Ả ta đang tự tiến cử mình làm phi đấy à?
Nhóm Nguyệt lập tức phẫn nộ.
Về thân phận Đế phi, ngay cả Tân Phong Hi mà họ còn lo lắng xuất thân của nàng không lấn át được, nhưng người phụ nữ này là cái thá gì? Người Nam Cương vốn đã không nằm trong phạm vi suy xét của họ, huống hồ ả ta còn xuất thân từ Xà Hoa Giáo, một bang phái tai tiếng, được chính đạo trong thiên hạ coi là bẩn thỉu thấp hèn rác rưởi nhất này! Những người phụ nữ này đã hầu hạ không biết bao nhiêu người đàn ông, phóng đãng còn hơn cả kỹ nữ thanh lâu, sao có thể để loại phụ nữ này làm chủ nhân điện Cửu Tiêu được?
“Yêu nữ trơ trẽn!”
“Mơ mộng viển vông! Xà Hoa Giáo có tư cách gì tham gia tuyển để phi của điện Cửu Tiêu ta cơ chứ?” Các thị vệ nổi giận.
Nhưng Bàn Nhược Hoa vẫn tiếp tục cười duyên, ả ta nhìn về phía thị vệ mắng hăng nhất, trong mắt ả ta chợt loé lên những điểm xanh lục, tiếng mắng của thị vệ kia nhỏ xuống, ánh mắt hắn nhìn ả ta lập tức trở nên mờ mịt.
“Tiểu ca, chàng trông cũng được đó, mặc dù không bằng Đế quân nhà các chàng, nhưng dưới tay ta còn nhiều tỷ muội khác, họ không tranh giành Đế quân với ta, cho họ hầu hạ chàng nhé?”
Những người phụ nữ bên cạnh ả ta đều đồng loạt nở nụ cười, ngoắc tay với thị vệ kia: “Tiểu ca anh tuấn, lại đây mau lên, tỷ muội bọn ta sẽ cùng nhau hầu hạ chàng.
Tân Nghĩa đang định nhắc đừng mắc bẫy của bọn họ, thì đã thấy thị vệ đi ngang qua mình, nhào thẳng về phía những người phụ nữ kia, mắt cũng chỉ nhìn đăm đăm phía trước.
Thật sự là nhào qua, hắn ta bước đi vội vàng, dáng vẻ vô lực, nhìn như bị sắc đẹp mê hoặc, đã quên mất bản thân mình là ai.
Trần Thập đưa tay ra định kéo hắn ta lại: “Vương Đông!”
Nhưng thị vệ tên là Vương Đông lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía người phụ nữ kia.
Ánh mắt Lệ Tử Mặc trở nên lạnh lẽo, hắn vung tay lên, một luồng gió mạnh chứa đựng sát khí vô tận quét về phía mấy người phụ nữ Xà Hoa Giáo. Các nàng đều thay đổi sắc mặt, không thể giữ nụ cười yêu kiều trên môi được nữa, chật vật muốn tránh ra, nhưng Bàn Nhược Hoa đứng đầu không thể tránh được, đành phải cắn răng, tung một chưởng muốn đỡ lại.
“Không biết tự lượng sức mình”
Lệ Tử Mặc lại búng tay một cái, chỉ phong bắn đi trúng vào bàn tay Bàn Nhược Hoa, chỉ nghe một tiếng “phụt”, tay ả ta đã bị thủng một lỗ! Bàn tay trắng trẻo mềm mịn thon dài của ả ta lập tức be bét máu thịt.
“Á!” Bàn Nhược Hoa hét thảm thiết, sắc mặt lập tức trắng bệch, ả ta ngước nhìn Lệ Tử Mặc, nghiến răng nói: “Đế quân Phá Vực tàn nhẫn thật đấy!”
Vương Đông ngồi phịch xuống đất, hội Trần Thập lập tức kéo hắn ta lại, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn nhìn đăm đăm phía trước, nhìn thẳng vào mấy người phụ nữ Xà Hoa Giáo.
“Nam Cương quả nhiên kinh tởm. Nguyệt Vệ lạnh lùng giận dữ nói, họ có quá nhiều thủ đoạn kỳ quái khiến người ta khó lòng phòng bị, hơn nữa còn đều là thủ đoạn đê tiện! Không ngờ chúng lại có thể làm người của họ trúng chiêu ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Đông Thời Ngọc và Bắc Hải Đường cũng đi qua chỗ họ, hai người chào hỏi Lệ Tử Mặc, mà hắn thì chỉ lạnh nhạt đáp lời. Hai người biết tính cách hắn như thế nên cũng không để bụng. Nhưng Đông Thời Lâm ở bên cạnh Đông Thời Ngọc lại để lộ vẻ tức giận từ ánh mắt.
Trước đó hắn ta vẫn chưa tính sổ việc Tần Phong Hi phá hoại doanh trướng của mình đâu, vậy mà bây giờ còn bị ép đứng chung phe tạm thời với họ?
Nhưng chẳng ai ngờ những người trong giang hồ này lại dám cấu kết với người của Nam Cương và Tây Cương, để hợp sức ra tay với Đông Thanh và Bắc Thương bọn họ. Nếu không tạm thời theo phe Lệ Tử Mặc, thì họ không chắc mình có thể thắng được đối phương hay không.
“Đế quân Phá Vực, lại gặp mặt rồi.
Tây Minh Viễn để một tay sau lưng, tay kia cầm một cây sáo màu đen, hắn ta tiến lên hai bước, nhìn lướt qua Tây Minh Hạo đang ở ngoài vòng tròn.
Tây Minh Hạo nhìn về phía Lệ Tử Mặc với vẻ mặt hơi phức tạp, nôn nóng hỏi: “Đế quân, Tần cô nương đâu rồi?”
Câu hỏi này là thắc mắc của hầu hết nhiều người ở đây, kể cả Nguyệt và hội Trần Thập.
“Liên quan gì đến ngươi?”
Khi mọi người đang đợi câu trả lời, Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói một câu.
Tây Minh Hạo khựng lại, cô gái bên cạnh hắn ta hơi sợ hãi nhưng vẫn vờ như bình tĩnh tiếp tục hỏi hắn: “Xin Đế quân nói cho bọn ta biết Tần cô nương hiện đang ở đâu, ta có việc gấp cần Tần cô nương giúp đỡ!”
Lần này Lệ Tử Mặc không muốn trả lời nữa, bèn nhìn tất cả mọi người ở đây, hững hờ nói ra một câu: “Các ngươi làm gì thì bổn Đế quân không quan tâm, nhưng, kẻ nào đi theo đều phải chết”
Dứt lời, hắn vung tay áo quay lưng, quay lại lối vào hang động đã bị phá huỷ.
Chắc bây giờ Tần Phong Hi đã dung hợp xong rồi nhỉ?
Nguyệt vung tay lên, dẫn các thị vệ đi theo.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, một lát sau mới có người lên tiếng mắng mỏ: “Mẹ nó, nghe nói Đế quân Phá Vực lạnh lùng tàn nhẫn cũng lâu rồi, bây giờ gặp mới thấy đâu có lạnh lùng tàn nhẫn, rõ ràng là không coi ai ra gì mới đúng!”
“Ơ kìa, Ngọc Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, Đại Công chúa điện hạ của Bắc Thương, ngay cả ba vị mà Lệ Tử Mặc cũng không để vào mắt à. Trông các ngươi đáng thương như thế, bọn ta không đánh nữa đâu.
Một người đàn ông trong số đó cười nói.
Đông Thời Lâm mặt mày tái mét, Bắc Hải Đường không nói gì, còn Đông Thời Ngọc thì vẫn mỉm cười.
“Tính tình của Đế quân là như vậy đấy”
Tây Minh Viễn bèn khịt mũi: “Ngọc Thái tử tốt tính thật, như vậy mà vẫn nói giúp cho Lệ Tử Mặc được, đáng tiếc người ta không biết ơn.
Lúc họ không chú ý, Tây Minh Hạo đã dẫn cô gái bên cạnh mình đi theo hướng nhóm Lệ Tử Mặc rời đi ban nãy. Đến khi Đông Thời Ngọc phát hiện thì bóng dáng hai người đã biến mất ở lối vào.
“Viễn Vương tử, hai vị lúc nãy cũng là người Tây Cương đúng không? Các ngươi cũng nghe thấy lời Đế quân vừa nói rồi mà, ngươi không sợ họ đi theo vào chỉ tội nộp mạng à?” Đông Thời Ngọc khẽ mỉm cười hỏi.
Tây Minh Viễn khẽ cắn răng, Vương đệ thật to gan, vì một nữ nô mà dám mạo hiểm như vậy. “Đi theo đệ ấy”
“Hai các ngươi còn nói gì nữa vậy, có đi tìm thạch tủy ngàn năm nữa không? Sao nào, lúc nãy còn đánh ngươi chết ta sống, bây giờ người của Phá Vực đi rồi, các ngươi không chơi nữa à?”
“Hoa chủ, người sao rồi?” Người của Xà Hoa Giáo vây quanh Bàn Nhược Hoa, lúc nãy ả ta bị thương ở tay, họ lập tức dìu ả ta sang bên cạnh. Bây giờ mọi người giải tán, tay của Bàn Nhược Hoa đã được băng bó, cũng không biết họ dùng loại bí dược nào mà sắc mặt của ả ta đã trở lại như thường, trông biểu cảm cũng không giống như bị thương nặng ở tay chút nào.
“Ta không sao. Bàn Nhược Hoa đứng dậy, bước tới bên cạnh Tây Minh Viễn, nói với hắn ta: “Viễn Vương tử, ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục hợp tác thì hơn. Lệ Tử Mặc tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay đã suýt hủy luôn tay của ta, chốc nữa ta sẽ không nương tay với hắn đâu.
“Ồ, ý của cô nương là định đuổi theo Đế quân gây rối à?” Bắc Hải Đường lạnh lùng hỏi.
Bàn Nhược Hoa nhìn nàng ta sau đó cười một tiếng: “Ta cũng không muốn gây rối với hắn đâu, chẳng qua ta có một thói quen, đó là sẽ tìm mọi cách nếm thử mùi vị của những người đàn ông tuấn tú. Quả thật ta cũng có hứng thú với vị trí Đế phi Phá Vực đấy, ta nói sẽ không nương tay là vì muốn nghĩ cách trói hắn lên giường mình. Sao thế, chẳng lẽ Đại Công chúa điện hạ cũng muốn thử lại lần nữa hả? Lần trước tới Phá Vực ở nhiều ngày vậy mà ngươi chưa thử leo lên giường Lệ Tử Mặc sao?”
“Ngươi!” Bắc Hải Đường lạnh lùng phất tay áo một cái, không nói với ả ta nữa, chỉ cảm thấy nói chuyện với loại phụ nữ này sẽ hạ thấp thân phận của mình.
“Tạm thời không nói nhảm nữa, lần này nghe nói Lệ Tử Mặc dẫn người phụ nữ Tần Phong Hi kia tới, với lại nghe nói người phụ nữ đó xảo quyệt đa mưu, lúc nãy nàng ta không xuất hiện có phải là vì đã tìm được thạch tủy ngàn năm không? Có khi Lệ Tử Mặc tới đây để kéo dài thời gian cho nàng ta dung hợp thạch tủy ngàn năm đấy!” Một người đàn ông lớn tiếng nói.
Nếu Tần Phong Hi đang có ở đây thì chắc chắn sẽ cho gã ta một like, khen một câu huynh đài đoán đúng rồi đó.
Nhưng gã ta vô tình đoán đúng lại chẳng có ai chịu tin, nguyên nhân là...
“Sao có thể được? Dù Lệ Tử Mặc có nhìn người phụ nữ đó bằng con mắt khác, thì nghe nói nàng ta cũng chỉ là thị nữ của hắn thôi.”
Bắc Hải Đường tiếp lời: “Đúng vậy, Tần Phong Hi là thị nữ của hắn, tứ vệ của Lệ Tử Mặc đều gọi thẳng tên nàng ta. Nếu mà nói nàng ta có thân phận đặc biệt thì làm sao họ dám gọi như vậy”
“Cho nên” Đông Thời Lâm nói: “Một thứ tốt như thạch tủy ngàn năm mà không dùng cho mình, lại cho một thị nữ, một người phụ nữ, các ngươi cảm thấy chuyện này có thể xảy ra không? Lệ Tử Mặc đâu phải thằng ngu! Một người phụ nữ có tốt đến đâu thì cũng chỉ là phụ nữ, không biết chơi bao lâu nữa sẽ chán mà
Tất cả phụ nữ ở đây đều nhìn hắn ta, họ rất khó chịu khi nghe những lời này của hắn ta, nhưng trên thực tế họ đã thích ứng với hoàn cảnh này, dù khó chịu thì vẫn cảm thấy hắn ta nói có lý. Những người đàn ông khác thì lại càng cảm thấy có lý hơn, ai mà lại đi tặng một thứ tốt như thế cho thị nữ của mình chứ?
“Với lại lúc chúng ta gặp Nguyệt Vệ, họ cứ như đã ở trong băng động này hai ba ngày rồi, nhưng hình như vẫn chưa tìm được gì. Điều này chứng tỏ có lẽ bây giờ phải đi qua chỗ Lệ Tử Mặc mới tìm được. Họ sợ chúng ta đi giành nên mới buông lời đe doạ chúng ta”
Đông Thời Lâm nói bằng giọng nói có sách mách có chứng.
“Nhị Hoàng tử nói có lý đó, vậy bây giờ chúng ta...?”
“Đồ tốt như thế, dựa vào đâu mà phải nhường cho một mình Lệ Tử Mặc? Chúng ta cũng vào đi, cứ dựa vào bản lĩnh, ai tìm được trước thì là của người đó, các ngươi nghĩ sao?”
Lời đề nghị của Đông Thời Lâm được mọi người nhất trí: “Đúng thế, cứ dựa vào bản lĩnh thôi, tại sao một mình Lệ Tử Mặc nói không được đi là không được đi cơ chứ? Băng động này cũng đâu phải của hắn!”
“Đi, đi đi đi, chúng ta đi thôi, ta nghĩ không cần tìm mấy chỗ khác. Họ đã ở trong này ba ngày, chắc chắn đã đi tìm những nơi khác hết rồi”
“Đi thôi, đi tìm bọn họ.
Mọi người ai nấy cũng đều hăng hái, quyết định để lời đe dọa của Lệ Tử Mặc lọt từ tai này qua tai kia, nhưng lại chẳng có ai chịu đi đầu.
“Như vậy cũng được, dù sao Đế quân cũng khá thân thiết với Ngọc. Đông Thời Ngọc cười, xung phong đi vào trong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất