Hơn nữa thịt quả này cũng rất đầy đặn, cảm giác giống như quả anh đào. Nàng đang đói bụng nên làm sao có thể dừng lại được, thế là lập tức hái một nắm lớn rồi ăn hết sach.
Thứ này thực sự giống như trái cây, cũng có thể lấp đầy bụng, tiện thể còn có thể dùng để giải khát. Tần Phong Hi nghỉ ngơi thêm một lát, đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm bí động thì bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng hát khe khẽ mơ hồ. Vì quá nhẹ, quá xa, quá mơ hồ nên nàng chỉ nghe được một câu trong đó: Ai ơi có biết anh hùng... Để lại máu nhuộm mực đen khóc tang mộ phần...
Nàng lập tức nằm sấp xuống đất, áp tai xuống mặt đất, lắng nghe thật kỹ. Nhưng tiếng hát đó lại không còn vang lên nữa, nàng đang định ngồi dậy thì đột nhiên một giọng nói xa xăm truyền đến tai nàng một cách rõ ràng.
“Ai đến thăm đấy?”
Tần Phong Hi giật mình, chẳng lẽ đang nói với nàng?
Nàng lập tức bật dậy, giọng nói đó lại mang theo tiếng thở dài già nua: “Đã bao nhiêu năm không có người đến, là một tiểu cô nương sao?” Giọng nói đó như đang nói bên tai nàng, rất rõ ràng. Nhưng nàng lại có thể nghe ra, giọng nói này mang theo tiếng vọng nhỏ, hẳn là phát ra từ một nơi cách nàng khá xa và là một hang động trống trải.
“Có phải là tiền bối Khổng Tu không?” Tần Phong Hi lên tiếng hỏi.
“Ta là Khổng Tu đây” Người đàn ông đó có vẻ hơi ngạc nhiên, dừng lại một chút rồi nói: “Sao tiểu cô nương sao lại biết tên ta?”
“Vị trí cụ thể mà tiền bối đang ở là ở đâu? Ta có thể xuống không?”
“Được chứ, cô nương cứ đi một vòng theo hình bát quái là có thể thấy lối vào”
Tân Phong Hi sửng sốt, nàng không ngờ ở đây lại có một trận pháp! Xem ra người bày trận rất lợi hại, thậm chí có thể nói, tạo nghệ của người này về trận pháp còn lợi hại hơn cả lão đạo sĩ. Nhưng sau khi được Khổng Tu hướng dẫn như vậy thì đơn giản thôi, nàng đi một vòng, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, có một lối vào bằng đá xuất hiện trước mắt.
Mà ở cửa động này chính là nơi mọc loại hoa mà nàng vừa ăn, hoa ở đây mọc cả một mảng lớn, trông giống như một tấm thảm màu hồng. Tân Phong Hi cũng không do dự mà cứ thế đi vào luôn.
Hang động này lớp này đến lớp khác, trước sau lặp lại, sâu không lường được. Càng đi vào, Tần Phong Hi càng cảm thấy kinh ngạc. Ở khoảng cách xa như vậy mà Khổng Tu vẫn có thể nhận ra chính xác vị trí của nàng rồi truyền âm đến tai nàng, chứng tỏ nội lực của ông ấy rất thâm hậu, cho dù trước đây nàng đã dùng thạch tuỷ ngàn năm thì vẫn không bằng ông ấy.
Nhưng với võ công như vậy, tại sao ông ấy lại cam tâm bị nhốt ở đây không ra ngoài? Trận pháp ở cửa động mà ông ấy cũng biết, muốn ra ngoài thì chắc cũng không khó khăn lăm.
Đi thêm một lúc, ánh trăng ở đây đã không chiếu vào được nữa, nhưng trên vách động lại có một số thứ phát ra ánh sáng yếu ớt. Nàng đưa tay sờ vào thì dính đầy một tay bột màu bạc, không biết là chất gì, nhưng nhờ có thứ này, trong động này không đến nỗi tối đen như mực, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy một đường viền lờ mờ.
Trong động hơi ẩm uất, dù sao độ ẩm bên ngoài đã rất cao rồi, huống hồ là bên trong này. Tần Phong Hi gặp hai ngã rẽ, vừa dừng lại thì giọng nói của Khổng Tu đã kịp thời vang lên: “Tiểu cô nương đi về phía bên trái”
Tần Phong Hi nghe lời ông ấy đi về phía bên trái, đi được một lúc thì đến cuối hang động này. Nàng cứ tưởng cùng lắm thì Khổng Tu cũng chỉ bị xiềng xích trói hai tay hoặc bị cùm chân không thể ra khỏi động này, nhưng nghĩ đến nội lực thâm hậu của ông ấy, nàng nghĩ muốn đánh vỡ xiềng xích cũng chẳng phải chuyện khó gì với ông ấy cả, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng lập tức kinh ngạc.
Bên trái phía trên có một lỗ nhỏ, giúp ánh trăng chiếu vào được một chút, làm nơi này sáng hơn những nơi nàng đã đi qua trước đó.
Mà ngay trước mặt nàng, giữa một tảng đá lớn, một người đàn ông như thể bị chôn vùi hoàn toàn trong tảng đá, phải nói là cả người đều ở trong tảng đá, chỉ có ba lỗ hổng, để lộ ra đầu và hai cánh tay! Trên đỉnh đầu ông ấy có một chùm dây leo rủ xuống, trên đó kết đầy những quả nhỏ màu đỏ, tay ông ấy vừa khéo có thể hái những quả đó đưa vào miệng. Nhưng nếu muốn di chuyển, muốn ngồi xuống hay nằm xuống thì hoàn toàn không thể, cả người như bị cố định ở đó.
Tảng đá đó trông khá dày, ông ấy chỉ có thể thò nửa cẳng tay ra ngoài. Người đàn ông đó nếu chỉ nhìn thoáng qua hoàn toàn thì không thể phân biệt được tuổi tác, làn da rất trắng, nhưng mái tóc lại rối che mất một nửa khuôn mặt, cũng không nhìn rõ tướng mạo. Đôi tay để lộ ra bên ngoài rất gầy, chỉ còn da bọc xương, chỉ thấy được những ngón tay rất dài.
Lão đạo sĩ chưa bao giờ nói với nàng rằng Khổng Tu lại bị nhốt trong động này theo cách như vậy! Có lẽ ngay cả lão đạo sĩ cũng không biết tình hình thực tế, ông ấy chỉ nói
với nàng rằng, Khổng Tu là một người rất trọng tín nghĩa, năm đó ông ấy đã giúp Khổng Tu một việc, ông ấy cứ tưởng rằng hai người có thể trở thành bạn bè, nhưng một ngày nọ Khổng Tu nói rằng phải trở về sư môn, từ đó thì không còn gặp lại nữa. Sau này ông ấy nghe nói sau khi Khổng Tu trở về, những người ở sơn trang Vân Phong cho rằng ông ấy phản bội sơn trang nên đã nhốt ông ấy lại.
Lão đạo sĩ nói ông ấy cũng từng nhờ người đến hỏi thăm tình hình của Khổng Tu, Khổng Tu đã trả lời người đó một bức thư, trong thư nói rằng mình bị nhốt trên đỉnh Thủy Vụ Phong, nhưng vì thấy nơi này có môi trường rất tốt, lại đang vào thời điểm luyện công quan trọng, ông ấy không thể lơ là nên tạm thời không rời đi nữa.
Lời nói như vậy nhưng lão đạo sĩ lại tin.
Không ngờ Khổng Tu lại bị nhốt ở nơi này theo cách tàn nhẫn như vậy! Nếu ông ấy đã bị nhốt mấy năm rồi thì nhu cầu sinh lý không cần bàn tới nữa, chắc chắn đã rối loạn hết rồi. Còn cả các chức năng của cơ thể nữa, có còn tốt không? Bị khảm vào trong tảng đá như vậy, không thể động đậy, không thể đi lại, không thể ngủ, hoàn toàn không thể có bất kỳ hành động nào khác, nếu là người bình thường thì đã phát điên từ lâu rồi. Dù sao cũng có phải Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn đâu. Huống hồ, chỉ dựa vào những quả dại mọc trên đầu mà có thể cầm cự lâu như vậy? Đây phải là một sự tuyệt vọng biết nhường nào?
Nhưng giọng điệu nói chuyện của ông ấy vẫn bình thản như vậy, mạch lạc rõ ràng, hoàn toàn không nghe ra có gì không ổn.
“Tiểu cô nương tên gì?” Khổng Tu ngẩng đầu nhìn nàng, còn nở một nụ cười.
“Tần Phong Hi”
“Không phải họ Vân à? Ngươi không phải người sơn trang Vân Phong?” Khổng Tu có vẻ hơi kinh ngạc.
Tần Phong Hi lắc đầu, tiến lại gần hơn một chút, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của ông ấy. Điều khiến nàng bất ngờ là Khổng Tu là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, nhìn qua thì chỉ mới ba mươi sáu ba mươi bảy, đôi mắt trong veo như nước hồ trên tuyết sơn, còn đẹp hơn cả nhiều cô nương.
Rõ ràng lão đạo sĩ đã nói Khổng Tu là một trong số ít bạn bè của ông ấy, tuổi tác tương đương... Lão đạo sĩ đã hơn năm mươi rồi, vậy thì vị này chính là người bị thời gian lãng quên à?
“Ta không phải người của sơn trang Vân Phong”
“Vậy sao cô nương lại đến đây? Đỉnh Thủy Vụ Phong đã mười năm không có ai lên. Ông ấy quan sát nàng: “Đỉnh núi này nở một loại hoa, hương hoa có độc, độc khí kết hợp với sương mù trên đỉnh núi sẽ khiến cho độc tính mạnh hơn gấp trăm lần, loại độc này không có thuốc giải
Thì ra là vậy. Tân Phong Hi không thấy bất ngờ gì lắm, nơi này giam giữ Khổng Tu, nếu không có gì bất thường thì ít nhất người sơn trang Vân Phong cũng phải thỉnh thoảng sẽ đến xem một lần chứ. Nhưng đằng này Khổng Tu lại nói mười năm rồi không có ai tới đây.
“Ngài nói đến loại hoa màu hồng, dưới gốc hoa có quả nhỏ màu đỏ phải không?”
“Đúng vậy, đó gọi là Trường Sinh. Trong mắt Khổng Tu thoáng qua vẻ đau thương, nhưng rất nhanh đã không còn thấy nữa. Trường Sinh, một ý nghĩa khác là cơ thể tiêu vong,
tức là chết.
“Đó chính là Trường Sinh ư?” Còn Tần Phong Hi thì lại vô cùng kinh ngạc. Có lần lão đạo sĩ nằm mơ nói mở đã từng nhắc đến loại hoa Trường Sinh này, nhưng sau khi tỉnh lại ông ấy lại im bặt không nhắc tới. Nàng từng cho rằng Trường Sinh là tên một người, không ngờ lại là một loại hoa. Chỉ là một loại hoa thôi, có gì không thể nói? “Đúng vậy, đó chính là Trường... Khổng Tu dừng lại: “Sao tiểu cô nương lại biết Trường Sinh?”
Tần Phong Hi im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Hiên Viên Quyết.
Sự bình tĩnh trên mặt Khổng Tu cuối cùng cũng vỡ tan, ông ấy kinh ngạc nhìn nàng, kích động đến mức suýt cắn phải lưỡi mình: “Ngươi, ngươi quen Hiên Viên?”
"Quen."
“Ông ấy là gì của ngươi?”
“Là cha nuôi, là sư phụ”
“Sao có thể như thế?” Khổng Tu kinh ngạc nói: “Hiên Viên còn nhận con nuôi nhận đồ đệ nữa ư?”
“Ông ấy cũng từng nói, nếu được lựa chọn thì sẽ không nhận ta. Đến bây giờ Tần Phong Hi nhớ lại biểu cảm căm hận của lão đạo sĩ khi nói lời này mà vẫn còn thấy buồn cười. Ông ấy đã nói, nàng là người sinh ra để khắc ông ấy, cả đời này chỉ có nàng là ông ấy không có cách nào đối phó.
“Hiên Viên đang ở đâu?”
“Ông ấy.” Tần Phong Hi có chút nghẹn lời, ở đâu ư? Nên nói thế nào đây?
“Ông ấy đang ở một nơi rất xa, dù sao thì tạm thời không đến được.”
“Tân Phong Hi, ngươi tên là Tần Phong Hi đúng không?” Khổng Tu vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, nhưng hiện giờ ánh mắt của ông ấy khi nhìn Tần Phong Hi đã có ấm áp
hơn trước: “Bây giờ Trang chủ sơn trang Vân Phong vẫn là Vân Minh Hà sao?”
Tần Phong Hi lắc đầu: “Nói thật thì ta cũng không biết.
Nàng kể cho ông ấy biết mình đến đây như thế nào, tên của những người đã gặp, nhưng Khổng Tu hoàn toàn không quen biết Vân Ninh Lan, ngay cả Nhị sư thúc có một Trùng Quật mà ông ấy cũng không biết.
“Khổng tiền bối đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
“Mười ba năm, suốt mười ba năm đằng đẳng.” Khổng Tu đột nhiên nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt ông ấy rồi chảy dài xuống.
Mười ba năm! Không ngờ còn lâu hơn cả nàng dự đoán!
Bị nhốt như vậy mười ba năm, rốt cuộc ông ấy đã chịu đựng như thế nào?
“Ngày nào ta cũng tự hát, tự nói chuyện với mình, không muốn mất đi khả năng nói chuyện. Mỗi ngày ta đều tu luyện, chỉ nghĩ có một ngày có thể phá vỡ khoá Đá Trời này, được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.” Khổng Tu nói với đôi mắt đỏ hoe.
Đây chính là nguyên nhân vì sao nội lực của ông ấy lại thâm hậu như vậy. Mười ba năm không có việc gì khác để làm, chỉ một mực tu luyện, muốn không tiến bộ cũng khó. “Khổng tiền bối...
“Con là con gái nuôi, cũng là đồ đệ của Hiên Viên, vậy thì cứ gọi ta một tiếng thúc thúc hoặc sư thúc đi
“Thúc thúc.” Tần Phong Hi thuận miệng đổi cách xưng hô: “Thân thể của ngài vẫn khỏe chứ?”
“Ừ, ta luyện công phu khác với người thường, thân thể vẫn ổn. Nói đến đây, Khổng Tu có chút tự hào. Ông ấy vẫn chưa phải là phế nhân, không phải.
Tần Phong Hi rất ngạc nhiên, bị nhốt như vậy mười ba năm, vậy mà thân thể vẫn khỏe? Các chức năng đều vẫn ổn? Thật hiếm thấy! “Ngài nói đây là khoá Đá Trời, với nội lực của ngài cũng không thể chấn vỡ sao?"
Nàng lắc đầu, ở đây thì nghĩ những điều này làm gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất