Bọn họ đi theo một con đường nhỏ khác bên cạnh đường hẻm. Thực ra con đường nhỏ này cũng không được tính là đường, chỉ là một bệ đá rộng một gang tay tự nhiên trên vách đá bên đường hẻm, cách đường hẻm thực sự bên dưới hai mét.
Không thể đi bên dưới, bởi vì bên dưới gần như mười mét có một chốt, là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất ở đây.
Người bình thường không thể đi qua từ trên này. Bởi vì trên con đường đá nhỏ tự nhiên này toàn là nước rỉ ra từ vách Thuỷ Nhai, những giọt nước đó có độ trơn trượt bẩm sinh, không cẩn thận là sẽ trượt chân ngay, rơi xuống cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ làm kinh động đến người khác.
Vân Phong rất quen thuộc với mọi thứ ở sơn trang Vân Phong này, vậy thì có lẽ hắn ta cũng được Vân Minh Hà tin tưởng sâu sắc. Nhưng rồi hắn ta vẫn phản bội Vân Minh Hà, Tần Phong Hi cảm thấy chắc chắn có bí mật không nhỏ, nhưng nàng không phải là người có tính tò mò, nếu không có lợi ích gì thì nàng hoàn toàn không muốn biết chuyện của người khác.
Nhưng lúc này, chẳng hiểu sao Tần Phong Hi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, thế là bất cẩn quên chú ý đến dưới chân, có một viên đá nhỏ suýt nữa bị nàng đá xuống.
Nàng tập trung lại, tiếp tục đi về phía trước.
Mà ngay lúc này, Lệ Tử Mặc đang cưỡi Phi Ngân mang theo Đạp Tuyết, phi nước đại trên Băng Nguyên.
Trước mắt đã có thể nhìn thấy một mảng màu xanh lá, sắp ra khỏi Băng Nguyên rồi. Hai ngày nay hắn đã tức giận đến mức không thể kiềm chế nổi, ngay cả Nguyệt Vệ cũng không dám chọc giận hắn, không ngờ chỉ vì Tần Phong Hi mất tích mà chủ nhân lại biến thành dáng vẻ thế này.
Gần như ngay cả thời gian ăn uống cũng không có, sau khi phát hiện ra có đường hầm dưới hang băng đó, hắn đã dùng tín hiệu triệu tập bọn họ, để tất cả mọi người ở lại trông coi người bị thương, chỉ mang theo hắn ta gấp rút đuổi theo Tân Phong Hi.
Nhưng bọn họ không thể khẳng định Tần Phong Hi đi từ đường hầm này. Đúng vậy, theo Nguyệt Vệ thấy thì không thể khẳng định chắc chắn được, bởi vì không có bất kỳ bằng chứng nào. Nhưng chủ nhân đã nhận định thì hắn ta chỉ có thể đi theo.
Sau đó thì đi một mạch ra khỏi Băng Nguyên.
Tất nhiên đoạn đường này cũng không bình yên vô sự. Họ giết ba bốn con tiểu miêu, bốn năm con đại hổ, ba bốn con sói đói. Có của Bắc Thương, có của Đông Thanh, cũng có của Nam Vương với Tây Cương. Trong đó có một lần, bọn họ còn suýt nữa thì bị người Tây Cương giết chết nữa.
Tây Cương, quả nhiên là khiến người ta phải căm hận.
Mấy con trùng với chú thuật kia đúng là khiến người ta ngứa răng.
“Chủ nhân, vết thương của ngài.” Nguyệt Vệ lo lắng hỏi. Chính trong lần đối đầu với người Tây Cương đó, chủ nhân đã thay hắn ta chặn một chú thuật, mặc dù hắn đã dùng nội lực thâm hậu vô song để phá tan, nhưng cũng vì vậy mà bị nội thương.
“Không sao, lên đường vẫn quan trọng hơn. Lệ Tử Mặc không ngoảnh đầu lại, hai chân kẹp chặt rồi phi ngựa, tiếp tục xông về phía trước, tiếp tục hướng về phía trước. Có lẽ, Tần Phong Hi đang ở ngay phía trước hắn rồi.
Không ai có thể hiểu được sự hối hận và giày vò trong lòng Lệ Tử Mặc, không ai cả! Tần Phong Hi mất tích dưới sự bảo vệ của hắn, viên thạch tủy ngàn năm đó là do hắn ép nàng uống ở đó, hắn quá tự phụ, cho rằng mình sẽ luôn ở bên nàng, nhất định có thể bảo vệ cho nàng chu toàn, nhưng rồi Tần Phong Hi lại mất tích vào đúng lúc đó.
Hiện trường không có chút dấu vết đánh nhau nào, vậy thì chứng minh lúc đó Tần Phong Hi vẫn chưa tỉnh lại. Mà nếu vì lý do này mà hại nàng xảy ra chuyện gì, thì chính là do hắn hại, chính là do hắn. Cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Trên đường truy đuổi, nhìn dấu vết của xe ngựa, có thể thấy được đối phương cũng vô cùng gấp rút. Trong địa đạo là dấu vết của sói tuyết, chứng tỏ trong đội của đối phương có người biết cách thuần thú. Sau đó lại đổi xe ngựa, chứng tỏ chắc chắn bọn họ muốn ra khỏi Băng Nguyên, hơn nữa còn phải đi một đoạn đường rất xa. Cho nên hắn đã tìm được tọa kỵ, cũng tiện thể mang theo Đạp Tuyết. Hắn nhất định phải đưa Tần Phong Hi về, nếu nàng xảy ra chuyện thì hắn sẽ diệt cả thiên hạ!
Đúng lúc này, trên mặt băng đột nhiên kéo lên một sợi dây thừng dài, hai bên đống tuyết có hai bóng người đồng thời xông thẳng lên, vụn băng lũ lượt rơi xuống. Hai kẻ đó hét lớn, đồng thời kéo chặt hai đầu dây thừng, chặn ở phía trước.
"Hi!"
Phi Ngân hí một tiếng, trong lòng Lệ Tử Mặc cũng run lên, lập tức kéo chặt dây cương, vó trước của ngựa giơ cao, gần như hoàn toàn dựng đứng. Nếu không phải phản ứng của Lệ Tử Mặc nhanh và kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện thì đã bị hất xuống khỏi lưng ngựa từ lâu rồi. Nguyệt Vệ cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng hắn ta đi chậm hơn Lệ Tử Mặc một đoạn, nên thời gian dành cho hắn ta cũng nhiều hơn.
May mà Phi Ngân là hãn huyết thượng phẩm, có linh tính cực cao, sự ăn ý với Lệ Tử Mặc cũng khá lớn. Chứ nếu không thì lần này không phải bị sợi dây thừng quấn thép kia cắt đầu, thì cũng vì mặt băng trơn trượt mà cả người lẫn ngựa đều ngã ra ngoài.
Mặt đất phía trước đột nhiên trồi lên mười mấy con dao nhọn, nếu bọn họ ngã ra ngoài thì lúc này đã biến thành nhím hình người luôn rồi.
Nhưng ngựa của bọn họ còn chưa ổn định thì hai người kéo dây thừng đã lại bay lên. Chúng vung sợi dây thừng dài và nặng được quấn móc sắt tơ bạc về phía Lệ Tử Mặc, đồng thời nhanh chóng thay đổi vị trí, định dùng dây thừng quấn vào cổ hắn.
Loại dây thừng đặc chế đó chỉ cần quấn vào, sau đó hai người siết chặt chút là đầu sẽ bị siết đứt.
Sao Lệ Tử Mặc có thể để bọn họ đạt được ý đồ. Cổ tay hắn giơ lên, Phá Sát xuất ra, ai có thể ngăn cản.
“Keng” một tiếng, Phá Sát được nội lực của hắn bơm vào gia cố, lập tức chém đứt sợi dây thừng đó thành hai đoạn.
Nguyệt Vệ bay lên, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào một người, kiếm phong sắc bén, nội lực khóa chặt khiến người ta không thể thoát được.
Máu tươi bắn tung tóe, trên Băng Nguyên lại xảy ra một trận huyết chiến.
Mà lúc Lệ Tử Mặc đang lạnh mặt vung Phá Sát chém vào cổ một người, hắn không để ý có một con trùng nhỏ màu trắng, chỉ to bằng sợi tóc đã bám vào cổ hắn, sau đó cắn một cái.
Thực ra võ công của những người phục kích ở đây đều tốt, nhưng bọn họ lại đối đầu với Lệ Tử Mặc và Nguyệt Vệ, đã thế đối phương còn đánh giá thấp bản lĩnh của hai người, phái ra mười hai người, cuối cùng không một ai sống sót. Đối với những người cản trở hắn đuổi theo Tần Phong Hi, Lệ Tử Mặc tuyệt đối không nương tay.
"Di!"
Hai người hoàn toàn không thèm quan tâm tới những đóa hoa máu để lại trên Băng Nguyên, cứ thế tiếp tục phi nước đại về phía bên ngoài.
Đồng cỏ xanh đã ở dưới chân, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi Băng Nguyên.
“Chủ nhân, trước đó ở đây đã từng có một trận mưa, dấu vết của xe ngựa đã bị xóa sạch.
Nguyệt Vệ quan sát một hối, sau đó lo lắng nói.
“Xuống ngựa..” Lệ Tử Mặc còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã uỵch xuống ngựa, lập tức làm Nguyệt Vệ kinh hãi tới mức mặt mày biến sắc.
“Chủ nhân!”
Cũng ở bên ngoài Băng Nguyên, ở một lều trại được dựng dưới chân núi, bên ngoài có bốn người canh giữ, bốn phía còn ẩn hiện vô số ám vệ. Trong lều trại, Bắc Hải Đường cau mày nhìn con trùng nhỏ màu trắng như sợi tóc đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay thiếu máu của người đàn ông, cắn môi hỏi: “Thứ này thật sự có thể khiến ta xâm nhập vào giấc mơ của Lệ Tử Mặc sao? Thậm chí còn làm chủ giấc mơ của hắn?”
“Đại công chúa điện hạ đã hỏi câu này ba lần rồi đấy, nếu không tin ta như vậy, sao phải hợp tác chứ?” Người đàn ông mặc áo choàng đen hơi cúi đầu, chỉ thấy được một cái cằm xanh xao.
“Được, ta tin ngươi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ, đợi hắn tỉnh mộng, ta vẫn không khống chế được hắn. Bắc Hải Đường nói.
“Điểm này thì điện hạ công chúa không cần lo lắng. Chỉ cần công chúa lấy được vị trí chủ đạo ở trong mơ, thì ngày nào hắn cũng sẽ mong được vào giấc mơ, ban ngày làm việc gì cũng sẽ mất tập trung, cũng sẽ không có hứng thú với phụ nữ khác. Sau ba tháng, người xuất hiện với hình tượng như ở trong mơ, thì trong hiện thực cũng có thể thu phục được trái tim hắn.
“Thật sự đơn giản như vậy sao? Lệ Tử Mặc không phải là người dễ bị ảnh hưởng đâu.
“Ha ha, chuyện này thì Công chúa điện hạ lại không biết rồi. Ta nhận được tin tức, ngay từ thời niên thiếu là Đế quân Phá Vực đã có một giấc mơ kỳ lạ rồi, cho nên chú thuật giấc mơ này của ta là hữu dụng với hắn nhất. Người đó nói, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái: “Nghe nói, bốn vệ sĩ thân cận của hắn cũng đều biết chuyện này” “Có chuyện như vậy thật sao? Sao ta không biết?”
“Lúc trước mục tiêu của Công chúa điện hạ là Ngọc Thái tử Đông Thanh, chưa từng để ý đến Đế quân Phá Vực cơ mà? Nhưng Công chúa điện hạ chuyển mục tiêu nhanh quá đấy, không biết sau khi Ngọc Thái tử biết được sẽ có suy nghĩ gì đây?”
Bắc Hải Đường sa sầm mặt: “Ta nghĩ chuyện này không liên quan đến ngươi đâu nhỉ?”
“Vâng vâng vâng, không liên quan đến ta. Nếu Công chúa điện hạ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
Bắc Hải Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì mời Công chúa điện hạ lên giường, lát nữa, người cũng sẽ ngủ thiếp rồi đi vào trong mơ. Nhưng người đừng sợ, giấc mơ này là do người chủ đạo, ngay cả ta cũng không thể xen ngang vào để can thiệp.
Nghe vậy, Bắc Hải Đường cũng yên tâm. Nàng ta lên giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Lệ Tử Mặc cảm thấy đã rất lâu rồi mình không mơ thấy giấc mơ này. Đúng là có một giấc mơ hắn thường xuyên mơ thấy, con thuyền đó, rồi thêm cả tiểu cô nương trên thuyền. Nhưng do khói nước mù mịt quá, nên hắn không nhìn rõ dung mạo của tiểu cô nương đó. Lúc hắn còn nhỏ, ở trong mơ tiểu cô nương này đã từng bầu bạn với hắn suốt vô số đêm dài. Hắn từng cho rằng, nếu phải nói trên đời này ai là người thân nhất của hắn, thì chắc chắn phải kể đến tiểu cô nương này.
Nhưng ở giấc mơ lần này, có lần hắn nói với tiểu cô nương, không biết sau khi hai người lớn lên sẽ trở thành người như thế nào, tiểu cô nương cười duyên nói: “Muốn xem dáng vẻ sau khi lớn lên của ta thì dễ thôi mà. Huynh nhắm mắt lại đi, ta dẫn huynh đi xem.
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau, tiểu cô nương bảo hắn mở mắt ra.
Sau khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đã trở thành dáng vẻ như bây giờ. Còn tiểu cô nương kia thì đã cao ráo hơn, thân hình uyển chuyển so với những cô gái bình thường, toàn thân thơm ngát.
“Huynh thấy sau khi ta lớn lên có đẹp không?” Tiểu cô nương hỏi.
Lệ Tử Mặc cố gắng nhìn rõ mặt tiểu cô nương, nhưng trên mặt của tiểu cô nương vẫn sương khói mù mịt, hoàn toàn không nhìn rõ.
Chỉ là hắn cảm thấy chắc chắn tiểu cô nương ấy rất đẹp, cực kỳ đẹp, trên đời này không ai có thể so sánh được, vì vậy hắn gật đầu nói: “Đẹp, đẹp lắm”
Sau đó tiểu cô nương áp sát lại.
Thân hình mềm mại đầy đặn dựa vào lòng hắn, tay của tiểu cô nương ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lay động: “Lệ Tử Mặc, huynh nói đi, huynh có thích ta không? Có muốn mãi mãi ở bên ta không?”
Trước kia hắn đã từng mơ giấc mơ như vậy, nhưng lần này tiểu cô nương đó đã khác đi rồi, nàng ấy chủ động hơn, nhiệt tình hơn. Còn trong những giấc mơ trước kia, mặc dù nàng ấy đã trở thành dáng vẻ khi trưởng thành, nhưng không hề dựa vào lòng hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất