Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Tần Phong Hi thấy nàng ta kinh ngạc thì cũng không hiểu là có ý gì, nhưng khi thấy khóe mắt tiểu sư đệ lộ ra vẻ hả hê thì nàng cũng hiểu được phần nào. Tóm lại, chắc chắn nàng đã phạm phải điều gì đó khiến Nhị sư tỷ Vân Ninh Lan này kiêng kỵ hoặc hận thù. 

“Trông đẹp lắm. Một câu nói nửa mặn nửa nhạt của Vân Ninh Lan khiến Tần Phong Hi hoàn toàn hiểu ra, hóa ra là vì nàng đẹp nên mới chướng mắt nàng? 

Nàng nhún vai, đáp một câu mà chẳng chút xấu hổ nào: “Cảm ơn lời khen của ngươi, từ ngày sinh ra đến giờ ta vẫn luôn đẹp như vậy, ta cũng đành vậy thôi.” 

"Phut." 

Lục sư huynh không nhịn được mà phì cười, nhưng khi thấy sắc mặt Nhị sư tỷ lập tức tối sầm lại thì lại vội vàng nhịn xuống. Nhưng câu nói đó của Tần Phong Hi cùng với biểu cảm vênh váo của nàng thật sự rất đáng bị ăn đấm. 

Vân Ninh Lan hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng mà quay sang hỏi Tam sư huynh: “Tam sư đệ, đây là ai? Đưa đến chỗ ta làm gì?” 

“Bọn ta gặp nàng ta ở ngoài rừng, tiểu sư muội nghi ngờ nàng ta ăn Tiểu Thải, nói muốn bắt nàng ta lại. 

“Dám ăn Tiểu Thải của tiểu sư muội? Đúng là gan chó... 

“Phải là miệng chó không thể phun ra ngà voi, chứ người nào có gan chó” Tần Phong Hi lại đáp một câu, lần này ngay cả tiểu sư đệ cũng không nhịn được cười. 

“Đã là tù nhân dưới bậc thì đừng có nhanh mềm nhanh miệng” Vân Ninh Lan liếc nàng một cái: “Vậy tiểu sư muội đâu?” 

“Sư muội đi hỏi Nhị sư thúc, xem có thể mượn Trùng Quật của ông ấy không” 

Vân Ninh Lan vừa nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức sáng lên: “Trùng Quật, Trùng Quật tốt! Nghe nói Trùng Quật của Nhị sư thúc đã rất lâu không tìm được người sống nào xuống, ông ấy nhất định sẽ đồng ý, mau đưa nàng ta đến Thủy Vụ Phong đi!” 

Thủy Vụ Phong? 

Vừa nghe đến cái tên này, đáy mắt Tần Phong Hi cũng lóe lên một vẻ u ám. Hóa ra cái Trùng Quật mà bọn họ nói đến lại ở Thủy Vụ Phong sao? Vậy thì tốt, nàng còn tưởng chuyện kia sẽ thành mò kim đáy bể, không ngờ lại dễ dàng như vậy! 

Chỉ không biết người kia có đồng ý rời đi cùng nàng không! 

Chẳng mấy chốc tiểu sư muội kia đã chạy đến, quả nhiên như Vân Ninh Lan nói, Nhị sư thúc của bọn họ nghe nói có người muốn nhốt vào Trùng Quật thì mừng rơn, thậm chí còn thúc giục bọn họ nhanh chóng đưa người đến, làm gì có chuyện không đồng ý. 

Mà Tân Phong Hi cũng rất phối hợp, nói đi là đi ngay, hoàn toàn không cần bọn họ đẩy, cũng không cần bọn họ bắt, ngoan ngoãn không giống tù nhân, mà giống như một cô nương sắp đi chơi với bọn họ vậy. 

Bọn họ đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc có vấn đề gì, tiểu sư muội thì chỉ nguýt mắng nàng ngốc. 

Thủy Vụ Phong là một ngọn núi cao nhất và dốc nhất ở đây, đi đến lưng chừng núi, bọn họ đều phải dùng khinh công, Tần Phong Hi vô tội chớp chớp mắt: “Nếu ta có khinh công tốt như vậy thì đã không bị người ta hại rơi xuống sông rồi trôi đến đây rồi” 

Nhóm của Vân Ninh Lan hoàn toàn không nhìn ra nội lực của nàng, nếu Tân Phong Hi đã muốn che giấu thì ngay cả Lệ Tử Mặc còn không nhìn ra, huống chi là bọn họ. Trong mắt bọn họ, nàng đúng là một cô gái yếu đuối không biết võ công. 

Vân Ninh Lan “hừ” một tiếng, nắm lấy một cánh tay của nàng, đưa nàng bay vút lên núi. 

“Vân Ninh Lan cô nương, trông ngươi cũng đẹp lắm, khinh công cũng tốt, nhưng đừng bay nhanh quá, bay quá nhanh thì gió sẽ làm da mặt ngươi nhăn nhúm lại hết, dù sao da dẻ cũng đã hơi chảy xệ rồi kia... 

“Ngươi nói cái gì!” Vân Ninh Lan bị nàng chọc tức đến mức nổi trận lôi đình, lập tức thét lên. Nhưng chính tiếng thét này suýt nữa khiến lần vận công của nàng ta bị hụt, cả hai suýt nữa là ngã xuống: “Con tiện nhân nhà ngươi, ngươi nói ai da chảy xệ!” 

“Sao? Không thể nói sự thật sao? Đừng tức giận, tức giận thì nếp nhăn đuôi mắt sẽ xuất hiện đấy. Nhưng nói thật nhé, Vân Ninh Lan cô nương, ngươi đã ba mươi rồi à?” Tần Phong Hi vẫn vô tội chớp đôi mắt to. 

“Ba mươi!” Vân Ninh Lan suýt nữa phun ra một ngụm máu, nàng ta mới hai mươi ba, hai mươi ba thôi đấy! Chứ không phải ba mươi hai! 

Dung mạo già nua, không đủ đẹp là nỗi đau mãi mãi trong lòng nàng ta. 

Mà Tần Phong Hi là ai chứ? Từ những câu đối thoại trước đó của bọn họ là nàng đã hiểu được điều này, cho nên trên đường đi, nàng đều cố ý kéo chủ đề về phương diện này, cuối cùng chọc cho Vân Ninh Lan nhịn không được, tung một chưởng đánh nàng bay ra ngoài! 

Tần Phong Hi sợ hãi kêu lên một tiếng, bay thẳng xuống chân núi. Tam sư huynh và Lục sư huynh thấy vậy thì kinh hãi muốn bay tới nắm lấy tay nàng, nhưng tốc độ nàng rơi xuống nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ, khiến họ không kịp nắm lấy. 

Thuỷ Vụ Phong này được đặt tên như vậy là vì trên đỉnh núi quanh năm đều có sương mù ẩm ướt. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, dưới ánh trăng trong vắt, sương mù mờ ảo như cảnh ảo, đẹp đến nỗi không giống thật, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nguy hiểm, vì đỉnh núi dốc đứng, chỉ có một con đường nhỏ thẳng tắp lên trên, chỉ cần ngã xuống thì rất có thể sẽ rơi xuống khỏi đỉnh núi. 

Ban đầu bọn họ cho rằng trong hoàn cảnh như vậy, cho dù Tần Phong Hi không sợ hãi thì cũng nên cẩn thận mới phải, nào ngờ nàng lại cố tình chọc giận Vân Ninh Lan suốt dọc đường như vậy, cuối cùng khiến nàng ta tức giận ra tay, còn nàng thì tự mình mất mạng. 

“Chẳng lẽ nàng ta đến đây để tự tử à?” Tiểu sư muội nghiêng đầu nhìn một mảng sương mù, hoàn toàn không thấy được tình hình bên dưới, ngây người hỏi. 

Đúng vậy, hành vi như vậy rõ ràng là đến để tự tử. 

“Thật đáng tiếc cho một cô nương xinh đẹp như vậy..” Lục sư huynh nhỏ giọng nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận quay lại của Nhị sư tỷ thì lập tức nuốt lời đang nói 

dở về. 

Từ sau khi người trong lòng Nhị sư tỷ vì một mỹ nhân mà rời xa nàng ta, thì nàng ta cực kỳ ghét mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân mười tám tuổi. 

“Chết thì chết thôi, đáng tiếc là Trùng Quật của Nhị sư thúc lại lãng phí một người sống như vậy!” Vân Ninh Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cũng đỡ cho nàng ta rồi, chết như vậy cũng thoải mái hơn là đến Trùng Quật!” 

Trong mắt nàng ta, một mạng người lại nhẹ bẫng như vậy, chết thì chết thôi. 

Người đời đều nói người sơn trang Vân Phong thoạt nhìn đều là người lương thiện, nhưng thực ra toàn là một lũ máu lạnh, xem ra không nói sai chút nào. 

Tần Phong Hi bám mười ngón tay vào vách núi, toàn thân như một con thằn lằn bám chặt vào vách núi, nghe thấy cuộc đối thoại ở trên, nàng không khỏi cười mỉa. Đương nhiên nàng không có hứng thú đến Trùng Quật, nhưng đối với việc ngã chết dưới chân núi cao vạn trượng, nàng cũng không có hứng thú chút nào! Nàng chỉ tìm một cơ hội để thoát thân thôi. Cũng may là sau khi dung hợp với thạch tuỷ ngàn năm, công lực của nàng tăng lên rất nhiều, mặc dù không có Phá Sát trong tay, nhưng chỉ cần nàng vận nội lực vào các ngón tay, mười ngón tay sẽ cứng như sắt, hoàn toàn có thể lập tức bám chặt vào vách núi. 

Tất nhiên, điều này cũng đòi hỏi nàng phải có lòng dũng cảm và gan dạ hơn người, không phải ai cũng có thể làm được. Mà điều này cũng nhờ vào kinh nghiệm nhảy dù và nhảy bungee vô số lần ở kiếp trước của nàng, trước đây nàng thích chơi những trò chơi mạo hiểm đó, càng kích thích càng tốt. 

Đợi đến khi bọn họ quay trở lại xuống núi, Tần Phong Hi mới trèo lên lại, hơi cau mày nhìn đỉnh núi kia. Lão đạo sĩ nói người đó bị nhốt ở bí động trên đỉnh Thủy Vụ Phong của sơn trang Vân Phong, nhưng bây giờ nàng cũng không biết đã bao lâu kể từ thời điểm lão đạo sĩ nói. Dù sao thì bức chân dung mà ông ấy vẽ cũng chỉ là bức chân dung đơn giản, tuổi tác có thể chênh lệch mười tuổi, nàng có thể nhận ra dáng vẻ của Hoa Kiến Công nhưng chưa chắc người mà lão đạo sĩ vẽ chính là y của hiện tại. Người của sơn trang Vân Phong này cũng vậy, không biết có còn bị nhốt ở đây không. 

Nàng dùng khinh công bay vút lên đỉnh núi, thân hình như một bóng mờ trong sương mù. 

Công phu hiện tại của Tần Phong Hi đã vượt xa trước kia rồi. 

Thủy Vụ Phong này quả thực dốc đứng, hơn nữa vì quanh năm có sương mù ẩm ướt nên con đường nhỏ cũng không phải lúc nào cũng có người đi. Đoạn đường bên dưới thì còn ổn, chứ đoạn đường lên đỉnh núi thì đầy rêu xanh, cho dù chỉ thỉnh thoảng dùng chân điểm qua để mượn lực thì cũng có thể trượt chân ngã. Nếu không phải công lực của nàng tăng lên rất nhiều thì muốn lên đỉnh núi này cũng không phải chuyện dễ dàng. 

Sau khi lên đến đỉnh núi, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngọn núi như sừng sững giữa biển mây, ánh trăng tuy trong vắt vô cùng nhưng sương mù lại dằng dặc như biển, hoàn toàn không thấy được cảnh vật dưới chân núi, đứng ở đây khiến người ta có một cảm giác cô đơn khó tả. 

Bí động đó ở đâu? 

Tần Phong Hi cẩn thận tìm kiếm trên đỉnh núi, nơi đây nở rất nhiều loài hoa mà nàng chưa từng thấy bao giờ, mỗi bông đều đẹp đến mức không gì sánh được, gió núi thổi qua bên tai, rít lên từng hồi. Lúc nàng lên đây không thấy cái gọi là Trùng Quật, có lẽ không phải ở trên đỉnh núi, vì đoạn đường lên đỉnh núi trông giống như nhiều năm không có người đi qua. 

Trên đỉnh núi thậm chí còn không nghe được tiếng côn trùng kêu, ngoài tiếng gió ra thì vẫn là tiếng gió. Tần Phong Hi thử ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, lắng nghe thật kỹ, cố gắng tìm tiếng thở của con người, nhưng hoàn toàn không có kết quả. Vậy thì chắc bí động đó phải ở rất sâu trong lòng núi, cho nên cách ly được mọi âm thanh. Như vậy thì nàng chỉ có thể tìm lối vào thôi. 

Nhưng Tần Phong Hi tìm gần hai canh giờ mà vẫn không phát hiện ra gì. 

Con chim trĩ lúc trước nàng ăn giờ đã tiêu hóa gần hết, nhưng cũng may lúc nàng tìm cửa động thì túa mồ hôi đầy người. Mặc dù chiều nay nàng đã ngâm mình dưới sông cả một buổi chiều nhưng chắc là sẽ không bị cảm lạnh đâu. 

Trên ngọn núi này không có cây ăn quả, cũng không có động vật, nàng muốn tìm thứ gì đó để ăn cũng không tìm thấy. Nhưng cứ xuống núi như vậy thì nàng lại thấy không cam lòng, đã đến đây rồi, tay không trở về không phải là thói quen của nàng. 

May là lúc này trăng đã lên đến giữa trời, ánh trăng cũng vì thế mà sáng hơn, chiếu rọi mọi thứ trên ngọn núi này một cách rõ ràng. Bầu trời của thế giới này sạch sẽ hơn nhiều so với thời hiện đại, tầng khí quyển và tầng không khí đều rất sạch, ngay cả mặt trăng cũng sáng hơn thời hiện đại rất nhiều! Bởi vậy các nhà thơ thời xưa mới có thể sáng tác ra nhiều bài thơ hay về trăng và đêm trăng như vậy, chứ nếu là ánh trăng thời hiện đại thì khó mà khiến người ta hứng thú làm thơ. 

Nàng quyết định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục tìm, vì đang mệt nên nàng cũng lười tìm chỗ nghỉ ngơi, thế là cứ thế ngồi phịch xuống. Đúng lúc này cánh tay nàng lại đập vào một loại hoa kỳ lạ, trên khóm hoa đó nở những bông hoa màu hồng to lớn, nhưng dưới cánh hoa lại kết những thứ nhỏ như quả anh đào, đỏ tươi, vỏ ngoài trong suốt, trông 

mọng nước. 

Tần Phong Hi không nhịn được mà tiến lại gần, ngửi thấy một mùi thơm ngọt của trái cây. 

Lòng nàng mừng rơn, chẳng lẽ thứ này có thể ăn được? 

Nàng hải một quả rồi bóp nhẹ, thịt quả rất đầy đặn, ở đây có nhiều thế này, vài quả không đủ thì ăn một nắm, một nắm không đủ thì cứ ăn sạch hết! 

eyJpdiI6IlNzeThxeFJFKzQ3NDQ2ajFRZVRcL1lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvZzRVT1ZJdDdROEVzbVV4azI0TVcya0t0UjdOaFwvU3dUOUo0TzdPMHl1T083dm95S1V1VnpFZ3g2M2VKbWVCNWpYSWlyR1A4YUFXOHFKNENmcmtmTkJVZXFNMURvaUsrYmVJZGJXMlVwbllsU3AwSkY4OHdXUjVXUVl0YjEzMlB0WHFLVzRVcVc1TENEZTcrK1VlNEtzM2xMQWRFS1daN2JINzF5YUdENndyMG9zUFQ5R1VweTR5UVBZR1FLcU5PbVwvazBFdGlpOWV5VUFqTUhvNUl1RWlFbU5sbWZxTkoyQWcwaTNBNWJZTytPXC9iWGhIaUowQ3FSR3JWOXJlRVlyaGNJbjNaKzd4aGhZa0xRanBmODFTZz09IiwibWFjIjoiNzBjOWUzMzM5ZWY5MmJlNzUxNTVlY2I5YmFlYjZhYzMwNDZjMjI5MjRiMDM5NzFlMTU0NWMwOGQ3MDNhODJhNCJ9
eyJpdiI6IkFtekVYZ1oyVlk2eXZpcDVRZG9vdFE9PSIsInZhbHVlIjoidnk5cHhqRmZWWTJvMzRQOUkydTNsTW5TZUZqV1dxSE5xcUhqcVg1NDNVTktDSFBSOTgya0thYzNcL3RvdUFUSFpDbzAyOUw1QU1xTVB5OW9QZjBXV3JHVHlQTCtKMkV4ZEExOUJuWTVRczR0ZzA3WFdRWVNkSGJZTmd5bVwvYnQ0T25yUVArTWp4SXNXb2dNK0dxWmt0d1lseWVTRFhrM1RZRzdGUllMSko4U3h4bWNhbzNHT1U5bHNOdisweStyendvRytwcjhwZStZNnREMTBHcmlBM3hwRzdLSjRhZzdyWHhvdEJcL2loKzFxMzMrdVc3eThwT28wZXF6dXR3M3VyWUZFSzJTd1hFYm1Id0hRYWd6TlNYSURFcFIyWnRkWXcrT1o0aTBsSWgrTHNaYmdlcjRXcUs3K1wvVVwvTzlxUm83UHFDcFNFOENFWlo3Tk10UFdPaFpYdjUrbWk2NGdvbllxOWxvUnhrclU5YTgrQ0QrTDlCTlU3ZnEwZXprUnMzZ1RHNG1nU1NxTkVBclNKdTh0NzBHbW54SExJUGFZZmNncE40WGNGSTRvTUNjcEJESHVUOGU2bDBKK3JkSEs1dWRcL3FFQ255VUREeldZRVwvZEJRanN2SnFJYjBIVForZThEaFBPTWZSYjd4MEpidjI5MDlhYWxvMmM2cURcL3JreXlrMGwxQXZwWkpMdFFoNElRVVA1c1hcL1wvMDFmdGZabXdqVHFBdU4xME1LRVJmZ3AzTlRJckRFV2V0bFlCMEI5N1BGUlwvM0VuVEhVTCs4MWZFQnFMQTE1YmlRPT0iLCJtYWMiOiI5MmUxNGY0MDE2OGE0MWY5MDZlYjRjZjFlYjdlMTc4MjBlOTJjNzg1OGE4NzgzMTc3ZTAxY2M1MTBiODFkYjI4In0=

Đây là lần đầu tiên Tần Phong Hi cảm thấy những đau khổ trước đây là xứng đáng, khiến nàng bây giờ không còn sợ bách độc nữa!

Ads
';
Advertisement