợ lửa, nước, lạnh hay nhiệt độ cao. Điều đáng sợ hơn là chúng sống nhờ hút dịch não tuỷ của động vật... hoặc con người.
Chúng không chỉ hút dịch não tuỷ, nghe nói những người bị chúng hút sẽ không chết nhưng sẽ trở nên đần độn, mà tinh khí thần của người bị hút sẽ được chứa tạm thời bên trong Mịch Thần trùng, và sẽ được người nuôi dưỡng chúng thu thập.
Mặc dù có rất ít người biết, nhưng ai mà biết loại trùng này thì đều biết sự lợi hại của nó, hơn nữa cũng biết thế lực đứng sau đại diện cho nó là ai!
Một thế lực vô cùng đen tối!
Vì sự hiểm độc của loại trùng này nên chúng đã bị các cao thủ trong thiên hạ tiêu diệt từ khi xuất hiện hơn một trăm năm trước. Hắc Thiên giáo chủ của Mịch Thần Giáo đã bị
đánh rơi xuống vực sâu vạn trượng, nơi đó là vực sâu tử vong, không ai có thể sống sót trở về, cho nên mọi người đều nghĩ hắn ta đã chết, loài trùng độc này cũng đã tuyệt chủng.
Nhưng bây giờ họ lại nhìn thấy loại trùng này ở đây!
Trên người Tần Phong Hi có túi mật của cáo ma, nhưng Lệ Tử Mặc không dám chắc túi mật cáo ma có tác dụng với loại trùng này hay không!
“Chẳng lẽ Hắc Thiên giáo chủ vẫn chưa chết?” Nguyệt hoảng sợ kêu lên.
“Không thể nào. Lệ Tử Mặc đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, đang định đi qua để nhìn kĩ con trùng trong băng kia hơn, Nguyệt kinh hãi muốn giữ hắn lại.
“Chủ nhân!”
Loại trùng này xuất hiện, họ nên lập tức rút lui mới phải chứ?
“Đây không phải Mịch Thần trùng”
Giọng Bắc Hải Đường vang lên từ phía sau, Lệ Tử Mặc giận dữ xoay người lại, bàn tay đang định đánh ra lập tức thu lại khi nghe nàng ta nói câu này, nhưng lại đánh về phía đài băng liên trong hồ. Băng liên vỡ ra rơi xuống hồ, làm nước bắn tung toé.
Lệ Tử Mặc cũng không giận quá mất khôn, mọi người đều đi vào theo, nếu đài băng liên vẫn còn đó, người khác rất dễ nhìn ra đây có thể là nơi sinh ra thạch tủy ngàn năm, bây giờ huỷ hoại thì sẽ không còn ai nhìn ra được.
“Đế quân làm gì vậy?” Đông Thời Lâm nổi giận, họ vừa đi vào, chưa kịp nhìn rõ khung cảnh trong này thì đã bị huỷ hoại! Ban đầu mọi người rất mong chờ, nghĩ rằng chắc chắn thạch tủy ngàn năm có ở đây, ai ngờ vừa mới vào lại thấy hang động bị phá chỉ còn những khối băng vụn.
“Ngươi nói đây không phải là Mịch Thần trùng?” Nhưng Lệ Tử Mặc lại không để ý tới hắn ta, chỉ nhìn Bắc Hải Đường, nặng nề hỏi.
“Mịch Thần trùng?” Tây Minh Viễn và Bàn Nhược Hoa đều thay đổi sắc mặt.
Tính ra thì sự xuất hiện của Mịch Thần trùng đã từng khiến Tây Cương và Nam Cương chịu oan. Người Trung Nguyên đều cho rằng Hắc Thiên giáo chủ và Mịch Thần trùng này không phải đến từ Tây Cương thì chính là Nam Cương, nhưng quả thật không phải vậy! Tên Hắc Thiên giáo chủ đó không biết từ đâu xuất hiện, ngay cả Vương thất Tây Cương và Vương thất Nam Cương cũng chưa nghe nói tới Mịch Thần trùng gì đó bao giờ!
Vậy nên khi đối diện với Mịch Thần Giáo và Mịch Thần trùng, Nam Cương và Tây Cương sẽ đứng về phe Trung Nguyên, đây là điều rất hiếm gặp! Họ đã quen chơi cổ chơi độc,
tự dưng xuất hiện một kẻ chơi trùng lợi hại hơn cả họ, trùng của hắn ta còn đáng sợ hơn của họ, đây chẳng khác nào và mặt trắng trợn cả. Cho nên người của hai nơi này ghét Hắc Thiên giáo chủ và Mịch Thần trùng hơn cả người Trung Nguyên.
“Mịch Thần trùng xuất hiện ư?” Bàn Nhược Hoa hét gần như thất thanh.
“Không, không phải, thật sự không phải Mịch Thần trùng đâu.” Bắc Hải Đường cứ như không sợ những con trùng sợi đen kia, nàng ta đi tới gần, ngón tay thon dài cầm một khối băng lên. Khối băng đó bọc một con trùng sợi đen, nó còn đang ngọ nguậy bên trong khối băng, nhìn như vô số sợi tóc đen ngắn vậy. “Mịch Thần trùng không thể bị nhốt được, huống chi chỉ là một khối băng? Mời Đế quân xem, rõ ràng bọn trùng này bị nhốt trong khối băng, không thể thoát ra ngoài được.
Mọi người tập trung nhìn kĩ, những con trùng này ngọ nguậy trong băng nhưng không con nào chui ra ngoài được.
Hơi thở của Lệ Tử Mặc càng thêm lạnh lẽo.
Nếu không phải Mịch Thần trùng thì Tần Phong Hi có túi mật cáo ma trong người hoàn toàn không sợ, tại sao lại không thấy nàng đâu? Với lựa chọn mười tám lối vào trước đó, hắn dám khẳng định nàng sẽ đi mà không báo với hắn tiếng nào, chỉ có thể gặp vấn đề gì đó, hơn nữa còn gấp đến mức khiến nàng không kịp để lại ký hiệu.
“Để ta xem xem. Bàn Nhược Hoa đi tới giật lấy khối băng trong tay Bắc Hải Đường. Ánh mắt Bắc Hải Đường chớp loé, trước giờ chưa có ai dám bất kính với nàng ta như vậy
cá!
Nàng ta không nói gì, thả tay ra lùi lại một bước, lùi tới bên cạnh Đông Thời Ngọc.
Bàn Nhược Hoa giơ khối băng lên cao rồi lộn ngược lại, loáng thoáng nhìn thấy bóng của mình trên mặt băng. Nhưng đúng lúc này, khối băng trên tay ả ta đột nhiên nổ tung!
Những con trùng sợi đen bị kẹt trong khối băng nhờ nó phát nổ mà bắn ra xung quanh như những cây kim!
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, mặc dù biết thứ này không phải là Mịch Thần trùng, nhưng theo bản năng họ vẫn bài xích và sởn tóc gáy. Vì không kịp suy nghĩ nhiều, họ lần lượt sử dụng nội lực chưởng về phía bọn chúng.
Lệ Tử Mặc chợt thấy không ổn, chỉ kịp nói một từ “đi”.
Bỗng nhiên bị nhiều người đồng loạt ra chiêu, bốn phía băng động và phía trên đều có khối băng rơi xuống, cả băng động cũng dường như rung lắc.
“Đi mau lên, băng động này sắp sập rồi!”
Đông Thời Ngọc hét lớn lên.
Lệ Tử Mặc dẫn các thị vệ bay vút ra ngoài đầu tiên. Băng động này vốn được cổ nhân cải tạo và thiết lập cơ quan, không cản được nội lực dao động cũng rất bình thường.
Động tác của họ đã được coi là rất nhanh, đằng sau cũng có người bay ra theo, nhưng vẫn có người chậm hơn, hoàn toàn không kịp.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, băng động sụp đổ, những khối băng khổng lồ rơi xuống rồi vỡ thành vô số vụn băng, hai tảng đá lớn ở lối vào băng động cũng bị lún xuống do mặt nền không còn chắc chắn nữa.
Bỗng chốc, cả ngọn núi có rất nhiều thay đổi, mức độ sập kinh khủng hơn họ tưởng, không chỉ băng động mà cả ngọn núi đều sụp đổ! Hơn nữa nó còn ảnh hưởng tới những tảng băng khác, cả ngọn núi liên tục xuất hiện những khe nứt, sau đó không ngừng sập xuống.
Họ không chỉ cần thoát ra khỏi băng động mà bây giờ còn phải nhanh chóng xuống núi.
“Trời ạ, chẳng lẽ bên trong ngọn núi này đều trống rỗng?” Trần Thập lầm bầm, Nguyệt giơ tay kéo hắn ta tránh khỏi mấy con ong màu đỏ vàng.
Sự cố này làm cho toàn bộ hoa trên núi lún vào băng tuyết đất đá, hàng nghìn hàng vạn con ong độc tới tấp bay ra đuổi theo họ.
“Những con ong này có độc, chúng có độc!”
Có người sợ hãi la lên, mặc dù họ đều biết chúng có độc, nhưng vẫn bị doạ sợ khi thấy nhiều ong như thế, chẳng mấy chốc đã có người bị ong độc cắn, la lên om sòm.
Chỉ trong chớp mắt mà gặp núi tuyết lở, ong độc vây công, ai nấy cũng liều mạng tháo chạy xuống núi, tiếng hét thảm thiết vang vọng ở khắp nơi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất