Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Người đàn ông này hoàn toàn không chút do dự nào, mục tiêu cũng rất rõ ràng. Hắn ta nhảy phốc lên mái hiên cuối cùng, nhẹ nhàng lướt lên trên, nằm xuống rồi nhẹ nhàng lật một viên ngói ra. 

Cũng chính lúc này, Tần Phong Hi mới nhìn thấy mặt hắn ta. 

Hắn ta bịt mặt bằng một chiếc khăn, lộ ra đôi lông mày kiếm anh khí, đôi mắt sáng ngời, trông không quá ba mươi tuổi. 

Khi hắn ta nhìn vào trong, Tần Phong Hi ở bên kia dùng thế treo ngược móc câu, nhìn vào trong từ cửa sổ của người ta. Bên trong có ánh đèn, vừa rồi khi đi từ xa đến, nàng còn thấy hai bóng người được ánh sáng vàng nhạt chiếu vào, vì vậy Tần Phong Hi đã xác định trong phòng này có người. Nhưng khi nàng chọc thủng giấy cửa sổ rồi nhìn vào trong thì kinh ngạc phát hiện, đúng là có người thật, nhưng chỉ là hai con búp bê! 

Người gỗ được khắc hình người, đội tóc giả và mặc quần áo, ngồi đối diện nhau như đang bàn bạc chuyện gì đó, nhưng thực tế căn phòng này rất yên tĩnh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở. 

Căn phòng này rất rộng rãi, trông giống như phòng ngủ của đàn ông. Đồ đạc được làm bằng gỗ hoa lê, rèm cửa màu xanh lam có họa tiết mây trắng, ở trước giường lớn là một bức bình phong thêu hình tùng hạc, cho nên không thể nhìn trực diện được chiếc giường, nhưng có thể thấy xa hơn một chút là thư phòng, giá sách đầy cả một bức tường, bên cạnh án thư còn có một chiếc bình sứ cao nửa người cắm mấy trục tranh, trên án thư còn trải một tờ giấy Tuyên, trên tờ giấy dường như đã viết được một nửa. 

Tân Phong Hi cũng hơi hứng thú với chữ viết trên đó, nhưng bây giờ nàng không tiện vào, nên bèn nằm trở lại trên mái nhà, tĩnh tâm chờ đợi động tĩnh của người đàn ông bịt 

mặt. 

Người đàn ông đó nhìn một lúc rồi rút một cái móc nhỏ màu bạc từ thắt lưng ra, trên móc có buộc sợi tơ, hắn ta thả cái móc nhỏ đó xuống từ chỗ hở. Móc rơi xuống giữa không trung, nàng cũng không thấy móc được thứ gì, nhưng khi hắn ta nhẹ nhàng kéo lên, Tần Phong Hi lại thấy có thứ gì đó giống như sợi tơ trong suốt được kéo lên. 

Lúc này nàng mới phát hiện ra cái móc đó không phải làm bằng sắt, mà giống như được mài từ một loại đá quặng vậy. 

Lòng nàng chợt giật thót, xem ra những cái bẫy trong căn phòng này còn nhiều hơn nàng tưởng. Nàng chưa trải qua, chưa có kinh nghiệm gì mà đã hấp tấp chạy tới. Nếu vừa rồi đi thẳng vào, đụng phải những sợi tơ trong suốt đó thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. 

Mà điều này cũng khiến nàng càng chắc chắn hơn rằng người đàn ông này rất quen thuộc với nơi đây. Chẳng lẽ hắn ta là người của sơn trang Vân Phong? Nhưng nếu là người của sơn trang Vân Phong, chẳng lẽ lại định biển thủ? 

Hắn ta kéo những sợi tơ trong suốt đó lên, nói thật, nếu không vì ánh sáng khiến những sợi tơ trong suốt đó hơi phản quang, thì nàng cũng không nhìn thấy. 

Lúc này người đàn ông đó lại lấy từ thắt lưng ra một cái bình. Tần Phong Hi không nhịn được mà nhướng mày, không ngờ lại có người giống nàng, giấu nhiều thứ ở thắt lưng như vậy luôn? 

Hơn nữa nàng cũng hoàn toàn không ngờ, thứ được lấy ra từ trong cái bình đó lại là một con sâu màu xanh lá cây to bằng ngón tay cái của đàn ông. Con sâu đó vừa bò ra đã há cái miệng nhỏ cắn vào sợi tơ đó, rồi giống như ăn mì vậy, ăn hết sạch sợi tơ nhỏ đó vào bụng. 

Uầy, rốt cuộc đây là thứ gì? 

Tần Phong Hi thực sự hết chỗ nói với các loài ở thế giới này, có cần như vậy không? Mấy thứ linh tinh tào lao bí đao gì cũng đều có hết, xem ra nhận thức tích lũy suốt mười mấy năm của nàng cũng không nhận biết hết được các loài ở đây, thậm chí chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. 

Sau đó người đàn ông lại bỏ con sâu đó vào trong bình, nhưng hình như không dám nhét nó vào thắt lưng tiếp, mà nhẹ nhàng đặt nó sang một bên. 

Tần Phong Hi đột nhiên nghĩ đến ban nãy hắn ta xuất hiện sườn núi, con sâu này... Chắc hắn ta sẽ không chạy lên núi rồi lại chạy về một cách vô duyên vô cớ vậy đâu nhỉ? Có khi nào con sâu này là hắn ta trộm từ Trùng Quật của Nhị sư thúc? Nghĩ lại thì cũng có khả năng này lắm. 

Nếu vậy thì nàng càng tò mò hơn về thân phận của người đàn ông này. 

Người đàn ông dừng lại trước cửa, sau đó đưa tay đẩy cửa ra. Có thể có nhiều người sẽ nghĩ rằng đi làm chuyện lén lút mà lại đi bằng cửa chính thì chơi ngông quá, nhưng người đàn ông này lại ngược đời, hắn ta đi thẳng vào từ cửa chính luôn, hơn nữa còn đi vào một cách ngang nhiên. 

Sau đó hắn ta đi đến bên án thư, cầm bút, chấm mực, tay còn lại thì sờ soạng tờ giấy một hồi, tìm một vị trí rồi cầm bút nhấn mạnh vào đó. 

Ngay khi đầu bút chấm mực chạm vào tờ giấy Tuyên Thành kia, thì chợt có một tiếng động nhẹ vang lên, bức tường lộ ra một ngăn kéo bí mật. 

Như vậy cũng được luôn? 

Tân Phong Hi nhìn mà than thở, còn có cơ quan như vậy nữa ư! Nếu để nàng đi tìm thì chắc phải mất khá lâu. 

Người đàn ông buông bút xuống, đi đến bức tường đó, định đưa tay lấy thứ bên trong. Nhưng sau đó Tần Phong Hi đột nhiên cau mày. Lúc này chợt có một người khác xông vào từ cửa sổ, tung chưởng đánh về phía người đàn ông bịt mặt, sau đó nhân lúc hắn ta tránh né thì đưa tay vào ngăn kéo bí mật, lấy một cái hộp ra, sau đấy lại lập tức quay người nhảy ra khỏi cửa sổ. 

“Chết tiệt!” Người đàn ông bịt mặt lập tức đuổi theo. 

Tần Phong Hi nhướng mày, cũng đi theo sau. 

Ba bóng người lướt nhanh trong bóng tối, rời xa khu nhà này, lao vào khu rừng bên cạnh. 

Tân Phong Hi có thể nghe thấy hơi thở và tiếng quần áo bay phấp phới của hai người kia, không thể nào lạc mất được bọn họ. Mà người đàn ông bịt mặt cũng đang bám sát người trước mặt. Thấy đã xa khỏi nơi có người, xung quanh chỉ có một phiến bóng tối của rừng núi, tiếng côn trùng kêu râm ran, người đàn ông bịt mặt liền lấy một ám khí từ thắt lưng ra rồi vung tay ném về phía sau lưng người kia. 

“Cướp đồ của ta mà còn dám chạy à?” 

“Nếu sư phụ ngươi biết ngươi trộm đồ người khác, không biết có tức giận đến mức thổ huyết không. Người trước mặt quay người lại rồi đánh rơi ám khí kia đi, sau đó cũng không chạy nữa, nhìn hắn ta rồi chế giễu nói. 

“Ngươi nhận ra ta?” Giọng người đàn ông mang theo vẻ lạnh lùng. 

“Ai mà không nhận ra. 

“Ngươi là ai?” 

“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, dù sao hôm nay ta nhất định phải lấy được thứ này” 

“Vậy sao? Vậy thì xem thử ngươi có bản lĩnh mang nó đi không!” Người đàn ông bịt mặt vừa dứt lời, cổ tay phải hắn ta đã vung lên, một luồng sáng bay ra từ ống tay áo rồi bắn về phía người kia. 

Khi luồng sáng đó đến trước mặt người kia thì đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mũi kim, bắn về phía hắn ta như mưa. 

“Ngươi là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân? Quả nhiên! Ngươi lẻn vào sơn trang Vân Phong rốt cuộc có mục đích gì?” Người kia vừa vội vàng lùi lại vừa rút kiếm bên mình ra, vung 

lên trước mặt tạo thành một tấm chắn, sau đó tiếng leng keng vang lên, hắn ta đã đánh rơi vô số mũi kim. 

Người đàn ông bịt mặt thấy ám khí như vậy mà cũng không làm gì được người kia, không nhịn được mà kinh ngạc nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?” 

“Sao thế? Ngay cả ta mà Tứ sư đệ cũng không nhận ra sao?” Người kia vốn dĩ không muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng đột nhiên không biết vì sao lại thay đổi ý định. Tần Phong Hi thấy hắn ta lột một lớp da mỏng trên mặt ra, không ngờ lại là mặt nạ da người! 

Sau khi lột mặt nạ xuống, khuôn mặt vốn rất bình thường kia đã thay đổi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phi phàm. Thì ra là một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. 

“Đại sư huynh!” Người đàn ông bịt mặt kêu lên. 

Tần Phong Hi nhìn cảnh này mà buồn cười, Đại sư huynh với Tứ sư đệ, xem ra đều là người một nhà cả, nghe giọng điệu thì đều là người của sơn trang Vân Phong. Nhưng hai sư huynh sư đệ đều muốn trộm đồ của sư môn mình, tại sao vậy? 

Thứ đó có phải là Băng Sơn Huyết Liên không? 

“Đại sư huynh, sao huynh lại...?” 

“Chuyện này đệ không cần biết, nhưng thứ này ta nhất định phải mang đi. Tứ sư đệ, trước giờ đệ chưa từng là đối thủ của ta, bây giờ đệ có chắc là muốn cướp đoạt với ta đến cùng không?” 

“Đây là mệnh lệnh của sư phụ, ta không dám không nghe” Tứ sư đệ nở nụ cười khổ. 

“Sư phụ mà đệ nói là chỉ ai? Là Vân Minh Hà hay là Thiên Cơ lão nhân?” Đại sư huynh cười chế giễu. 

Từ lời Khổng Tu, Tần Phong Hi cũng biết Vân Minh Hà là Trang chủ của sơn trang Vân Phong, nhưng Trang chủ này sống lỗi quá, cả hai đệ tử đều muốn trộm đồ của ông ta, lại còn có một người còn có sư phụ khác nữa chứ. 

Tứ sư đệ nghiến răng: “Tất nhiên là Thiên Cơ lão nhân rồi! Nếu Đại sư huynh không không biết rõ nhân phẩm của Vân Minh Hà, thì làm gì có chuyện huynh đến trộm Băng Sơn Tuyết Liên?” 

Quả nhiên là Băng Sơn Huyết Liên! 

Nhưng Tân Phong Hi hơi khó hiểu, tuy Băng Sơn Huyết Liên quý giá thật, nhưng ở thế giới này của bọn họ cũng không tính là bảo vật hiếm có, vậy mà Vân Minh Hà lại giấu nó 

ở nơi bí mật như vậy, đã thế còn có nhiều người muốn cướp đoạt? Chẳng lẽ đóa Băng Sơn Huyết Liên này có gì khác biệt? 

“Thiên Cơ lão nhân cũng không phải kẻ tốt lành gì đâu. Sư đệ, ta khuyên đệ vẫn nên rời đi sớm đi, tránh bị lợi dụng mà không biết!” 

“Đại sư huynh dựa vào đâu mà nói xấu sư phụ của ta?" 

"Ta..." 

“Có người xông vào sơn trang, mau, đóng trận!” 

“Người nào về phòng của người nấy, kẻ nào vi phạm sẽ bị xử lý như kẻ đột nhập vào! Đóng trang!” 

Xa xa truyền đến mấy tiếng chỉ thị, sắc mặt hai sư huynh đệ đều thay đổi. 

“E là bây giờ không kịp về viện của mình đâu. Đại sư huynh định làm thế nào? Có định sẽ bại lộ không?” 

“Sao Tứ sư đệ không tự lo cho mình đi?” 

Tân Phong Hi nghe ra, sơn trang Vân Phong này còn có một chế độ phòng trộm nghiêm ngặt của riêng mình, nếu bây giờ không về phòng của mình thì đều trở thành đối tượng bị nghi ngờ. Còn bị nghi ngờ sẽ thế nào thì không phải là chuyện nàng quan tâm, bây giờ nàng chỉ muốn biết làm sao để có được Băng Sơn Huyết Liên thôi. Trước giờ nàng sống theo tôn chỉ, gặp được đồ tốt thì dại gì mà không lấy, cho nên nàng không thể bỏ lỡ Băng Sơn Huyết Liên này được, huống hồ nhiều người tranh giành như vậy, chắc phải là đồ tốt chứ nhỉ? 

Mà cũng đúng như nàng nói, thứ này được rất nhiều người tranh giành. Cặp sư huynh sư đệ kia vẫn không ai chịu nhường ai kia kìa, nói được mấy câu là lại lao vào đánh nhau. Tứ sư đệ tung chiêu giả, khiến Đại sư huynh không thể không quay đầu tránh né. Ban đầu Tứ sư đệ định cướp chiếc hộp trong tay hắn ta, nhưng không ngờ động tác mạnh quá, thế là đánh bay luôn cái hộp đó ra ngoài. 

Tân Phong Hi vẫn luôn chực chờ, sao có thể bỏ lỡ thời cơ như vậy. Nàng lập tức lao ra, chộp lấy cái hộp, sau đó quay đầu chạy mất dạng. Nàng vận dụng khinh công đến mức tận cùng, trong nháy mắt đã chẳng còn thấy bóng nàng đâu. 

“Chết tiệt!” 

“Không ngờ lại ném của hời cho người ngoài, Tứ sư đệ, chiêu này của đệ dùng không ổn lắm nhé” 

Ngược lại với sự tức giận của Tứ sư đệ, Đại sư huynh lại như trút được gánh nặng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. 

eyJpdiI6IkdmR1pQZHpnTitHd1AxdG0zN2hZOVE9PSIsInZhbHVlIjoiU3loQVZOU0RqTURPUnFWMmJUSzFOdFwvbmZFSm1venMxanhRTHpEOUkweTBXdkh2NGFxNzVDSWVhMHB3SXBsVHhKUk5lXC9lZlRYblk0TUxWUTBHQ3E4SWMyVGZLMHJiVTdSUmtvRGJ5dzBLZzROcXVHaXRLVjhPSHp3Ukc2enVFb0JsbVZBZ3ZJbU80Ris4aStra3pSVElyVzRGWlh4WExOcFh1THBGU2dxaHluSkl5R05wRk9Ud25cL3lDUDFaVys1WGV4K3Q5dmtaSlwvY2xPeWJLcEIzOG9wYWFtRXpNRGZWVHVDYldzMm1TNWs9IiwibWFjIjoiYTZkYWViNjU4NDIwY2JjNWU2NzYyNTRjMmYzYmUwY2EyOTM3NTUzNjdjYWQ3ZDI5NTJmNTE4NDFmYjUxYjgzNCJ9
eyJpdiI6IkRWekg4bVBpd1BJNWtaendcLzVSa01RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlHQ2wwdFRuc294M0E3Y2w1NzdYMHVUSkYzSEFjU3gxeERDeVRzRk81UHlqSnFOKzB4cnd6YW1BSzZHMVlRN3AzdFVrRllYWWMzc01mVlBIbnhHOXRWY0hZMVwvTllhNEErRGtYNzdsR0VERE11U0JPZE9sUVcxRXM4VTlQZTFpbVRWXC93NmJsZlN2eFZoZEZJSERBdUgyS3htRVNONCtzR05oejZSOXVTelZua2VMTEJFdWJvcUFQeGxTYkg4U2tBcnNqdDdHaXY3UDRoT3FLYjdmTU8rN2xzY3hHWGc1S0ppM1wvVVM1dGdyVFd0aCs1N21rMFwvdzB1XC91bGhNTU55NTYrUEhGc3lkbkhYenBMZ3dDZ2tOZGtTQ1ZiOXJuNVBhQzBpZWZHT2JHU0tGWDg1RHlpQ2dBK21cL3ltTjNYWG5rNHdcLzVheCtSVnUzRXYrYnVlOUdoUVE9PSIsIm1hYyI6ImFkMjY0Mjc0NjJiNjJmNDAxNzg1ZTgzZDE4YjhiODRjN2UyNjA4NTkzYjk0NDRiMWEzOGFmZTQ5MzMzNWFiMjQifQ==

“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Tứ sư đệ nghiến răng rồi đuổi theo hướng Tân Phong Hi rời đi. Đại sư huynh hơi cau mày, sau đó cũng đi theo.

Ads
';
Advertisement