Khi xử lý con chim trĩ, Tần Phong Hi thực sự cảm thấy con chim trĩ này có giá trị nhan sắc quá cao, lông vũ toàn thân bảy màu sặc sỡ, đuôi còn có mấy chiếc lông đuôi dài màu đỏ rực.
Nhưng dù có đẹp đến mấy thì lúc này ăn uống là trên hết, cho dù đây là một con phượng hoàng, nàng cũng nhất định sẽ nướng nó lên ăn.
Tới khi nàng nhóm lửa, dùng gỗ làm giá nướng, xiên con chim trĩ lên nướng trên lửa rồi mới lên đường đi tìm thêm một số gia vị hoang dã. Không có gia vị thì chắc chắn chim trĩ nướng ra sẽ không ngon, mặc dù sắp đói lả nhưng Tần Phong Hi vẫn cảm thấy có thể ăn ngon hơn một chút cũng là chuyện rất quan trọng.
Sau khi tìm được một số thứ có thể thay thế gia vị mang về, nàng nướng chín con chim trĩ, mùi thơm nức mũi đã lan xa. Tần Phong Hi bất chấp cái nóng, cứ thế xé một cái đùi gà lớn rồi gặm.
Có điều hương vị của con chim trĩ này vẫn không ngon như nàng tưởng tượng, nhưng đối với người sắp đói lả như nàng thì nó cũng đã là món ngon.
Một mình Tần Phong Hi nhanh chóng gặm hết con chim trĩ, sau đó thỏa mãn xoa bụng, quyết định lát nữa sẽ đi tìm chỗ nghỉ qua đêm. Nhưng ngay lúc này, nàng loáng thoáng nghe thấy có tiếng con gái theo gió thoảng đến.
“Tiểu Thải..”
Tần Phong Hi lập tức ngồi thẳng dậy, ở đây còn có người sao? Còn có khói bếp sao? Nàng còn tưởng đây là núi hoang rừng rậm chứ!
Chẳng lẽ đây chính là nơi Hoa Đường chủ định đưa nàng đến sao! Nếu như vậy, nàng thực sự không biết có nên khen cho vận may của mình hay không.
Rất nhanh, lại có thêm mấy giọng nam truyền đến, hơn nữa giọng nói của họ ngày càng gần nàng.
“Tiểu sư muội, tìm thấy Tiểu Thải chưa?”
“Chưa ạ, Tam sư huynh, Lục sư huynh, các huynh có nhìn thấy không?”
“Tìm khắp nơi không thấy, không biết Tiểu Thải có chạy ra ngoài rừng không?”
Tiếng của thiếu nữ kia lại vang lên lần nữa: “Không đâu, Tiểu Thải thường chỉ kiếm ăn ở trong rừng này, sẽ không chạy ra ngoài rừng đâu.
Ánh mắt Tần Phong Hi chợt rơi xuống đống lông vũ sặc sỡ dưới chân. Kiếm ăn? Tiểu Thải?
Không phải như nàng nghĩ đấy chứ!
Nàng lập tức nhanh chóng đào một cái hố ở bên cạnh, quét sạch đống lông vũ sặc sỡ và một cục xương gà vào hố chôn đi, sau đó phủ lên trên một ít cỏ để ngụy trang. Ngay khi nàng làm xong những điều này, có tiếng áo quần bay phấp phới truyền đến, tiếp theo, mấy người đáp xuống trước mặt nàng.
Người đứng đầu là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo sáng ngời, thân hình yểu điệu, vô cùng xinh đẹp. Ba thanh niên đi theo sau nàng ta, người lớn tuổi nhất khoảng hai mươi hai mốt tuổi, người nhỏ tuổi nhất cũng trạc tuổi nàng, bọn họ đều mặc áo bào tay rộng màu xanh giống hệt nhau, mặt mày cũng nghiêm chính.
Đây chính là mấy vị sư huynh và tiểu sư muội đó sao?
Tần Phong Hi ngước mắt lên nhìn họ.
Mà họ cũng đang kinh ngạc nhìn Tần Phong Hi. Vì sự kinh ngạc này của họ, Tần Phong Hi cảm thấy đây hẳn không phải là nơi Hoa Đường chủ định đưa nàng đến.
“Này, ngươi là ai?”
Thiếu nữ hất cằm hỏi.
Tần Phong Hi chỉ nhìn nàng ta chứ không nói gì.
“Này, ngươi sao vậy? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi điếc à?” Thiếu nữ lại kêu lên.
Lúc này Tần Phong Hi mới chậm rãi đáp lại một câu: “Người qua đường thôi.
“Người qua đường? Nơi này không có đường, đâu ra người qua đường hả?” Thanh niên lớn tuổi nhất nhíu mày, đánh giá nàng.
Thiếu nữ lại kêu lên: “Không cần biết nàng ta có phải người qua đường hay không, này, ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy một con chim trĩ rất đẹp không? Lông trên người nó toàn màu sắc rực rỡ, rất đẹp!”
Trong lòng Tần Phong Hi không khỏi đáp một tiếng, không chỉ nhìn thấy mà còn ăn luôn rồi cơ.
Nhưng nàng không ngốc, lúc này chắc chắn nàng sẽ không tự bán đứng mình, nàng lắc đầu nói: “Không thấy”
Thiếu nữ nhíu mày: “Ta không tin! Nơi này chỉ có một mình ngươi xuất hiện, ngươi không nhìn thấy thì ai nhìn thấy? Nói, có phải ngươi giấu Tiểu Thải của ta đi không? Có phải ngươi thấy Tiểu Thải xinh đẹp rồi không?”
Con chim trĩ đó cũng khá đẹp thật, nhưng dù đẹp đến mấy thì đó cũng chỉ là một con chim trĩ, có thể lấp đầy bụng nàng thì chính là công đức vô lượng rồi.
“Tiểu Thải Đại Thải cái gì chứ, ta không biết, chưa từng thấy” Tần Phong Hi trơ tráo chối phắt đi, không hề cảm thấy mình mặt dày vô lại.
“Mùi gì đây?” Nhưng thiếu niên kia đột nhiên hít hít mũi, rồi nhìn về phía đống lửa, trên đống lửa vẫn còn giá nướng thịt đơn giản vừa làm. Hắn ta đi tới, đưa mũi ngửi ngửi thanh gỗ ngang treo kia, sắc mặt hơi đổi rồi quay đầu lại hét lên với thiếu nữ: “Có mùi thịt nướng!”
Sắc mặt thiếu nữ lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Tần Phong Hi: “Có phải ngươi đã giết Tiểu Thải của ta không?”
“Ta không biết Tiểu Thải gì của ngươi hết!” Tần Phong Hi kiên quyết chối lấy chối để.
“Vậy ngươi vừa nướng thịt gì ở đây?”
“Thì nướng cá chứ sao, ta bắt cá ở ven sông. Sao nào? Con cá đó là của nhà các ngươi, không được ăn à?”
“Tam sư huynh, muội thấy người phụ nữ này không đáng tin, chúng ta bắt nàng ta lại, nàng ta nhất định biết tung tích Tiểu Thải của ta!” Thiếu nữ tiếp tục kêu. “Bắt ta ấy hả, dựa vào cái gì?” Tần Phong Hi ngẩng đầu lên.
“Dựa vào việc đây là địa bàn của sơn trang Vân Phong bọn ta, còn ngươi là kẻ xâm nhập trái phép!” Thiếu nữ rút kiếm ra, chỉ thẳng vào giữa mày nàng.
Sơn trang Vân Phong?
Tần Phong Hi kinh ngạc mở to mắt, nguyên nhân không phải vì gì khác, mà là vì trong thông tin lão đạo sĩ đưa cho nàng, có một người có thể kết giao, ghi chú là đến từ sơn trang Vân Phong.
Hơn nữa, lúc đó lão đạo sĩ còn nói với nàng, nếu có thể thì hãy đi gặp người đó. Mà nhắc đến sơn trang Vân Phong này, nàng mới đột nhiên nhớ ra, lúc đó nàng còn nghĩ trong lòng, đây là nhân vật ông ấy tưởng tượng ra từ đâu, nàng đi gặp thế nào?
Giờ nghĩ lại, ngay từ lúc đó là lão đạo sĩ đã nghĩ đến chuyện đưa nàng đến thế giới này rồi. Nói như vậy thì từ khi nàng còn nhỏ lão đạo sĩ đã bắt đầu mưu tính chuyện này, còn kiên trì suốt mười mấy năm.
Rốt cuộc ông ấy muốn làm gì?
“Là sơn trang Vân Phong nào?” Nàng không nhịn được hỏi.
Thiếu nữ lập tức nổi giận tiếp: “Thiên hạ chỉ có một sơn trang Vân Phong, nào có cái gọi là sơn trang Vân Phong nào?”
Nghe nàng ta nói vậy, Tần Phong Hi yên tâm rồi, như vậy sẽ không đến nhầm chỗ. Đã vô tình đến sơn trang Vân Phong, vậy thì dù thế nào nàng cũng phải đi một chuyến, vì người mà lão đạo sĩ nói. Nếu Hoa Kiến Công có thể tin tưởng được thì hẳn là người ở sơn trang Vân Phong này cũng có thể tin tưởng được. Vì vậy, khi mấy vị sư huynh sư muội này muốn bắt nàng về, nhưng Tần Phong Hi không hề phản kháng mà đi theo họ luôn.
Đi qua một khu rừng lớn, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa. Những bãi cỏ lớn, hồ nước lấp lánh dưới ánh trăng, những hàng cây ven bờ nước xinh đẹp, còn có những khu vườn rậm rạp dưới chân núi.
Nói là sơn trang, nhưng rõ ràng đã là quy mô của một thôn trang.
Dường như khi đến đây, sương mù cũng tan đi không ít, ánh trăng chiếu xuống cũng càng thêm trong trẻo, như thể rải xuống một mảnh ánh bạc. Những tòa nhà đều là ngói xám tường trắng, vòm mái cong vút, dựa vào những ngọn núi hùng vĩ, trông hệt như một thôn trang bị lãng quên.
Có hai bóng người lướt qua trước mắt họ, chạy vun vút đuổi nhau trên những viên ngói đó, áo quần tung bay, cảm giác như không phải là sự thật.
Thiếu nữ kêu lên: “Vân Nhạc, Vân Phi, các ngươi lại gây chuyện nữa rồi, sư phụ các ngươi đã về rồi đây!”
Hai thiếu niên kia dừng lại, vì không để ý bước chân mà suýt ngã từ trên mái nhà xuống, cảnh tượng nhàn nhã ung dung đột nhiên bị phá hỏng, phong thái cũng chẳng còn nữa, nhưng thiếu nữ lại bật cười.
Thanh niên lớn tuổi nhất xoa đầu nàng ta: “Tiểu sư muội, muội lại nghịch rồi”
Thiếu nữ thè lưỡi, sau đó thấy Tần Phong Hi đang nhìn mình thì lập tức lại nghiêm mặt, thanh kiếm trong tay lại chỉ vào nàng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói cho ngươi biết, nếu để ta biết Tiểu Thải bị ngươi ăn thật thì ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Tần Phong Hi không để ý đến nàng ta, nghiêng mặt hỏi thanh niên lớn tuổi nhất, cũng là người mà thiếu nữ gọi là Tam sư huynh: “Tối nay các ngươi định nhốt ta ở đâu?”
Tam sư huynh đó sửng sốt, thực sự chưa từng thấy người nào như nàng, lại đi chủ động hỏi mình sẽ bị nhốt ở đâu. Tuy nhiên, sơn trang Vân Phong của họ cũng rất ít khi có người ngoài vào.
“Nhốt nàng ta vào Trùng Quật!” Thiếu nữ nói một cách hung dữ: “Xem nàng ta có nói Tiểu Thải ở đâu không?
“Trùng Quật? Tiểu sư muội, muội nói thật sao?” Lục sư huynh có chút do dự nói: “Trùng Quật là nơi của Nhị trang chủ, nếu Nhị trang chủ không đồng ý thì bọn ta không dám đưa người đến đó đâu”
“Lục sư huynh, muội sẽ đi hỏi Nhị thúc ngay!” Thiếu nữ chạy về phía trước mấy bước, rồi quay đầu lại: “Các huynh phải trông chừng ả đàn bà này cho kỹ vào, muội thấy nàng ta không giống người thật thà đâu, biết đâu lại trốn mất đấy!”
“Tiểu sư muội, ngươi nói đùa gì vậy, có Tam sư huynh ở đây, nàng ta có trốn được không?” Thiếu niên nhỏ tuổi nhất cười nói.
“Vân Thông, ta cảnh cáo ngươi, ngươi là sư đệ, phải gọi ta là sư tỷ!”
“Thôi đi nhé, ngươi nhỏ hơn ta thì chính là sư muội của ta!”
Thấy hai người này sắp bắt đầu cãi nhau, Tam sư huynh lập tức giơ tay nói: “Thôi được rồi, được rồi, ngày nào hai đứa cũng cãi nhau vì chuyện này, có thấy mệt không hả? Tiểu sư muội, muội muốn đi thì mau đi đi, nếu không ta sẽ đưa người đến chỗ Nhị sư tỷ trước. Muội biết Nhị sư tỷ cũng có cách thẩm vấn người mà”
Thiếu nữ gật đầu nói: “Được, được, được, trước tiên cứ đưa đến chỗ Vân Diệu sư tỷ đi, đợi muội hỏi Nhị thúc xem có thể mượn Trùng Quật của ông ấy không rồi nói sau”
Thiếu nữ chạy đi, Tam sư huynh quay đầu lại, thấy Tân Phong Hi vẫn bình tĩnh như thường, ngay cả khi nghe đến Trùng Quật và thẩm vấn, nàng cũng như không hề coi ra gì.
Trên đường đưa nàng đến viện của Vân Diệu, nàng chỉ nhìn xung quanh, thậm chí còn mang theo ánh mắt thưởng thức, hoàn toàn không mở miệng hỏi hắn bất kỳ vấn đề gì hay cầu xin hắn ta.
Đợi đến khi họ bước vào một căn viện tinh xảo thanh tĩnh, Tần Phong Hi nhìn thấy một cô gái đang ngồi trong vườn, cúi đầu thêu một bức tranh xuân yến trên giá thêu.
“Tam sư đệ, Lục sư đệ, tiểu sư đệ, sao mấy đứa lại đưa người ngoài vào sơn trang?” Vân Diệu nhíu mày, vừa nhìn thấy mặt Tần Phong Hi thì lập tức sửng sốt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất