Tần Phong Hi phi thân một mạch, chẳng mấy chốc đã vào sâu trong rừng, sau đấy lại phi ra ngoài bìa rừng. Giờ thì nàng hiểu họ phân chia trong rừng với bìa rừng thế nào rồi. Ở sâu trong rừng đều là những những cây tương đối thấp bé, trồng ngay ngắn ra lề ra lối, còn ở bìa rừng thì là cả một loạt cây cối cao lớn rậm rạp, che khuất cả bầu trời. Ban đêm buông xuống, sương mù trong khu rừng này cũng dày hơn rất nhiều.
Ục ục.
Quác quác.
Tần Phong Hi lao vút qua cánh rừng, thỉnh thoảng có mấy con chim bị kinh động, vỗ cánh bay trốn.
Nàng biết hai người phía sau vẫn đuổi theo không từ bỏ, thế là càng tò mò về Băng Sơn Huyết Liên này hơn. Nhưng nàng còn chưa kịp mở hộp ra xem thì một dòng sông lớn đã chắn trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng.
Tần Phong Hi hơi nhíu mày, nàng chạy mà không có chủ đích gì, tại sao lại quay về bên bờ sông lớn này? Chẳng lẽ nơi này chỉ là một hòn đảo? Một hòn đảo nằm giữa dòng sông lớn?
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng đi theo hướng này cũng bị sông lớn chặn đường. Bên bờ sông không có thuyền, vậy thì làm sao rời đi đây?
Đúng rồi, lần trước ở bên kia bờ sông nàng cũng không thấy có thuyền, chẳng lẽ người sơn trang Vân Phong đều không cần rời đi? Hay là nàng xui xẻo đến mức, vừa khéo lại đi theo hai hướng không có thuyền?
“Sơn trang Vân Phong chỉ có một chiếc thuyền, ở ngay dưới Vân Phong Thuỷ Nhai, không phải người trong sơn trang thì sẽ không thể nào tìm được. Cô nương này, hay là trả lại đồ cho ta đi, rồi ta đưa cô đi thuyền rời khỏi đây?”
Tân Phong Hi quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Đại sư huynh tung một quyền đánh cho Tứ sư đệ cũng đuổi theo tới ngất xỉu, sau đó kéo khăn che mặt của Tứ sư đệ xuống, dùng ngón tay sắc bén như kiếm rạch một đường trên vai hắn ta, sau đó mỉm cười với nàng.
Vừa nãy ở xa nên không nhìn rõ, bây giờ ở gần, ánh trăng lại không bị che chắn, Tần Phong Hi mới nhìn rõ được dung mạo của hắn ta, quả thực sáng ngời như trăng, tuấn lãng phi phàm.
"
Chắc thế giới này phải là sơn linh thủy tú, cho nên mới có thể nuôi dưỡng ra nhiều mỹ nam như vậy. Mặc dù chỉ nhìn được lông mày và đôi mắt của vị Tứ sư đệ kia, nhưng cũng có thể nhìn ra là một mỹ nam. Không ngờ phong thái vị Đại sư huynh này cũng đủ để sánh ngang với những nam thần thời hiện đại.
Tân Phong Hi mỉm cười, nhưng nàng đâu biết rằng, dưới ánh trăng sáng ngời, nụ cười của nàng lại đẹp đến nao lòng.
Trong mắt Đại sư huynh chợt lóe lên tia sáng.
“Thứ gì cơ?” Tần Phong Hi chớp đôi mắt hạnh rồi hỏi.
“Tất nhiên là thứ cô nương cướp được từ tay ta.
Biểu cảm Tần Phong Hi rất vô tội: “Ta chưa từng cướp thứ gì từ tay ngươi cả. Nàng giơ cao cái hộp trong tay: “Ngươi nói cái này sao?”
“Rõ ràng là vậy”
“Nhưng đây là thứ ta nhặt được” Tần Phong Hi nói: “Ta chỉ đi ngang qua, sau đó cái hộp này đột nhiên bay ra, nếu ta không né nhanh thì có khi còn đập vào đầu ta ấy chứ”
Một lúc lâu sau, Đại sư huynh đột nhiên bật cười: “Cô nương nói cũng không vô lý, vậy thì Vân Phong có thể xin cô nương tặng thứ nhặt được này cho ta không?”
“Sao được, nam nữ lén lút tặng đồ nhau không hay lắm đâu.
Vân Phong không nhịn được cười: “Tại hạ Vân Phong, xin hỏi tôn tính đại danh cô nương là gì?”
“Cha ta nói không được tùy tiện nói tên mình cho người khác.
Vân Phong: “...
“Còn chuyện gì nữa không? Không còn nữa thì ta phải đi đây, có người đuổi tới rồi kìa” Tân Phong Hi chỉ tay về phía sau hắn ta.
Mặc dù còn chưa nhìn thấy người, nhưng với nội lực của bọn họ thì đều có thể nghe thấy tiếng động.
“Cô nương biết đi về hướng nào không?”
“Ngươi bảo dưới Thuỷ Nhai có thuyền còn gì? Ta tìm Thuỷ Nhai là được.
Tần Phong Hi cảm thấy Vân Phong này rất kỳ lạ, rõ ràng nàng đã lấy Băng Sơn Huyết Liên, nhưng dường như hắn ta không quan tâm, cũng không tức giận, rõ ràng nàng là kẻ đột nhập, nhưng hắn ta cũng không có chút địch ý nào với nàng.
“Nếu cô nương tin tưởng ta thì đi theo ta. Vân Phong nói xong thì xoay người về hướng bên phải rồi lao đi. Không lâu sau, hắn ta liền cảm thấy có người đuổi theo, còn loáng thoáng ngửi thấy trên người nàng có một mùi hương hoa nhàn nhạt đặc biệt. Mùi hương hoa đó, hắn ta nhớ từ rất lâu rất lâu trước đây, hắn ta đã từng ngửi thấy rồi, hình như là ở Thủy Vụ Phong?
Trong lòng hắn ta hơi kích động.
Tần Phong Hi không nói gì, hắn ta cũng không nói gì, hai bóng người đều lặng lẽ tránh khỏi những người sơn trang Vân Phong đuổi theo, chạy về phía dưới một ngọn núi. “Đã phong tỏa sơn trang rồi, Thuỷ Nhai là lối ra duy nhất nên tất nhiên sẽ được canh phòng nghiêm ngặt. Khi còn cách ngọn núi đó khoảng mấy chục mét, Vân Phong dừng lại, khom người quay đầu vẫy tay với Tần Phong Hi.
Tần Phong Hi khựng lại, sau đấy qua đó khom người ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
Trên người Vân Phong có một mùi hương rất thanh mát. Lúc khom người xuống, Tần Phong Hi cảm thấy hình như hai người ngồi hơi gần, thế là bèn dịch sang một bên, muốn lùi ra xa một chút.
“Đừng cử động.
Vân Phong đưa tay ra định kéo nàng, nhưng Tần Phong Hi lại lật cổ tay, tránh khỏi tay hắn ta, đồng thời kẽ tay nàng còn kẹp một cây châm dài, đè ở cổ tay hắn ta: “Đừng có động tay động chân.
Vân Phong mỉm cười: “Ta chỉ muốn nói cho cô nương biết, đây là địa bàn của Nhị sư thúc, cho nên nhiều sâu trùng lắm” Ánh mắt hắn ta dừng lại trên một ngọn cỏ phía sau nàng. Tay Tần Phong Hi không nhúc nhích, định quay đầu lại nhìn, nhưng Vân Phong đã đột nhiên đưa tay trái ra chặn trước mặt nàng, sau đấy “Chậc” một tiếng, có một dòng chất lỏng màu xanh phun vào mu bàn tay hắn ta.
Cùng lúc đó, Tần Phong Hi đã vung một chưởng, đánh bay ngọn cỏ và mấy con sâu trên đó.
Nàng nhìn lại mu bàn tay Vân Phong, khói đang bốc lên, da thịt trên đó như bị lửa đốt, vết thương đang lan rộng.
Tần Phong Hi nhíu mày, thô lỗ kéo tay hắn ta, tay còn lại thì sờ vào thắt lưng, lấy ra một lọ nhỏ. Lúc này Vân Phong lại ngăn nàng lại, hắn ta lắc đầu với nàng, nhẹ giọng nói:
“Đây là Hoả Dực Trùng, dịch nhầy như lửa, có thể đốt cháy da thịt, nếu không kịp thời cắt thịt lóc da thì vết thương sẽ tiếp tục lan rộng, ngay cả xương cũng sẽ bị ăn mòn. Nếu cô nương có dao găm thì xin cô nương cho ta mượn.
“Mượn dao găm? Cắt thịt lóc da?” Tần Phong Hi nhướng mày, hất tay phải đang ngăn cản của hắn ta rồi mở nắp, đổ bột màu đen xám trong đó lên vết thương của hắn ta.
Vẻ mặt bình thản của Vân Phong cuối cùng cũng bị phá vỡ, bởi vì cơn đau thấu xương trên mu bàn tay hắn ta đột nhiên biến mất, hơn nữa hắn ta còn có thể thấy vết thương vốn đang lan rộng kia đột nhiên dừng lại như một phép màu.
Tần Phong Hi liếc nhìn người hắn ta, đưa tay kéo lấy vạt áo hắn ta rồi xé một mảnh vải, tiếp tục thô lỗ băng bó cho hắn ta.
Vân Phong: “... Thực ra tại hạ có khăn tay mà...
Thật sự không cần xé quần áo của hắn ta đâu...
Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì đã nghe Tần Phong Hi khinh thường nói: “Đàn ông mà lại mang khăn tay, ẻo vãi!”
Ẻo vãi?
Nghĩa là sao? Bạn học Vân Phong vì câu nói này mà suy nghĩ rất lâu, đương nhiên là Tần Phong Hi không biết chuyện này.
Vân Phong nhìn bàn tay mình đã không còn đau đớn, rồi lại nhìn Tần Phong Hi, ánh mắt có chút thâm ý: “Chẳng lẽ cô nương là người Nam Cương?”
Tần Phong Hi cũng biết nếu nàng lộ ra những kỹ năng này thì có thể sẽ có người hiểu lầm, nàng nhíu mày: “Ai là người Nam Cương chứ? Nam Cương Tây Cương đều không phải!”
Vân Phong nghe vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “May quá”
May quá cái gì? Tần Phong Hi lười hỏi. Dù vừa rồi hắn ta không làm gà mẹ, dùng tay giúp nàng chặn đòn tấn công của Hoả Dực Trùng, thì nàng cũng không đến nỗi trúng chiêu. Trên người nàng còn có thứ tốt có thể đẩy lùi trăm loại sâu trùng cơ mà. Nhưng dù sao thì người ta cũng đã giúp nàng, nên nàng đã dùng một ít tro của cỏ Âm Dương để chữa thương cho hắn ta, cũng chỉ vì nàng không muốn nợ ân tình của người khác.
Cũng chính vì cỏ Âm Dương có hiệu quả rất mạnh đối với những thứ kỳ quái này, nên nàng mới phải chịu đựng sự ghê tởm của mình đối với thứ này mà mang theo bên mình.
Tác dụng của cỏ ma này một phần là do lão đạo sĩ dạy nàng, nhưng phần lớn là do chính nàng tự nghiên cứu ra. Lọ nhỏ vừa rồi là nàng đã thêm thứ khác vào. Thứ có thể
chữa những vết thương kỳ lạ như thế này, thì thật ra cũng được coi là trân quý rồi, có tiền cũng không mua được. Giờ Vân Phong được dùng để chữa thương cho mình, thì cũng coi như hắn ta nhặt được của hời.
“Ở đây có những loại trùng gì?”
“Nhiều nhất là Hoả Dực Trùng, vì loại sâu trùng này có sức sát thương cực mạnh, màu cơ thể của nó gần giống với màu cỏ, lại không sợ nước, nên để nó canh giữ cửa ải Thuỷ Nhai này là thích hợp nhất. Ngoài ra ở lối vào còn có một loại Ti Trùng Hoá Cốt.
“Ti Trùng Hoá Cốt?” Tân Phong Hi chưa từng nghe qua loại trùng này, nhưng chỉ nghe tên thôi cũng có thể đoán ra, chắc chắn cũng là loại trùng rất độc.
“Loại trùng này rất khó nuôi, phải lấy máu người sống làm thức ăn..” Vân Phong nói đến đây thì dừng lại, nhìn nàng rồi nói: “Thực ra Nhị sư thúc của ta là người Nam Cương.
Người Nam Cương, bảo sao!
Thế mới nói nàng ghét nhất là người Nam Cương và Tây Cương, suốt ngày chỉ chơi với mấy loại sâu trùng kỳ quái này, chắc chắn trong lòng đều biến thái hết rồi. “Có cách nào để qua đó không?”
“Qua đó thì không khó, ta có thể giết sạch những con trùng này, nhưng làm như vậy thì gây chú ý quá, sẽ dẫn dụ thủ vệ ra. Bọn họ sẽ mở đại trận tuyệt sát, đến nay vẫn chưa có ai có thể phá giải trận pháp đó”
“Muốn qua đó mà không đả động gì hả? Chuyện này cũng có khó gì đâu?” Tần Phong Hi nhướng mày: “Ngươi dẫn đường đi, ta đi theo.
“Hả?” Vân Phong không hiểu, ta đã bảo ở phía trước có rất nhiều sâu trùng cơ mà? Cứ đi qua đó thôi á?
Tần Phong Hi gật đầu: “Thì cứ đi thôi. Đi!” Giờ mà không đi thì có khi lát nữa sẽ không đi được đâu. Nàng còn phải ra ngoài tìm Lệ Tử Mặc mượn Phá Sát nữa. Nói xong, nàng lập tức đứng dậy chạy về phía ngọn núi kia, bóng người vụt nhanh vun vút. Vân Phong còn chưa kịp đưa ra quyết định trong đầu thì cơ thể đã thay hắn ta quyết định, đuổi theo nàng.
Tiếp theo, chuyện khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc đã xảy ra, không, phải nói là không có chuyện gì xảy ra cả, suốt dọc đường hai người đi, không hề có một chút động tĩnh nào! Không có một chút gì hết! Hoả Dực Trùng, Ti Trùng Hoá Cốt gì đó đều biến mất không thấy tăm hơi!
Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ Nhị sư thúc đã triệu hồi hết những con sâu trùng đó về? Nhưng điều này không thể nào, từ trước đến nay cửa ải Thuỷ Nhai vẫn luôn là
trọng điểm của sơn trang Vân Phong, khả năng phòng thủ của những con trùng này còn lợi hại hơn cả người, sao có thể rút chúng đi được?
Sau đó hắn ta phát hiện ra, không biết từ lúc nào Tần Phong Hi đã cầm một cái lọ trên tay, nàng vừa đi vừa lắc cái lọ đó, loáng thoáng có thể ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt tỏa ra. Vân Phong mấp máy môi, mấy lần muốn hỏi, nhưng thấy mặt Tần Phong Hi lạnh tanh, hoàn toàn không muốn nói nhiều, thế là hắn ta lại nuốt câu hỏi vào.
Quãng đường mấy chục mét, đối với bọn họ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Cẩn thận” Giọng nói của Vân Phong vang lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất