Thật ra Lệ Tử Mặc không quá quan tâm nàng có lập được công lao này hay không, thực tế hắn luôn tin rằng chỉ cần dẫn nàng theo bên cạnh, chắc chắn nàng sẽ có rất nhiều cơ hội lập công, cho nên cũng chẳng tiếc gì lần này.
Trong băng động này rất yên tĩnh, mặc dù hình như dưới hồ có nước chảy nhưng lại chậm rãi và im ắng, âm thanh từ bên ngoài không truyền vào trong đây được, hắn cũng không biết Nguyệt đã dẫn người tới chưa.
Một lát sau, Lệ Tử Mặc cũng cảm nhận được nguồn năng lượng kia càng lúc càng đậm, càng lúc càng mạnh, khiến hắn buộc phải nhắm mắt tập trung dẫn dắt nguồn năng lượng ấy dung hợp với nội lực vốn có của mình.
Trong động không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, trong lúc dung hợp, hai người không hề biết mình đã mất bao nhiêu thời gian.
Năng lượng của thạch tủy ngàn năm này mạnh hơn họ tưởng tượng nhiều. Đến khi Lệ Tử Mặc dung hợp triệt để năng lượng, thở ra một hơi thật dài rồi mở mắt, thì mới kinh ngạc phát hiện Tần Phong Hi ngồi bên cạnh mình bị bao trùm bởi một lớp băng trong suốt rất mỏng, từ tóc đến từng ngón tay, ngay cả trên hàng mi dài và lông mày của nàng cũng phủ một lớp băng mỏng, nhìn rất giống người băng, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng, đẹp theo kiểu rất tinh xảo.
Mà nàng vẫn còn nhắm mắt, hô hấp nhẹ và kéo dài, cảm giác như nàng đang tu luyện một cách rất suôn sẻ vậy.
Lệ Tử Mặc không làm phiền nàng, nhẹ nhàng đứng dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình cũng bị đóng một lớp băng. Họ đã ngồi bao lâu rồi?
Hắn khẽ vận công, lớp băng mỏng trên người lập tức hoà tan. Mặc dù quần áo không được hong, nhưng nhờ nội lực thâm hậu, quần áo bị băng tan làm ướt lập tức khô hẳn. Khi vận công, Lệ Tử Mặc phát hiện nội lực trong cơ thể mình trở nên thâm hậu hơn rất nhiều. Có cảm giác dồi dào như biển, cuồn cuộn không điểm cuối!
Hắn chỉ uống một hớp mà đã được như thế, không biết Tần Phong Hi như thế nào nhỉ!
Lúc này, hắn nghe thấy loáng thoáng tiếng đánh nhau, thế là bèn cau mày. Có người tìm ra nơi này rồi ư? Tiếng đánh nhau ấy càng lúc càng gần, cứ như ai đó vừa đánh vừa lùi về phía này vậy.
Sợ họ đánh tới đây sẽ làm ảnh hưởng đến Tần Phong Hi, Lệ Tử Mặc nhìn nàng, chưa thấy hắn chuyển động mà chớp mắt đã xuất hiện cách đây trăm bước.
Sau khi ra xa một khoảng cách nhất định, hắn mới phát hiện băng động này có thay đổi. Trước đó lúc hắn tới không như thế này, bây giờ mười tám cánh cửa đều đã bị huỷ hoại, chỉ còn lại một đống băng vụn và một lối vào lớn, mà giờ hắn đang đứng ở đây. Ban đầu bên ngoài có rất nhiều băng búp măng, băng trụ và thác băng, nhưng giờ đã biến thành một hang động lớn đầy rẫy băng tuyết, cứ như có thứ gì đó càn quét mọi thứ ở đây vậy.
Trước mắt có bảy, tám cái xác Tuyết Lang, hắn nhận ra một con trong đó là Lang Vương. Nhưng tại sao Lang Vương lại chết ở đây? Chẳng lẽ nhóm Nguyệt không dụ nó và lũ ong độc kia ra ngoài?
Hắn khẽ động một cái rồi ngay sau đó đã đứng trên đống vụn băng kia. Lần này hắn nhìn thấy hai phe đang chiến đấu ác liệt ở phía bên kia. Điều khiến Lệ Tử Mặc bất ngờ là một phe trong đó là Đông Thời Ngọc và Bắc Hải Đường! Mà Nguyệt và thị vệ rõ ràng theo phe bọn họ, nhưng dù vậy họ vẫn đang liên tục lùi về sau!
Phe đối đầu với họ rõ ràng là do mấy nhóm hợp lực với nhau, trong đó hắn nhìn thấy Tây Minh Viễn. Võ công của Tây Minh Viễn và mấy tên thị vệ của hắn ta rất mạnh, nhưng người gây áp lực cho bên phe Nguyệt lại là bảy, tám cô gái mặc áo thêu hoa văn hình rắn, ngoại hình yêu diễm.
Quần áo họ mặc rất lộ, áo ngắn bó sát để lộ vòng eo thon, trên rốn vẽ loài hoa lạ màu đỏ, váy thì gần như xuyên thấu, như thể chỉ được may bằng một lớp lụa mỏng, cử động sẽ lộ ra đôi chân bóng láng.
Cách ăn mặc này rất giống cách ăn mặc mà đàn ông hay thích ngắm của vũ cơ, nhưng rõ ràng những cô gái này không phải vũ cơ chỉ biết múa quyến rũ. Mặt mày họ đẳng đằng sát khí, trên cổ tay họ có những con rắn nhỏ đủ màu sắc quấn quanh, có đỏ, có xanh lục, đen hoặc vàng đan xen nhau.
Những con rắn đó lè lưỡi, ngẩng cao đầu như thể đang tìm đủ mọi cơ hội lao ra rồi cho đối thủ một nụ hôn trí mạng.
Xà Hoa Giáo ở Nam Cương.
Xà Hoa Giáo này chỉ có phụ nữ, ai cũng rất độc ác, giết người không chớp mắt, tuy nổi tiếng trên thiên hạ nhưng lại nổi nhờ tai tiếng. Hầu hết mọi người đều không thích Nam Cương, mà Xà Hoa Giáo này chính là một trong những bang phái khiến nhân sĩ chính đạo ghét nhất ở Nam Cương.
Tại sao nói chỉ có nhân sĩ chính đạo ghét họ, bởi vì trong võ lâm có một số đàn ông rất thích Xà Hoa Giáo, do phụ nữ Xà Hoa Giáo đều coi trinh tiết là trò đùa. Nếu họ thích ai là có thể trở thành đối tượng tình một đêm của nhau luôn.
Bên cạnh Xà Hoa Giáo là mười mấy người đàn ông tục tăng mặc đồ khác nhau, đa số cầm vũ khí hạng nặng, ví dụ như đao, trường thương, búa vân vân, cách đánh nhau của họ rất liều mạng, dù võ công không quá cao, nhưng cách đánh nhau này sẽ khiến người ta sợ, ít nhiều cũng kiêng dè đôi chút.
Ngoài ra còn có một số người trông như hợp tác lâm thời, đến từ những bang phái khác nhau, võ công cũng khác nhau, nhưng ai cũng đều là cao thủ.
Lệ Tử Mặc còn nhìn thấy một khuôn mặt khá quen bên ngoài vòng chiến đấu, Tây Minh Hạo. Bên cạnh hắn ta là một cô gái khoảng mười tám tuổi, với dung mạo thanh tú như đoá mai vàng. Nàng ta đang căng thẳng nắm chặt ống tay áo của Tây Minh Hạo, như là trước đó vừa mới khuyên hắn ta đừng xông vào, đừng ra tay vậy.
Cô gái này...
Ánh mắt Lệ Tử Mặc chợt loé lên, đúng lúc nhìn thấy một con rắn độc trên tay người phụ nữ Xà Hoa Giáo lặng lẽ bay ra, mục tiêu là phần gáy của Tân Nghĩa.
Hắn búng tay, một luồng chỉ phong bắn ra trúng đầu con rắn độc đó. Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, đầu của nó phát nổ, thân rắn dư lại rơi xuống đất, ngọ nguậy mấy lần rồi mới bất động.
“Đế quân!”
Thị vệ nhìn thấy Lệ Tử Mặc, ngạc nhiên kêu lên.
Tiếng kêu này cũng khiến cho hai phe đang đánh nhau quên trời quên đất dừng tay, đồng loạt quay đầu lại nhìn Lệ Tử Mặc.
Lệ Tử Mặc mặc đồ đen đứng trên đống vụn băng, trông hắn như Diêm Quân với khí chất lạnh lùng tàn bạo khiến người ta sợ hãi.
“Đế quân Lệ Tử Mặc của Phá Vực?"
Một người phụ nữ của Xà Hoa Giáo bước ra hai bước, gương mặt sát khí thoáng nhẹ nhàng hơn, hệt như hoa tươi nở rộ, gương mặt với biểu cảm nham hiểm cứ như thay đổi, trở nên xinh đẹp động lòng người.
Vóc dáng của ả ta cũng có thể tính là đỉnh nhất trong những người phụ nữ này, ngực to eo nhỏ, chân dài thẳng tắp, là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ.
Khi thấy ả ta e thẹn nhìn Lệ Tử Mặc, Đại Công chúa Bắc Hải Đường của Bắc Thương lập tức cắn răng, thầm mắng một câu trơ trẽn. Đông Thời Ngọc nghiêng đầu sang nhìn nàng ta, mỉm cười trấn an nàng ta, Bắc Hải Đường thả lỏng, sau đó cũng nhìn về phía Lệ Tử Mặc. Không biết có phải do ảo giác hay không mà nàng ta cứ cảm thấy lần này gặp Lệ Tử Mặc hơi khang khác, nhưng nếu bảo phải nói ra rốt cuộc khác ở đâu thì nàng ta lại không nói được.
Có lẽ khí chất của hắn trở nên khó lường hơn, có lẽ biểu cảm trên mặt có phần... lo lắng mà trước đây hắn không hề có?
“Chủ nhân!”
Nguyệt nhìn thấy hắn thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Lệ Tử Mặc khoát tay, họ lập tức lui ra sau lưng hắn.
Chưa thấy Lệ Tử Mặc cử động mà hắn đã nhẹ nhàng rơi xuống, nhảy xuống khỏi đống vụn băng kia. Nhìn đám người với mỗi người một biểu cảm khác nhau trước mặt, hắn lạnh lùng nói với người phụ nữ kia: “Tên của bổn Đế quân, ngươi không xứng gọi.
Nghe vậy, Bắc Hải Đường lập tức hả giận. Lúc nãy con ả đê tiện này còn quyến rũ Ngọc Thái tử bất thành, giờ còn đổi đối tượng thành Lệ Tử Mặc, nhưng Lệ Tử Mặc không phải Đông Thời Ngọc, ngay cả từ chối cũng rất dịu dàng. Lệ Tử Mặc chưa bao giờ nể mặt bất cứ ai, dù ngươi có phải phụ nữ hay xinh đẹp hay không.
Không, có một người phụ nữ được hắn nhìn bằng con mắt khác! Là Tần Phong Hi! Người phụ nữ đó đâu rồi?
Bắc Hải Đường nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Tân Phong Hi đâu. Trước đó họ nghe được tin tức rằng thạch tủy ngàn năm được sinh ra trong băng động ở Tuyết Sơn, đã có người tìm được băng động đó nên đều đi đến đó.
Nhưng Đông Thời Ngọc lại rất khó hiểu, vì hắn ta biết thạch tủy ngàn năm đã bị Lệ Tiêu Lan lấy. Mặc dù sau đó phát hiện thứ đó không nằm trong tay nàng ta, nhưng chẳng lẽ trong Băng Nguyên này có hai thạch tủy ngàn năm? Dù thế nào đi nữa, tin tức chưa xác thực, nhưng đã tới đây điều tra rồi, ngộ nhỡ có thật thì sao?
Lúc họ đến thì phát hiện có rất nhiều người tới đây, nhưng người Phá Vực lại đang chuẩn bị vào động, Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi không thấy bóng dáng. Đông Thời Ngọc đoán rằng họ đã vào động trước nên lập tức đi vào, những người khác cũng vào theo.
Nhưng sợ đồ quá ít không đủ chia, phe nào cũng có ý đồ riêng. Sau một lúc đắn đo, Nguyệt theo phe Ngọc Thái tử Đông Thanh và Bắc Hải Đường. Dù sao trước đó họ cũng từng tới Phá Vực chúc mừng Lệ Tử Mặc tuyển phi, tuy cuối cùng Bắc Hải Đường không thể ở lại làm Đế phi, Đế quân còn chẳng tuyển được một người phụ nữ nào.
À có Tần Phong Hi, mặc dù đến giờ vẫn chưa được tính.
Bắc Hải Đường đánh mắt ra hiệu cho người đàn ông đội mũ trùm đầu bên cạnh mình. Người đàn ông đó lặng lẽ lùi về sau, để mọi người chắn trước mặt mình.
Hai tay thò ra khỏi áo choàng của hắn ta trắng bệch, không có chút màu máu, móng tay rất dài và có màu trắng tái, chỗ các khe móng tay có màu đen.
Hắn ta cắm hai tay vào lớp băng trên đất, một sợi chỉ đen mỏng tanh chảy từ móng tay hắn ta vào lớp băng như nước có thể thấy bằng mắt thường, sau đó bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, phút chốc đã không còn bóng dáng.
Người đàn ông đó đứng dậy, không tiếp tục che giấu mình nữa.
“Từ lâu đã nghe danh Đế quân Phá Vực anh tuấn như thần, bây giờ gặp mới biết lời đồn không sai” Người phụ nữ đó cười duyên nói: “Tiểu nữ tử Bàn Nhược Hoa, lần trước không kịp tới dự đại điển tuyển phi của Đế quân, lần này tìm cơ hội khác tới ạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất