Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Còn Ngư Vương Thanh Giang gì đó, nàng thật sự không biết, cũng chưa từng nghe nói bao giờ. Nhưng chí ít có một điều nàng dám khẳng định, đó là chắc chắn nàng đã ngủ rất lâu, không thì sao lại được đưa lên đường thủy? Theo nàng biết, phải rời Băng Nguyên rất xa thì mới thấy dòng nước. 

Lúc này nàng cũng cạn lời vì bản thân mình luôn, thế mà cũng ngủ say như chết cho được. 

“Đường chủ, để thuộc hạ đi lĩnh giáo hắn ta một lần!” 

Một người đàn ông khẽ nói, vị Đường chủ kia đồng ý, sau đó người kia nhấn mũi chân, con thuyền nhỏ cũng theo đó mà lún xuống, thân thể của người kia nhanh chóng bay lên cao, xông về phía đầu thuyền. 

Tần Phong Hi rất bất ngờ và vui sướng vì thính lực của mình hiện tại, bởi vì chỉ dựa vào những tiếng động nhỏ bên ngoài, nàng cũng phán đoán được động tác của mỗi người, tuy rằng không nhìn thấy nhưng không đến nỗi chẳng hay biết gì, cảm giác này thật sự quá tốt. Nàng biết chắc chắn lúc này khinh công của mình cũng tiến bộ rất nhiều, bởi vì khinh công đều dựa vào nội lực chèo chống. 

“Cạch” một tiếng, hình như là vũ khí của hai người chạm vào nhau, có một thanh binh khí hình như rỗng ruột, có vẻ là phi đao hay phi kiếm. 

Không chờ nàng suy nghĩ xong thì lại vang lên một tiếng “Bùm”, có người rơi xuống nước, sau đó Ngư Vương Thanh Giang kia cười tít mắt: “Ái chà chà, sốt ruột xuống nước đến thế cơ à? Nhưng lúc này bổn Ngư Vương vẫn chưa muốn xuống nước đâu nhé, không thì để bọn nhỏ dưới nước chơi đùa cùng ngươi cũng được.” 

Hắn ta vừa nói xong thì lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia vang lên, sau đó là tiếng giãy giụa trong nước. 

Dường như có một khung cảnh xuất hiện trước mắt Tần Phong Hi, người đàn ông kia đang vùng vẫy dưới nước, có loài cá hoặc thứ gì đó dưới nước đang vây quanh hắn ta mà cắn xé. Mà sự thật cũng không khác mấy, nhưng nàng không thấy một vòng máu tươi nhanh chóng tràn ra chung quanh người đàn ông ấy, nhuộm đỏ cả mặt nước. 

Có tiếng hít vào thật sâu bên ngoài, khiến Tần Phong Hi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vì tò mò, rất muốn được chứng kiến tận mắt để thấy tình hình bên ngoài. Dù sao cũng phải thử xem hiện tại nội lực của nàng đã đạt đến trình độ nào, thế là nàng cắn răng, chắp hai ngón tay làm kiếm, vận dụng toàn bộ nội lực hội tụ trên đầu ngón tay, đâm vào 

vách hòm! 

Một tiếng “Bụp” vang lên. 

Đôi mắt Tần Phong Hi tròn xoe. 

Nàng dùng ngón tay đâm xuyên qua vách hòm sắt này luôn! Hơn nữa ngón tay của nàng không hề cảm thấy đau đớn hay bị thương! 

Ôi trời ơi! 

Nội lực của nàng hiện giờ mạnh đến mức này sao! 

Tần Phong Hi vui mừng quá đỗi. Vậy nên nàng không sợ không thể thoát khỏi chiếc hòm sắt này nữa, muốn thoát lúc nào mà chẳng được! Có lẽ là vì mọi người đều tập trung nhìn Ngư Vương Thanh Giang kia nên Tần Phong Hi liên tục đâm mấy lỗ thủng, nối liền thành một đường thẳng, chế tạo một chiếc cửa sổ nhỏ rộng khoảng 5cm mà vẫn không một ai phát hiện. 

Từ góc độ này, nàng có thể nhìn thấy đầu thuyền, nhưng vì đẳng trước có mấy người đàn ông mặc đồ luyện võ màu đen nên người khác khó có thể phát hiện cửa sổ nhỏ xíu này. 

Nàng thấy Ngư Vương Thanh Giang đứng ở đầu thuyền kia. 

Thực ra nàng cũng không rõ vì sao hắn ta được gọi là Ngư Vương Thanh Giang, nghe có vẻ như nơi này có một con sông tên là sông Thanh Giang, mà người này là trùm sò trên sông Thanh Giang, rất am hiểu bơi dưới nước? 

Mặc dù các cụ có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Cho nên Tần Phong Hi không coi Ngư Vương Thanh Giang này là người cùng phe với mình. 

Tạm thời cứ xem xét tình hình trước đã. 

Chiếc thuyền này không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng mười người, mặt sông mà nàng nhìn thấy từ góc độ này rất rộng và thoáng đãng, hơn nữa sóng gió không nhỏ. Lúc này trời nổi gió, cơn sóng vỗ lên đầu thuyền khiến bọt nước văng tung tóe, nước cũng bắn lên người Ngư Vương Thanh Giang làm ướt vạt áo của hắn ta, nhưng hắn ta chẳng quan tâm. 

Đúng như phỏng đoán của nàng, Ngư Vương Thanh Giang vẫn rất trẻ, thoạt nhìn khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, diện mạo không thể gọi là tuấn mỹ, nhưng không xấu, màu da đen hơn người bình thường chút xíu, mặc một bộ kình trang màu xanh lam đậm, tóc búi lên cao, trên dây cột tóc đính một chiếc vỏ sò lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời. 

Tính ra cũng là một loại trang sức rất đặc biệt. 

Thân hình của hắn ta thon dài, khung xương gầy hơn đàn ông bình thường một chút. Tần Phong Hi chú ý thấy ngón tay của hắn ta cũng thon dài, kiểu người này sẽ có ưu thế dưới nước hơn hẳn những người khác. 

Vị Đường chủ kia là một người mặt trắng không râu, dung mạo rất thanh tú, mặc một bộ cẩm bào màu nước biển, khoảng chừng ba mươi hai ba mươi ba tuổi. 

Tần Phong Hi cũng thấy được màu đỏ trên mặt sông, có khi thi thể đã lạc trôi đến phương nào không biết. 

Lúc trước Tần Phong Hi không thấy rõ thứ gì giết người kia, nhưng nghe âm thanh nàng cũng đoán được, không phải người kia đã chết rồi bị vứt xác xuống sông, bởi vì sau khi rơi xuống nước vẫn nghe thấy tiếng vùng vẫy dưới nước và tiếng kêu thảm thiết của hắn ta. 

Dưới nước có thứ gì đó, nàng khẽ híp mắt, nhưng từ góc độ này không thể thấy rõ cảnh tượng dưới nước. 

“Xem ra kỹ năng bơi lội của người này không được tốt cho lắm. Còn ai muốn thử nữa không?” 

“Ngư Vương Thanh Giang, ngươi hèn hạ vừa thôi! Lại dám đưa cá ăn thịt người của sông Thanh Giang đến đây!” 

“Sao có thể gọi là hèn hạ được? Mấy đứa nhỏ này muốn theo ta đi đây đi đó thì có gì sai? Đến đây đi, xuống nước chơi đùa cùng chúng đi!” Vừa dứt lời, Ngư Vương Thanh Giang đã xông lên nhanh như chớp, tay cầm một cây ống dài vung lên, lập tức có thứ gì đó màu xanh lục trông như cây rong bị ném ra ngoài. Mà những người này trông có vẻ rất sợ hãi loại rong ấy, cả đám đều vội vã né tránh. 

Nhưng cây rong cứ như có sinh mệnh có mắt, cứ rượt đuổi mọi người, uốn lượn như một con rắn lục giữa không trung, nhìn đã thấy rợn cả người. 

Có người không né kịp nên bị thứ đó quấn lấy. Ngư Vương Thanh Giang lập tức phấn khởi đến nỗi đôi mắt tỏa sáng, cười phá lên, tung một chưởng đánh trúng một người áo đen khác nhào lên, đồng thời nói: “Đến đây, đến làm mồi cho cỏ Tác Mệnh của ta đi!” 

Cỏ Tác Mệnh 

Sắc mặt Tần Phong Hi lập tức thay đổi. 

Thì ra thứ có màu xanh lá giống cây rong, cũng giống rắn nước này lại là cỏ Tác Mệnh! 

Nàng từng nghe lão đạo sĩ kể rằng, đó là một loại cỏ quái dị mọc dưới đáy biển sâu, điểm đáng sợ nhất của loại cỏ này là một khi quấn lên người động vật hoặc con người thì 

sẽ liên tục siết chặt, mãi đến khi... 

Lúc này, sắc mặt của người áo đen bị quấn lấy đã tái xanh. Cây cỏ Tác Mệnh kia quấn quanh hắn ta thật chặt, siết rách y phục của hắn ta, ghì vào da thịt, hơn nữa vẫn tiếp tục siết chặt hơn nữa, mãi đến khi in hằn một cái rãnh sâu trên làn da của hắn ta, máu phun ra, rãnh càng ngày càng sâu... “Bùm” một tiếng, nửa thân trên của người đàn ông kia rơi xuống, vết cắt phẳng như vết kiếm chém, hiển nhiên là bị cỏ Tác Mệnh cắt đứt thân thể! 

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy trái tim lạnh buốt, ngay cả Tần Phong Hi cũng cảm thấy người mình nhộn nhạo khó chịu. Lúc ấy lão đạo sĩ kể cho nàng nghe về cỏ Tác Mệnh cũng không miêu tả cỏ Tác Mệnh trông thế nào, có lẽ là vì cho rằng nàng sẽ không bao giờ gặp được thứ này, bởi vì ông ấy từng nói cỏ Tác Mệnh dưới biển sâu cực kỳ hiếm, hơn nữa chỉ có thể sống trong thi thể của một loại cá ống trúc, rất khó tìm được chúng. 

Nói vậy, thứ có hình thù trông như cái ống trong tay Ngư Vương Thanh Giang chính là cá ống trúc? Nghe lão đạo sĩ nói rằng thịt của cá ống trúc rất ngon, nhưng sau khi chết đi, thi thể của nó sẽ nhanh chóng đông cứng, các nội tạng sẽ bị thối rữa rồi bị nước xối hết, chỉ còn lại lớp da thịt bên ngoài, biến thành một cái ống trống rỗng. Còn lớp da thịt của nó sau khi bị đông cứng thì sẽ trở nên rất bền, đao kiếm bình thường không chém đứt được, vậy nên thi thể của cá ống trúc mới có thể giúp cỏ Tác Mệnh sinh tồn. 

Cỏ Tác Mệnh hiếm hoi là vì nó sinh trưởng rất chậm, nghe nói một cây cỏ Tác Mệnh dài bằng ngón tay cũng phải mất mấy chục năm mới lớn bằng chừng đó. Còn cây cỏ Tác Mệnh trong tay Ngư Vương Thanh Giang có độ dài ít nhất hai mét, không biết mấy trăm năm mới mọc được đến mức này! 

Chẳng trách vừa thấy cỏ Tác Mệnh, sắc mặt của những người này lập tức thay đổi, có lẽ đều từng nghe đồn về uy lực của cỏ Tác Mệnh. Mà bây giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, họ càng cảm thấy sợ hãi. 

“Bé ngoan, quả nhiên khiến người ta thích. Ngư Vương Thanh Giang kia cười phá lên: “Chẳng giấu gì các vị huynh đệ, ta mới kiếm được thứ này không lâu, đây là lần đầu tiên ta dùng thử đấy. Ừm, hiệu quả tốt lắm, tốt lắm, ha ha ha!” 

“Dùng lửa!” 

Hoa Đường chủ cắn răng kêu lên, nghe nói cỏ Tác Mệnh sợ lửa, sợ lửa! 

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, Ngư Vương Thanh Giang kia đã “ôi chao” một tiếng rồi nhảy xuống sông, lập tức không thấy bóng dáng. Lần này người trên thuyền càng căng thẳng, hoàn toàn không dám lơi lỏng! Ngư Vương Thanh Giang ở dưới nước mới là bá vương! Hiện tại hắn ta xuống nước mới càng đáng sợ! Ai biết hắn ta sẽ ngoi lên từ chỗ nào? 

Trong lúc mọi người đang bối rối nhìn chung quanh, trong lòng Tần Phong Hi bỗng dâng lên linh cảm chẳng lành. Xưa nay nàng vẫn tin vào trực giác của mình, lập tức vỗ lên 

nắp hòm khiến nó bay ra ngoài, sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi hòm. Nàng vừa thoát thân thì chiếc hòm ấy đã bị cỏ Tác Mệnh quấn quanh, cuối cùng kéo xuống nước, bọt nước văng tung tóe, sau đó nhanh chóng chìm xuống nước. 

Tần Phong Hi rơi xuống đuôi thuyền một cách nhẹ nhàng. Sắc mặt Hoa Đường chủ thoáng chốc thay đổi: “Sao ngươi ... Sao ngươi đã tỉnh lại rồi?” Sao bảo dùng Mộng Tam Sinh cơ mà? Đã dùng Mộng Tam Sinh thì chí ít phải ngủ đủ ba ngày ba đêm, không ai có thể tỉnh lại giữa chừng! Cho dù võ công của người này cao cường cỡ nào cũng vậy! Nhưng sao người phụ nữ này lại tỉnh dậy vào lúc này? Hơn nữa lúc mới thức tỉnh từ Mộng Tam Sinh sẽ cảm thấy cả người vô lực, cần ít nhất một nén nhang để hồi phục, lúc trước người phụ nữ này nằm trong hòm không có động tĩnh gì, thế mà bây giờ thoát ra ngoài cứ như không có việc gì, còn trông rất tỉnh táo! 

Nếu biết suy nghĩ của hắn ta, Tần Phong Hi sẽ nói với hắn ta rằng đương nhiên phải tỉnh táo chứ, lúc trước nàng đã đánh một giấc no nê cơ mà! Hoàn toàn dung hợp thạch tủy ngàn năm, sau đó lại đánh một giấc say sưa, không tỉnh táo sao được? Không tỉnh táo mới là lạ! 

“Câm miệng!” Tần Phong Hi lườm hắn ta một phát, sau đó chú ý chung quanh. Hiện tại nàng dám khẳng định, Ngư Vương Thanh Giang kia không phải là đội bạn của mình. Ngư Vương Thanh Giang khó đối phó hơn Đường chủ muốn bắt nàng, nên đương nhiên nàng phải chú tâm vào đối phương trước. Mà lúc này Đường chủ cũng không có cách nào phân tâm để đuổi bắt nàng trước. 

“Ngươi!” 

Tuy rằng không có cách nào phân tâm để bắt nàng, nhưng Hoa Đường chủ chưa bao giờ bị đối xử bằng thái độ này nên tiếng quát của Tần Phong Hi khiến hắn ta tức giận gần chết. 

eyJpdiI6InVIUENzSTBCek5JMlpMcGpLOXdyd3c9PSIsInZhbHVlIjoiSHl6cG1INVZkQkZjSTQ3c09VbDZ0NzVZaEJ0SHJQeWFKNGNRUWV4XC9HaW9ITkVJZmJaMktUSHdkREwzWFlIVXpsaVVwNTB3VHJZVFZvRE53eGlES2tNRDhHeTNhMXl6S3VaTXBhY2lWclp5VDBJTGVFMWxvRUNFTTdwdWR5VnpFWnJSK1VwajdzRE02aG5ic0tkQU95VFlBTVk5XC9Oak55VE9lUjNxZkdZYXRFeVZ2MldoeE9qYWNGNThFVkdhN25BVGZlSW9jMHZqYm56R2J1Sk8zblpubldPcms4Zndvc2hVSHhRTkg0WmNraUE4TzFsaUkzVVdjbWNnd25CWlgwZFNsOEo4Z2VZMU5lM0dZTTJNejNvVVl5YW9rNjBaTGNnVzBqbVc5XC9KUjRldldEU0NGK3Q2MWVFcXBWMzlrOWxMY1MxclNzMW00V1JBNHgwRVRCNHdmaGNBOGxGMWU4RnBMQjg2dERJd3R2clQzUHFXU1wvVHhQaERBRlA2UDFpM1wvdUcxV2ZVT0JLeFF2VVQ0aXhVc3l2S1wvN1pjcE1cL0t0Z1Z0XC8wTld2TFRLVGt6bTBYb1dSUWZjXC9wR0orUTlnMWRWa1wvWkMwM05oNlY3RVRSV0kwWkV0VmVwQXBnXC9JN2RUY2RMcjAyMmNvbnpSdmFNRzFBRllHa1Vpd0sydW5wYm02VVBLWGpBQlFhK3ppS0NoWUxTNmd2RGJXZ0s5Q2R1QTc1N0d2cG9hVFNmeTNFM3Z5WFhwSkViY29kQmh4UmkiLCJtYWMiOiI5N2VmMjEyMzg5N2E0NWZlZDBmMjUxMWFkZDdhNzYwOTUzMTU3NzFhZGM2YzNiNDBkNWM3Y2I0OTBmOGYyY2NjIn0=
eyJpdiI6IjM5ZFNvNk9yTzkybGo1RmVscW94bHc9PSIsInZhbHVlIjoiSjI5bUlucmoyUmFkVVh3VEVzSE40MVNObDlTRnFiWEY1ZFhLZ3dWZGNwNFwvN2tKY0wreVlMYkFHRWx2OEhzVjZFZG1wKzJzSjR5VHI5TndHcnU4a3g0RVRvZEVCcXFiYUUxcVFEYzZVNkJwWUZjaFdsMzNIM3ZOUmd5bE0rY2g1IiwibWFjIjoiNjNkNTc5ZmQwOTYyOWNiNzA5YWZlNDgzZTQzOTc1YjhmMWFiODM4MzM2NmRjOTJmYzA1NTkxNzM5OGY4ZjljNiJ9

Tên thuộc hạ kia hét một tiếng thê thảm, đến giọng nói cũng run rẩy.

Ads
';
Advertisement