Tân Phong Hi lại tiến gần hơn một chút, ấn một tay vào vách đá, từ từ vận công sáu phần công lực, nhưng dưới lòng bàn tay nàng chỉ xuất hiện một dấu tay mờ nhạt. Nàng lại tăng lên mười phần công lực, dấu tay chỉ sâu thêm một chút chứ vẫn không xuất hiện một vết nứt nào, chỉ có một ít bụi rơi lả tả xuống.
Nhưng Khổng Tu vẫn vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ ngươi còn trẻ mà lại có nội lực thâm hậu đến thế! Đệ tử do tên Hiên Viên kia dạy quả nhiên không tầm thường!”
Tân Phong Hi cũng không giải thích được như vậy là vì nàng đã dùng thạch tuỷ ngàn năm.
Nhưng hiện tại xem ra, muốn dựa vào sức của nàng để cứu Khổng Tu ra ngoài là không thể, điều này khiến nàng hơi chán nản. Nhưng Khổng Tu thì lại an ủi nàng: “Dù sao ta cũng đã bị nhốt ở đây mười ba năm rồi, không vội, không vội đâu”
“Thúc thúc, nếu dùng thần binh lợi khí thì sao?” Tần Phong Hi trầm ngâm hỏi.
“Thần binh lợi khí gì?” Khổng Tu sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Trên đời này chỉ có chuỷ thủ Phá Sát mới có thể giải được Đá Trời, nhưng lợi khí thần binh như Phá Sát không biết đã lưu lạc đến đâu rồi, không dễ gì tìm thấy đâu?
Ờm, Phá Sát...
Tân Phong Hi bỗng dưng không nói nên lời, nàng không biết nên nói là quá trùng hợp hay quá khéo nữa! Phá Sát ư, những thần binh lợi khí khác thì có thể nàng không tìm được thật, nhưng còn Phá Sát thì nàng vẫn thường dùng để giết cá với thái thức ăn kia kìa...
Có điều, giờ thì nàng đã hiểu tại sao khi Ưng nhìn thấy nàng sử dụng Phá Sát như vậy thì lại có biểu cảm như bị táo bón rồi. Hóa ra Phá Sát lại là một dao găm uy phong như vậy! Vậy mà nàng lại dùng nó để mổ cá thái đồ ăn suốt!
Rồi Lệ Tử Mặc còn không ngăn cản nàng nữa chứ!
Xem ra, hiện tại nàng không về tìm Lệ Tử Mặc cũng không được, dù sao cũng phải mượn lại Phá Sát của hắn.
“Thúc thúc yên tâm, ta biết Phá Sát ở đâu”
Khổng Tu buột miệng thốt lên: “Ngươi biết sao?” Điều này thực sự khiến ông quá đỗi kinh ngạc! Trước đây Phá Sát mất tích, ông bị nhốt ở đây suy nghĩ suốt bao năm qua mà
vẫn không thể nghĩ ra được chút manh mối nào về manh mối về Phá Sát, không ngờ Tần Phong Hi lại nói nàng biết Phá Sát ở đâu!
“Vâng, ta biết, nhưng ta phải đi tìm chủ nhân của Phá Sát để mượn. “Trời cao cuối cùng cũng không phụ lòng ta!” Khổng Tu lẩm bẩm nói. “Đúng rồi thúc thúc, ai đã nhốt thúc ở đây vậy?” Tần Phong Hi hỏi.
Nhưng không ngờ câu hỏi này lại khiến sắc mặt Khổng Tu thay đổi: “Tốt nhất là ngươi đừng hỏi chuyện này, cũng đừng quan tâm đến chuyện này. Chuyện ngươi đến Thủy Vụ Phong cũng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Tuy ngươi còn trẻ đã có tu vi cao thâm, nhưng những người bên kia không phải là người mà ngươi có thể đối phó được.
Những người bên kia?
Nhưng dù Tân Phong Hi có hỏi thế nào đi chăng nữa thì Khổng Tu vẫn kiên quyết ngậm miệng không nói bên kia là chỉ bên nào, những người bên kia là chỉ những người nào.
Tân Phong Hi cũng bó tay.
“Vừa rồi ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao ngươi không sợ độc khí của Trường Sinh?” Khổng Tu hỏi.
“Tên lão đạo sĩ đó bắt ta ngâm mình trong thuốc tắm ngay từ nhỏ rồi, cho nên ta không sợ độc” Tần Phong Hi nói rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt Khổng Tu lại hơi biến đổi. “Chẳng lẽ là phương pháp bách độc luyện thể?” Ông ấy nhìn Tần Phong Hi bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bội phục, sau đó thở dài nói: “Phương pháp bách độc luyện thể ấy đau đớn vô cùng, người thường không thể chịu đựng được, ngay cả đàn ông trưởng thành có võ công cao cường cũng không chịu nổi, ngươi có tí tuổi đầu như vậy mà lại có thể chịu đựng được ư?”
Tần Phong Hi chỉ cười chứ không nói gì.
Nhưng khi nhắc lại phương pháp bách độc luyện thể ấy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Bởi vì nỗi đau đớn đó thực sự không thể dùng lời để diễn tả! Có thể nói là chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi. Có mấy lần nàng suýt không nhịn được mà muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong, hồi nhỏ nàng còn từng vì thế mà hận lão đạo sĩ, cảm thấy mục đích của ông ấy chính là muốn lấy mạng của nàng!
Nhưng lúc đó lão đạo sĩ chỉ dùng ánh mắt bi thương, bất đắc dĩ và áy náy nhìn nàng, còn luôn nói xin lỗi nàng. Sau này nàng tới rừng mưa làm nhiệm vụ, bất kể gặp phải bao nhiều rắn rết độc trùng cũng không hề sợ, có bạn đồng hành nói nàng là vua độc, khiến các loại độc khác đều sợ nàng, thậm chí có người còn nói đùa rằng muốn bắt nàng đi
giải phẫu nghiên cứu, xem cơ thể nàng có khác người thường không.
Bọn họ vừa hâm mộ vừa đố kỵ với nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Cho nên qua những trải nghiệm đó, Tần Phong Hi đã hiểu được một điều, con người ta muốn có bản lĩnh gì thì phải bỏ ra nỗ lực tương ứng, tính cách kiên cường của nàng cũng được luyện ra từ những đau khổ vô tận mà nàng đã nếm trải từ nhỏ.
Chẳng có ai không bỏ ra chút nỗ lực nào mà lại gặt hái được thành công, Tần Phong Hi tin chắc điều này.
Nhưng Khổng Tu thực sự khâm phục nàng, thậm chí bây giờ ánh mắt mà ông ấy nhìn nàng cũng ôn hòa hơn nhiều, không chỉ vì mối quan hệ của nàng với lão đạo sĩ, mà còn vì chính bản thân nàng.
“Đã có Trường Sinh ở đây thì thúc thúc tạm thời không sao đâu, chuyện ta lên đây cũng không có ai biết, ta sẽ xuống núi tìm thuyền để đi ra ngoài, đợi ta lấy được Phá Sát rồi
sẽ quay lại.
“Được.” Lúc này trên mặt Khổng Tu đã có một tia sáng, đó là vì ông biết rằng cuối cùng mình cũng có hy vọng thoát thân!
“Thúc thúc không sợ ta chỉ nói suông thôi sao?” Tần Phong Hi không khỏi hỏi.
“Đứa trẻ do tên Hiên Viên kia nuôi dạy, ta tin được. Khổng Tu cười nói, sau đó nghĩ ngợi một lát, ông lại nói thêm: “Đã đến đây rồi thì cũng đừng vội rời đi làm gì, hay là ở đây trò chuyện với ta thêm chút nữa đi, đã mười ba năm rồi không có ai nói chuyện với ta.
Tần Phong Hi nhìn sang cái lỗ nhỏ lọt sáng kia. Lúc này trời đã sáng, bây giờ xuống núi có lẽ sẽ dễ bị phát hiện, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý với ông ấy. Cứ ở đây thêm một ngày đi vậy, đợi trời tối rồi hẵng xuống. Khổng Tu kiên quyết không nhắc đến người đã nhốt ông ấy ở đây, hơn nữa còn rất kiêng kỵ, hy vọng nàng tuyệt đối giữ bí mật về việc nàng đã đến đây, cũng hy vọng nàng đợi trời tối rồi hẵng đi.
Thế là Tân Phong Hi bèn khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện với Khổng Tu luôn.
Những chuyện bên ngoài mà Khổng Tu biết đều là chuyện của mười mấy năm trước, rất nhiều chuyện đều khác với những gì Tần Phong Hi nghe được ở Phá Vực, mà đương nhiên ông ấy cũng chưa từng nghe nói đến Lệ Tử Mặc, còn về Phá Vực thì có nghe qua một chút.
Nói chuyện một hồi, ông ấy bèn giảng giải võ công cho nàng, nhắc về kỹ năng truyền âm nhập mật là ông ấy rất đắc ý: “Năm xưa Hiên Viên nội lực thâm hậu nhưng lại không học được cái này, đúng là buồn cười”
Tần Phong Hi đổ mồ hôi, hóa ra lão đạo sĩ không học được truyền âm nhập mật, thảo nào lại không dạy nàng.
Nhưng năng lực học tập của nàng từ trước đến nay đều rất đáng tự hào, chỉ nửa ngày đã học được từ Khổng Tu. Về khinh công, ông ấy cũng chỉ cho nàng kha khá. Sau đó thấy Tần Phong Hi đói bụng rồi hái rất nhiều quả Trường Sinh để ăn, Khổng Tu lắc đầu cười khổ.
Năm xưa quả Trường Sinh khiến thiên hạ nghe thấy mà biến sắc, vậy mà có một ngày lại có thể bị người ta lấy ra để lót dạ, cũng không biết có coi là vinh hạnh của nó không
nữa.
Thủy Vụ Phong này luôn luôn yên tĩnh quạnh quẽ, cả ngày không có tiếng động nào khác.
Khi màn đêm đen tiếp tục buông xuống, Tần Phong Hi thi triển khinh công đã tiến bộ, lướt thẳng từ trên đỉnh xuống như một bóng mờ, không lâu sau đã đến lưng chừng núi.
Ban đầu nàng định nghỉ chân rồi tiếp tục đi, nhưng lại thấy phía dưới có ánh đuốc đang di chuyển về phía này.
Đồng thời nàng còn nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người.
Lòng Tần Phong Hi khẽ động, thân hình nhẹ nhàng bay lên, lặng lẽ đậu sau một gốc cây.
Cây cối trên ngọn núi này đều không cao, tới khi trời tối mới có thể ẩn núp được.
“Lục sư huynh, ban ngày huynh đã đến tìm một lần rồi, bây giờ lại đến nữa, huynh không sợ tiểu sư muội và Nhị sư tỷ biết được sẽ không tha cho huynh sao?”
Đây là giọng nói của tiểu sư đệ tối qua. Tân Phong Hi hơi nhíu mày, tìm cái gì? Chẳng lẽ là tìm nàng? Vậy là Lục sư huynh này cho rằng nàng vẫn chưa ngã chết sao? “Đệ không nói thì làm sao họ biết được?”
“Nhưng rõ ràng chúng ta đều nhìn thấy nàng ta bị Nhị sư tỷ đánh rơi xuống núi mà, sao Lục sư huynh lại cho rằng có khả năng nàng ta chưa chết?”
Quả nhiên, quả nhiên là tìm nàng! Tần Phong Hi cũng muốn biết điều này, lúc đó nàng có để lộ sơ hở gì đâu, sao Lục sư huynh này lại cho rằng nàng chưa chết? Hơn nữa, lén lút đi tìm nàng để làm gì?
“Ta cũng không biết nữa, ta chỉ cảm thấy trông ả phụ nữ đó không giống như người sẽ tùy tiện đâm đầu vào chỗ chết. Huống hồ lúc nàng ta đến sơn trang của chúng ta cũng rất kỳ lạ, không tìm thử thì trong lòng ta thực sự không yên được.
“Chậc, Lục sư huynh, sao huynh không nói là huynh để ý đến nhan sắc của nàng ta luôn đi?” Tiểu sư đệ cười khúc khích.
Lục sư huynh thẹn quá hoá giận: “Ngươi còn như vậy thì sau này ta sẽ không giúp ngươi làm sáo lá để lấy lòng tiểu sư muội nữa đâu!”
“Ui ui đừng mà, ta xin lỗi được chưa, Lục sư huynh đừng chấp nhặt với ta.”
“Bớt nói nhảm đi, mau tìm đi, ta lo ả phụ nữ kia đang nhắm vào cây Băng Sơn Huyết Liên mà sư phụ chúng ta mới có được, cẩn thận chút vẫn hơn”
“Lục sư huynh nói đúng”
Băng Sơn Huyết Liên?
Tần Phong Hi khẽ động tâm. Băng Sơn Huyết Liên là thứ tốt, đến trẻ ba tuổi cũng biết! Hơn nữa vì ở thời hiện đại không có, nên lúc nghe lão đạo sĩ nhắc đến những thứ tốt này, nàng đã nổi lên một suy nghĩ, đó là thu thập hết tất cả!
Đã đến đây rồi, hay là đừng về tay không?
Dù sao thì hiện tại vẫn chưa cứu được Khổng Tu, cứ lấy trước một cây Băng Sơn Huyết Liên về bồi bổ sức khỏe cho Lệ Tử Mặc cũng tốt!
Nghĩ đến đây, Tần Phong Hi bèn lặng lẽ đứng dậy để xuống núi, nhưng nàng vừa đứng lên thì đã nghe Lục sư huynh quát lên: “Ai đó?”
Tần Phong Hi không ngờ hắn ta lại cảnh giác như vậy, đang định bẻ cành cây đánh cho hai người họ bất tỉnh thì thấy chỗ bụi cây thấp bên kia có một bóng người vụt chạy, lao về ngược hướng của nàng.
“Đuổi theo!”
Lục sư huynh hét lên, hai người lập tức đuổi theo người đó.
Tần Phong Hi chợt ngẩn ra, nhưng như vậy lại càng đỡ phiền, có người dụ bọn họ rời đi giúp nàng rồi, nàng cũng đỡ phải bại lộ. Thế là nàng tiếp tục lao về phía chân núi, nhìn thấy sân viện nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, tạo thành khung cảnh hoành tráng, phần lớn đều có ánh đèn.
Không ngờ sơn trang Vân Phong này lại đông người thế!
Nhưng rốt cuộc căn viện của sư phụ bọn họ ở đâu? Sư phụ của mấy người này có phải là Trang chủ đương nhiệm của sơn trang Vân Phong không? Thế là Tần Phong Hi lao thẳng về phía căn viện ở vị trí cao nhất. Người có địa vị cao nhất thì chắc cũng phải ở nơi cao nhất nhỉ?
Khinh công của người đó có thể nói là khá tốt, nhưng Tần Phong Hi được Khổng Tu giảng giải cho, nên cao hơn được một bậc. Cho nên nàng đi theo hắn ta mà hắn ta hoàn toàn không phát hiện ra. Mà hướng hắn ta đi tới cũng chính là hướng Tân Phong Hi đã nghĩ trước đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất