Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Hoa Đường chủ quay sang chỗ khác, hoảng sợ khi thấy tên thuộc hạ kia đã bị cỏ Tác Mệnh quấn quanh eo. Cỏ Tác Mệnh nhanh chóng siết chặt, co thắt, khảm vào làn da của hắn ta. Đôi mắt của thuộc hạ trợn ngược, phút chốc quỳ xuống, cúi đầu nhìn eo của mình, nhưng vừa cúi xuống thì đã thấy thân thể của mình bị đứt ngang từ bên eo. 

"Oe!" 

Có người không thể chứng kiến cảnh tượng này nên không nhịn được mà vịn vách thuyền, bắt đầu nôn mửa. 

“Coi chừng!” 

Hoa Đường chủ vừa cất lời cảnh báo, cỏ Tác Mệnh màu xanh lá đã vươn ra từ dưới nước, lẻn vào trong miệng hắn ta. Người kia kinh hãi giữ chặt cỏ Tác Mệnh để kéo ra ngoài, nhưng chỉ trong tích tắc, cỏ Tác Mệnh đã đâm xuyên qua bụng hắn ta, sau đó quấn lên cổ tay của hắn ta rồi từ từ siết chặt. Chỉ trong nháy mắt, mười ngón tay của người kia đã đồng loạt bị cắt đứt, rơi lả tả xuống boong thuyền, cỏ Tác Mệnh xuyên qua cằm, lồng ngực đến bụng của hắn ta tiếp tục thắt vào, cứ như mổ bụng của hắn ta, nội tạng đều chảy hết ra ngoài. 

Cảnh tượng này khiến những người không nhịn được buồn nôn đều bịt miệng, liều mạng chen vào giữa khoang thuyền. 

“Đừng đến gần mép thuyền! Tất cả đi đến giữa thuyền hết đi!” Sắc mặt Hoa Đường chủ tái xanh, hai tay run rẩy châm một cây đuốc, thi thoảng lại lia về phía mép thuyền để xua đuổi cỏ Tác Mệnh tránh xa con thuyền. 

Tân Phong Hi đứng ở đuôi thuyền, tập trung tinh thần nghe ngóng, sau đó vui sướng phát hiện nội lực hiện tại của mình có thể nghe thấy tiếng gợn sóng róc rách dưới nước, những chỗ khác thường ở dưới nước đều không thể trốn thoát thính lực của nàng! 

Mà lúc này, ngay dưới chân nàng, cây cỏ Tác Mệnh kia đang phiêu du theo dòng nước, chậm rãi lủi về phía chân nàng. 

Ánh mắt Tần Phong Hi hiện lên vẻ tối tăm. Lão đạo sĩ chưa từng nói cho nàng biết cách đối phó với cỏ Tác Mệnh này, nhưng nàng cũng không muốn đối phó với nó. Một bên 

muốn bắt nàng, một bên muốn giết nàng, nàng không muốn buông tha cho bên nào hết, vậy thì cứ để chúng tàn sát lẫn nhau. 

Khi cỏ Tác Mệnh vừa lủi lên cao, Tần Phong Hi nhanh chóng bắt được một người áo đen cách mình gần nhất ném xuống boong thuyền, đúng lúc nghênh đón cỏ Tác Mệnh! Cỏ Tác Mệnh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, nó cũng không thể phân biệt ai với ai, chỉ biết ra sức quấn quanh những thân thể có máu có thịt mà mình chạm vào, hơn nữa một khi đã quấn lên thì nhất định phải thắt chặt đến khi cắt đứt thứ đó mới dừng lại, quá trình này cho Tần Phong Hi thời gian để tránh thoát nó. 

Ngay tại lúc này, nàng giẫm lên con thuyền, dùng bảy tám phần nội lực trực tiếp đánh vỡ con thuyền này trong ánh mắt kinh hãi của Hoa Đường chủ và những người khác! 

Nàng chỉ đạp lên một mảnh boong thuyền, dùng nội lực mượn dòng nước bay vụt ra ngoài như một mũi tên. 

Nàng không học được cách “qua sông bằng một cây sậy”, nhưng vẫn có thể làm được “qua sông bằng một tấm ván gỗ”! Nhất là hiện tại nội lực của nàng tăng vọt! 

Những người khác trên thuyền lại không có nội lực cao thâm như nàng. Sau khi thuyền nhỏ vỡ tan, cả đám đều rơi xuống nước, sau đó kinh hãi kêu to! 

Dưới con sông này có cá ăn thịt người đấy! Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là Ngư Vương Thanh Giang kia vẫn ở dưới nước, cỏ Tác Mệnh kia cũng ở dưới nước! 

Đám người này sợ chết khiếp, ra sức vùng vẫy để trèo lên boong thuyền. Ngư Vương Thanh Giang lặn xuống nước muốn đuổi theo Tân Phong Hi, nhưng bất đắc dĩ là có đến mười một mười hai người rơi xuống nước, người vừa đông vừa ra sức vùng vẫy, cỏ Tác Mệnh chỉ cần di chuyển một đoạn ngắn thì sẽ quấn được một thân thể, sau khi quấn lấy thì nhất định phải tốn chút thời gian để cắt đứt thân thể ấy, ngay cả hắn ta cũng không thể khống chế nó! 

Cỏ Tác Mệnh vốn là vũ khí giết người đắc lực của hắn, nhưng bây giờ nó cũng làm trì hoãn hành động của hắn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn không có khả năng từ bỏ thứ này để đuổi theo Tần Phong Hi, bởi vì cỏ Tác Mệnh thật sự rất quý giá, cũng rất hung hãn. 

Võ công của Hoa Đường chủ cũng không kém, thấy các thuộc hạ mà mình dẫn theo cứ chết dần chết mòn, Tần Phong Hi cũng đã trốn thoát không thấy bóng dáng, hắn ta nhất thời giận dữ, cắn răng chìm xuống nước, thề phải chiến đấu một trận với Ngư Vương Thanh Giang. 

Tân Phong Hi đương nhiên không có khả năng chờ đến khi họ đánh xong. Tranh thủ dịp này, nàng đã trôi theo dòng nước đi rất xa. 

Trong lúc xuôi dòng, nàng còn dùng nội lực thúc đẩy boong tàu lao như bay trên nước, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong vòng một nén nhang, nàng đã trôi thật xa thật xa, hoàn 

toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào của bên kia. 

Đến nơi này, dòng nước đã chảy xiết hơn, đằng trước còn tách ra thành ba nhánh, không biết chảy về hướng nào. Tần Phong Hi nhíu mày, nàng hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không biết con sông này là sông gì, ở nơi nào, có phải vẫn trong phạm vi Đông Thanh Quốc hay không. Nếu càng trôi càng xa thì dù nàng không muốn rời khỏi Lệ Tử Mặc bằng phương thức này thì cuối cùng, nàng vẫn không thể không rời đi. 

Nhưng con sông này rất lớn, dòng nước cũng chảy xiết, hiện tại nàng không có cách nào lội qua dòng nước mà lên bờ, chỉ còn cách tiếp tục xuôi dòng xuống dưới. Thấy ba nhánh sông đang ở trước mắt, Tần Phong Hi dứt khoát không chọn nhánh nào, cứ mặc cho boong thuyền trôi theo dòng nước, tiến vào nhánh sông vào thì mình cũng đi theo hướng đó. 

Dưới sự thúc đẩy của dòng nước chảy xiết, boong thuyền dạt vào nhánh sông bên trái. 

Tiếp tục trôi một thời gian, theo tính toán của nàng thì khoảng nửa giờ, dòng nước mới dịu bớt. Có lẽ lúc này, cho dù Ngư Vương Thanh Giang kia đánh thắng Hoa Đường chủ thì vẫn không thể đuổi kịp nàng đâu nhỉ? 

Nếu như phải đối phó với cỏ Tác Mệnh kia thì sẽ rất gay go, nàng cảm thấy hơi quá khả năng của mình, nàng ghét nhất những thứ âm u dị hợm như vậy! 

Khi Tân Phong Hi vừa thả lỏng tinh thần, dưới chân bỗng va chạm một phát, mảnh boong thuyền va vào tảng đá nhô lên mặt nước, “rắc rắc” một tiếng vỡ thành mấy mảnh nhỏ. Tuy rằng Tân Phong Hi đã lập tức nhảy lên cao, nhưng vì dưới chân không có điểm tựa nên cuối cùng vẫn rơi xuống nước. 

Vừa rơi xuống nước, nàng lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng dưới mặt nước vẫn yên ắng, không có cá ăn thịt người mà những người kia nói. Nàng chợt nhớ ra bầy cá ăn thịt người kia là do Ngư Vương Thanh Giang mang đến, chỉ mai phục ở khúc sông ấy thôi, không phải là loài có vốn có của con sông này. Nhưng dù vậy, Tần Phong Hi vẫn cảm thấy mình rất bi kịch. Bao nhiêu ngày qua, nàng chưa từng được yên ổn bình tĩnh một ngày nào. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lúc bị nhốt trong hòm sắt là thoải mái nhất, chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ bi kịch hay sao? 

Không biết nàng đến nơi này có phải là chiêu trò của lão đạo sĩ kia hay không. Nếu thật là vậy thì sau này có cơ hội, nàng nhất định phải tính sổ với lão đạo sĩ! Có phải ông ấy không muốn thấy nàng được sống yên ổn không? Cứ phải đưa nàng đến nơi này để giày vò mới chịu! 

May mà nàng biết bơi, vừa xuống nước thì lập tức bơi như một con cá, tiếp tục men theo dòng nước xuống khu vực hạ du. 

Sắc trời tối dần, hiện giờ đã là hoàng hôn. Màu đỏ cam của tà dương chiếu rọi mặt đất, chiếu lên mặt sông phản chiếu những tia sáng lấp lánh rực rỡ. Tần Phong Hi vừa mệt vừa đói, cho dù nội lực và thể lực mạnh cỡ nào thì bơi lội suốt một buổi chiều cũng không chịu nổi, hơn nữa bơi lội thì không dùng nội lực liên tục được. 

Hơn nữa đã ngâm dưới nước một thời gian dài, làn da của nàng đã trắng bệch nhăn nheo, nếu tiếp tục ngâm trong nước thì sẽ bị tổn thương ngoài da. 

Tần Phong Hi không biết hướng mà mình bơi đến có phải là hướng mà Hoa Đường chủ vốn định ngồi thuyền đi đến hay không. Nếu đúng là vậy thì chẳng khác nào nàng tự chui đầu vào rọ, còn nếu không phải thì nàng cũng không rõ đằng trước sẽ có thứ gì. Lỡ như chỉ là vùng hoang dã mù mịt mênh mông thì chẳng lẽ nàng phải làm thổ dân một thời gian à? Nàng không thích cuộc sống như vậy, sống một mình ở nơi hoang dã không lãng mạn và ngầu như báo chí thời hiện đại tâng bốc đâu. Ngẫm lại các loại rắn chuột kiến thú hoang mà xem, ngầu chỗ nào? 

Đúng lúc này, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của đất liền, Tần Phong Hi thả lỏng tinh thần, sau đó tăng tốc độ bơi về hướng đó. Trên bờ là cát mịn, Tần Phong Hi trèo lên bờ rồi ngã phịch xuống, dang tay dang chân thành hình chữ đại rồi thở hổn hển không duyên dáng chút nào. Nàng sắp chết thảm rồi, bụng đói đến nỗi đánh trống reo hò. 

Lúc này, Tần Phong Hi không nhịn được mà nghĩ đến Lệ Tử Mặc. Nàng không biết mình nghĩ đến hắn làm gì, nhưng lúc mệt mỏi và đói khát đến cùng cực, nàng càng dễ nghĩ đến hắn, cũng không biết lúc này hắn có đang tìm nàng không? 

Tân Phong Hi nằm trên bờ cát thật lâu, thấy mặt trời như sắp chìm xuống mặt sông, sắc trời đã tối hơn hẳn, mặt sông mênh mông biến thành một vùng mù mịt, sương mù dần dần dâng lên, chỉ chốc lát sau đã không thấy rõ hướng đến. 

Ùng ục ùng ục. 

Bụng lại đánh trống reo hò vang trời, Tần Phong Hi cười khổ, bò dậy xoay người sang một bên, lúc này mới thấy rõ mảnh đất mà mình cập bến. Đằng sau là rừng cây, không quá dày đặc, có thể thấy được ngọn núi vừa cao vừa hiểm trở đằng sau rừng cây ấy, nhưng không phải là một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Ngọn núi ấy rất đẹp, nhưng hiển nhiên không có bất cứ thứ gì, trên những ngọn núi kiểu này chỉ có những thân cây thấp lùn, hầu như không có trái cây hay động vật sinh tồn. 

Lúc bơi đến đây, nàng còn nhận thấy tài nguyên thủy sản trong con sông này không nhiều, có lẽ là vì dòng nước quá chảy xiết nên bầy cá đều không thể sinh tồn ở khu vực 

này, vậy nên nàng muốn bắt cá ăn cho đỡ đói bụng cũng không được. 

Chỉ còn cách mong chờ khu rừng này đủ phong phú, khiến nàng không cần tốn nhiều công sức cũng kiếm được đồ ăn. 

Tần Phong Hi lê bước chân nặng nề tiến vào rừng. Một cơn gió thổi tới khiến cả người nàng rét run, không nhịn được mà hắt xì một cái. Ngâm mình trong nước sông lạnh giá suốt một buổi chiều, nàng sợ mình sẽ bị cảm, thế là bèn vận công để sấy quần áo cho hơi khô, sau đó mới cất bước tiến vào rừng. 

Vừa vào rừng, nàng đã cảm nhận được sự giá lạnh thấu xương, nơi này còn lạnh hơn cả ngâm trong nước. Tuy rằng quần áo của nàng đã hơi khô nhưng vẫn còn hơi ẩm, trong khu rừng này cũng ẩm thấp, vừa đi được mấy bước, không ít giọt nước nhỏ xuống từ lá cây trên đỉnh đầu khiến tóc nàng ướt nhẹp. 

eyJpdiI6Im9RcWFXSzFySFZ2YzV5MVh1M0JVckE9PSIsInZhbHVlIjoiYnRxZG1hWDFMQVpiczQweFY3VWluVjVwbG90NlVuYUQ3c3VSbTVJckFJQWtEckl2dnY2c0hoeW1MYmk3VXRhTUJpdDdhbGZIWFwvSUJ1NTN2QUtlVmJNbmUzWjVcLzdMMVkwWkh2UkFXTm1nY05paHp0MkZ0UjJcL2ZFRU13d1laTzVXXC9KM0daekhxRFduak8zVjB4bmRnQjdMVmhuVXdyWHI4eEhZZ2NLV042QytWQmtDR3JvNE1uMGJEaHo3RVNMQ01pREpkU0p4Ym9KUTlVMTFob0YxcEw2U0pPQnZjQ2dvaTY3N2JwOUZiSWNBa0F3TlQwVmpvWnhwOE5jRTJsUDdGSDVxdEpEbzJsOFFhSWMwVjEwdlM5Mm5wVGRBeHdaMFVvaFhtS3F2RlZ3T0JmclhYY2xvXC8xaHJyc2s3cURCZTVHaVFDWHFnczFLXC92MExcL0I5a2hWMDh5K3NtbUpaMnc3U2hweDBCTWI1WWdcLzVkaEJjSW1JaFwvVG9VRmJnUW0yQWpWTnErZTdPWGticWdMWkgwWmZiR0RMSGxrdnNuTXJobVlZOElXZTYrUks0cnhTUDd4d3BWS3ZJelRRTmh4aHBTMjhvZzJkelVlVlNRa2ZpMng0czVBQUoxczZGa3R4ZXBzSTRLeDNpYWplNm91bmVOQTJERmZuZjNWNTZVQ294TmZreEhuM0hlTEFqYml3K0pFVm00aFNHaG9jV3dBSFFHdFIyMVhNRGhpM1YwVEtZaXpGdU9Eb2JzbDE2UlNVanFvR1hGZUNFQllKejdSNm9DQmk5akFlQ2l1XC9SUFdhMDB4WkYya2l4bWxlZ3NPZmI4aW1oemdLTWdzNnl3VFpoRWZ5NXdVbjVxM0JrZkJ6N3NvNlBBPT0iLCJtYWMiOiJlN2NhNzg4MWJjNGRjZWZiMDI1NzhjMWY4OThmYzIyMDA4M2U3YWYyMzc5ZTFiYmRiOThmZTYyMmRmYmY0YjlhIn0=
eyJpdiI6InZsemZHMWVIQU5HS0p2V3diaFJzbFE9PSIsInZhbHVlIjoiRXlhd0c3eDRaY1RDZmxyUmdcL1BkTGdYKzYzS2F4WWZ2aWU0elZaaHZiTnBNeUxoc0IyZ0ZPOTFnZXNNcTNoUVl5ekxhaVRXU0h4aUIyR2tiaFg3UjJTd1wvTjNcL1M3TkM4NGd5ZVkzSStIRTVKQjA3OGdXQnMxckVkODdPV3c3R3VqZk1uOWZ2V3hrZnA2K2VqMjVVSkI0M3hhSm9CNHpFNzBNc25UcW81K2ZJMlZtNXFuRzJ0dkgzQUJzNWRDQ3NIaFhSbUx3eDZUNVlvVEhXNE5KdVUyU0VMVjZIb3MxTVdTZ1N0UEpLbkVwTEhhRE4rVGoxbnlObVI5UFNNYnRvQXVQckdXSThIT0hjUTRqbWNUZkR3WmtVWmdjZHRRbGRIWmhlWUN4MFQ3Yzg5bGU5Q0dcLzZPSTFzNlwvWGRJbnU3VUh4TFVWK0tMRzh3YmhLaGxNZ3M2aHg1bjltbVF2VzVZTWR3RVJmVkRzRWF4V051eGFVY0wxUHdhV3d6bmx1czB0SXNrY0x0aUxBNXF1NnhqbEtoempjMGtoK0pRTm83dmgwcG9nYTNRR1llRktYOHRrdjdwMkZxSGJUWHZPQVRmVno5dkVQWXhVYmxIbFZWYldXOFVSaCtlVVRQREFHZEpGWnRIXC8xU3pKdE9UUlhYc0lENmd6Vlo4UGthd2FqcHEzTnhnT2lwaEViczJVbnlSdCtLcW9mQXl0Wk1xRDJBbzk2QnVUZnVYMjR5c1lLWXNNQ3hGZnhscHpGZ1FhcEhSWlJOZ3h1aDVRTE1obG40cThRbWU3cHAyTFRJN1RMRGdHWmp3UitUd1pnQTB5UGRQSk96WGNJdE9tMUlCUG54b0tIMmM3SjFEc3JIdGFFN3ZTMmhPdVk2cUJEM2NEMGhkeVRDZTNiVzB6cERYSGN4RFFXRUxwSzJqZ0ZiWHZGS0tJV05jaThUQUxNVkZzS3ZiMVA1YTJsUlhJNWpScGhpOGNrRStLZ3lyZWY1MnljRjJTSG0zUlR1VjRPXC9XMHNEbE9iMFVvV0xyRmxPMmRIS0R4NkJOZnNJS29UVEpSSUF1b3FSY1RCd090ZjF4d1VwRjlRRnNzamdFdXFtTm9zbUQwU2gyeUdhZzlkU1J1MitpcnRuMXM3dGFEWTBvRmtjSWZhUmJoOGM5RWVQZzJjTDNQd3g4eG1BZ3l2T3ZVUEsyMm1QdThHQUM1VUhxN29rd2hhZGFRK0lHOHpVSEpjcWZzT0ptbUxNXC9PbVhhVjRpNWo5UkN5RVpqdnpMZzNoaGJJanR1RTQxTVpOZUlEMVB4VlNJd1NvTkpsWnBsSkRqQkFlMWNrTmtoZjlHdkNPTFNEb1F5THp2SkdSbHJRNEVtYXpSTFlUMVI1QUJcL1QrOG8zY2hPd1ZjaDhvMXRUeFVkSGp0YUJtaGFBSEFYbndaZGc3eGVldUI1ZUdtVHl4MDRjQ083MlVqaFc4ZFUzQlVGbFwvRzllUGJmRXhrYjZEaTc5dkFxNHNqaklMMnUrSHpJNTZIZ2lzdXI2eHVrTzI0RUZRK2F2clllUHlBT0l5YzBubmFPTzhPa3VSdGp0NUg3VzNOb2RNTDhcL28weTZYNElWYzkzU1lhNitrc3d3WDd4c0hiTU9HaDVPTmFRa255Y2NuQ2l4M1NXZVppSER4R3ZOTk15SE1tVENTMWpHVkFUcFF2SW5UazJlbjhydjd4VzMrR1V1SklJck9oVlo3NWt2TWpFUWc9PSIsIm1hYyI6ImZlNDYxMzdjMDZjMWQ0ZmM5ODZlZWQxZTg4MDZhMzM3NjMxZmEyNTExMzcwNDM3NDYxY2YzZjg3NWU1MWIzZTgifQ==

Tân Phong Hi nói một tiếng rồi bắt con chim trĩ kia, ban đầu nàng định quay về bên cạnh bờ sông để xử lý con chim trĩ này, nhưng khóe mắt nàng lại liếc thấy có dòng nước ở gần đó. Nàng quan sát thật kỹ thì thấy cách đó không xa có một hồ nước nho nhỏ, bên cạnh là một mảnh đất cát đá, coi như phẳng phiu. Nàng lười đi lại tốn thời gian, thế là bèn đi sang bên ấy luôn.

Ads
';
Advertisement