Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Nhưng Lệ Tử Mặc đang ngủ say không hề biết rằng, ở cổ hắn có một sợi tơ đen đang lan dần về phía ngực hắn, đường đi không phải là đường thẳng, mà giống như đang vẽ một hình dạng gì đó dưới da hắn, cuối cùng sắp lan đến ngực hắn rồi. 

Nguyệt nhìn hình dạng đó thì càng thấy kỳ quái vô cùng. Hắn ta không biết đây là thứ gì, nhưng hắn ta biết tuyệt đối không thể để nó đi đến tim Lệ Tử Mặc, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Tân Phong Hi từng nói với bọn họ, bất kể là trùng, cổ, hay chú, thì đều phải bảo vệ tim và não. 

Hiện giờ thứ kia sắp lan đến tim Lệ Tử Mặc rồi, Nguyệt giơ Phá Sát trong tay lên định chém xuống, nhưng cuối cùng lại nghiến răng buông thõng xuống. Hắn ta không phải Tân Phong Hi, làm sao biết được phải giải quyết thứ kỳ quái này thế nào! Lỡ đâu chém xuống không phá được thứ đó, mà lại làm thương mạch máu của chủ nhân thì phải làm 

sao? 

Ngay lúc hắn ta không còn cách nào, thì sợi tơ đen đó đúng lúc chui đến tim Lệ Tử Mặc, dường như muốn chui vào trong. Nhưng lúc này, trên ngực trái Lệ Tử Mặc đột nhiên có một đường vân màu máu loang loáng, sau đấy nhanh chóng hiện lên, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng rõ ràng, không ngờ lại là một hình vẽ màu máu vô cùng phức tạp! Cùng lúc với sự xuất hiện của hình vẽ này, sợi tơ đen đó dường như đang phát ra tiếng kêu kỳ quái như tiếng “chít chít”. Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, nhưng nhìn thấy cảnh này, người ta lại loáng thoáng như thật sự nghe thấy tiếng kêu “chít chít” của nó. Sợi tơ đen đó vừa kêu “chít chít” vừa giống như chuột thấy mèo, vội vàng lui lại, trượt về theo đường cũ không khác nào một đội quân bại trận. Nhưng đường vân màu máu kia dường như vẫn chưa chịu buông tha, trong nháy mắt, ánh sáng như bùng lên, giống như quân truy đuổi, từng bước ép sát, nhanh chóng ép sát, cuối cùng lập tức ép những sợi tơ đen đó ra ngoài hoàn toàn. Sau đó Lệ Tử Mặc phun ra một ngụm máu, lập tức tỉnh lại được thật. 

Nguyệt Vệ mừng húm, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống tạ ơn trời đất. 

Ở bên kia, Bắc Hải Đường cũng phun phụt máu ra. Nàng ta mở choàng mắt, sau đấy phát hiện người mặc áo choàng đen kia lại đang che miệng ngã sang một bên, toàn thân run rẩy. 

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Rõ ràng nàng ta sắp nghe được câu trả lời của Lệ Tử Mặc rồi, sắp nghe được rồi, nhưng dường như trong lòng nàng ta chợt bị chấn động, ngực như bị đánh mạnh một cái, sau đó chợt tỉnh lại. 

Giấc mơ bị cắt đứt, giấc mơ bị cắt đứt rồi! 

Như vậy thì đâu được tính là giấc mơ do nàng ta chủ đạo? 

“Ngực, ngực hắn, có người đã bố trận..” Người đàn ông gắng gượng nói. 

“Đùa gì vậy, còn có người có thể bố trận trên người người khác sao?” Bắc Hải Đường hét lên, coi nàng ta là Công chúa ngốc nghếch không hiểu gì thật sao? Trên đời này, thứ có thể tác dụng lên người chỉ có chú cổ, ở đâu ra chuyện có thể bố trận trên cơ thể người! 

“Đương nhiên, đó là một bí pháp thất truyền... 

Nhưng bí pháp thất truyền thì sao lại có người biết? Sao lại có người biết? Cho dù có người biết, thì sao lại trùng hợp bố trận trên người Lệ Tử Mặc! 

Sắc mặt người đàn ông đó âm trầm: “Trận pháp này có tác dụng bảo vệ cực mạnh với Lệ Tự Mặc, chính là để phòng ngừa cổ chú! Cũng là một sự áp chế cực lớn đối với cổ chú vốn có trong người Lệ Tử Mặc! Ta đoán, ban đầu người bố trận có ý định là áp chế, không ngờ lại trùng hợp giúp Lệ Tử Mặc chặn được lần này” 

Thiếu chút nữa Bắc Hải Đường lại phun ra một ngụm máu. 

Lệ Tử Mặc! 

Tần Phong Hi đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ, nàng lật người ngồi dậy, trước mắt nàng là ánh sáng ban mai mờ mờ, chân trời vừa mới hửng sáng, bên dưới thì nhẹ nhàng lay động. Nàng lập tức nhớ ra, tối hôm qua nàng và Vân Phong đã trộm thuyền của sơn trang Vân Phong rồi ra khỏi sông. 

Nhưng sao nàng lại mơ thấy Lệ Tử Mặc gặp chuyện ngoài ý muốn? 

Lệ Tử Mặc sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn đâu, hắn mạnh cỡ đó cơ mà. Sau khi an ủi bản thân xong, Tần Phong Hi cũng đè nén sự lo lắng trong lòng xuống. Nàng đã ra khỏi sông, muốn đi tìm Lệ Tử Mặc chắc sẽ không khó đâu nhỉ? Nàng tin Lệ Tử Mặc sẽ đuổi theo, vậy thì nàng chỉ cần quay về theo đường cũ là được. 

Cốc cốc cốc. 

Có người gõ cửa. 

Thuỷ Nhai của sơn trang Vân Phong có tổng cộng hai chiếc thuyền, một chiếc rất lớn, chắc là để dùng trong lúc sơn trang có chuyện gì thì có thể ngồi thuyền ra ngoài. Chiếc còn lại chính là chiếc mà bọn họ đang ngồi. Thật ra cũng không nhỏ lắm, thuyền được chia làm hai tầng, tầng một là boong tàu, tầng hai còn có năm phòng khoang, lại còn cực kỳ hoa lệ. 

Vân Phong tự mình đi lái thuyền, nàng chọn một khoang thuyền rồi ngủ một giấc. Tối hôm qua nàng không được nghỉ ngơi tử tế, sau đó lại nói chuyện cả ngày trời với Khổng Tu đã không giao tiếp với người khác nhiều năm. Thật ra ông ấy cũng mệt rồi, nhưng tại muốn nói chuyện quá. 

Nàng mở cửa ra, Vân Phong đang bưng một cái khay đứng ngoài cửa. 

“Cô nương, cô muốn dùng bữa sáng ở ngoài hay trong khoang thuyền?” Vân Phong nhìn nàng, mỉm cười nhẹ. 

Tần Phong Hi nhìn cái khay đó, có hai con sò rất lớn, trên sò còn có một ít tảo xanh đã xào qua, rưới chút dầu và hành lá, sau đó còn có mấy miếng bánh nhỏ, mùi thơm ngào 

ngat. 

“Ngươi nấu à?” Tần Phong Hi kinh ngạc hỏi. 

“Dĩ nhiên rồi, trên thuyền này ngoài cô ra thì không còn người thứ ba nào. 

“Không ngờ ngươi còn có ngón nghề này đấy.” 

Trông đẹp trai, biết nấu đồ ăn ngon, võ công lại tốt. Với điều kiện như vậy mà ở thời hiện đại thì chính là người đàn ông kim cương rồi còn gì. 

“Ngươi nói ra ngoài ăn là đi đâu ăn?” 

“Boong tàu. Thấy nàng có ý định ra ngoài ăn, hắn ta bưng khay nghiêng người sang một bên: “Mời đi bên này. 

Lúc nãy Tần Phong Hi lên tầng cũng không xem kỹ, bây giờ đi đến boong tàu mới thấy, thiết kế của chiếc thuyền này quả thực rất tiên tiến. Trên boong tàu còn có bàn ghế cố định, ngồi ở đó vừa ăn vừa ngắm cảnh sông nước vừa hưởng gió sông, đúng là quá tuyệt vời. Nếu không phải nàng đang vướng việc, nàng có thể sống cuộc sống như vậy suốt mười ngày nửa tháng luôn. Chỉ cần chuẩn bị một chiếc thuyền như vậy, mang theo một người biết nấu ăn, cứ trôi nổi trên sông hay trên biển đều được, sau đó mỗi ngày bắt chút hải sản tươi sống mà thưởng thức, rồi ngắm bình minh hoàng hôn, hưởng gió trò chuyện. Đúng là tuyệt, quá tuyệt. 

“Mời cô nương ngồi” 

Giọng của Vân Phong lập tức phá vỡ mộng đẹp của nàng, đừng quên, vị này vẫn là một người thân phận không rõ, động cơ cũng không rõ, vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng như vậy, còn chủ động đưa nàng rời khỏi sơn trang Vân Phong, nói là không có mục đích gì mới là lạ đấy? 

Không phải tâm lý Tân Phong Hi đen tối, mà là đối với lòng người, đối với hiện thực, nàng đã nhìn quá nhiều, nghe quá nhiều, cũng trải qua quá nhiều rồi. Nhưng đến thời điểm 

này, Vân Phong vẫn chưa lộ ra sơ hở nào. 

Còn về việc trong đồ ăn có độc hay không, thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của Tần Phong Hi. Nàng nếm thử hai miếng, phát hiện đồ ăn rất ngon, cho dù có độc thì nàng cũng ăn tuốt! Dù sao nàng cũng bách độc bất xâm mà! 

“Ngươi không ăn sao?” Nàng thấy Vân Phong đứng bên cạnh nên nhướng mày hỏi: “Không phải là hạ độc ta nên không dám tự ăn đấy chứ?” 

Vân Phong nghe vậy thì vui vẻ bật cười, sau đó hắn ta xoay người đi, không lâu sau liền bưng một cái khay ra, đồ ăn trên đó nhiều gấp đôi nàng. Hắn ta cười nhìn nàng, nói: “Thật ra ta không tiện ăn trước mặt cô, sợ cô sẽ nói ta ích kỷ, tự nấu cho mình nhiều mà lại cho cô ít như vậy. Nhưng mà, ta ăn nhiều thật.” 

Tần Phong Hi nguýt mắt lườm, Vân Phong lại không nhịn được cười lên. 

Tính ra bầu không khí cũng khá hài hòa, chủ yếu là đồ ăn quả thực rất ngon, khiến tâm trạng Tần Phong Hi rất tốt, nhìn Vân Phong cũng thuận mắt hơn nhiều. Nàng là người dễ thỏa mãn với dục vọng ăn uống, mặc dù trong điều kiện không cho phép, ngay cả rễ cây nàng cũng có thể gặm được, nhưng khi có thể ăn ngon thì nàng vẫn rất thích thưởng thức đồ ăn ngon. 

Gió sông mát mẻ, dòng nước lững thững trôi, hai bên bờ sông lớn vẫn xa xôi chỉ là bóng mờ. Lúc đến đây, nàng trôi xuôi dòng, vậy mà giờ bọn họ vẫn đang lái thuyền xuôi dòng, làm Tần Phong Hi không biết có tính là cùng một con sông không nữa. 

Nàng hỏi Vân Phong, Vân Phong lại gật đầu: “Đây là sông Tinh La, sông Tinh La có rất nhiều nhánh. Trong những nhánh này có nhánh sẽ vòng qua sơn trang Vân Phong, sau đó lại trở về dòng chính ban đầu, bây giờ chúng ta coi như đi vòng một vòng, sau đó xuôi theo hướng cô nói để rời đi. Đến khi đến đó thì chính là ngược dòng. Nhưng ở nơi nhánh sông giao nhau, dòng nước sẽ chảy xiết hơn, đến lúc đó hy vọng cô nương có thể ra tay giúp đỡ” 

Hiện tại chiếc thuyền này đang do hắn ta chèo lái, lúc lái xuôi dòng thì vẫn ổn, không cần quan tâm nhiều, nhưng đến lúc ngược dòng thì phải chú ý nhiều hơn. Đương nhiên Tần Phong Hi không từ chối, nàng cũng sốt ruột lắm chứ. 

“Đúng rồi, có một chuyện ta muốn hỏi từ lâu rồi, tối hôm qua lúc ra ngoài, có phải cô nương đã quay lại làm gì đó không? Tại sao người của sơn trang Vân Phong không đuổi theo nữa?” 

Thật ra dưới đáy Thuỷ Nhai còn có mấy chiếc thuyền nhỏ nữa, có thể dùng để truy kích, nhưng để đi xa thì không được. Nhưng chỉ cần đuổi theo gần như vậy là đủ rồi, cao thủ mượn nội lực để phá sóng thì tốc độ sẽ rất nhanh, rất dễ đuổi kịp bọn họ. Nhưng đến bây giờ, phía sau mênh mông nước, vẫn không có dấu vết của những chiếc thuyền nhẹ 

đó. 

Tần Phong Hi cười cười: “Ta chỉ làm một phép che mắt thôi” Nàng bày một trận pháp có tác dụng che mắt mê hoặc, khiến người ta cảm thấy chiếc thuyền này vẫn còn. Nếu đã không mất thuyền thì đương nhiên bên kia sẽ cho rằng bọn họ không trộm thuyền để trốn thoát, vậy thì còn đuổi theo làm gì. 

Nàng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng Vân Phong lại chấn động. Lúc nàng quay lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi, làm sao nàng có thể bày ra một trận pháp như vậy? Đã thế trận pháp đó còn qua mặt được cao thủ của sơn trang Vân Phong. 

Xem ra, bản lĩnh của nàng còn mạnh hơn hắn ta tưởng. 

Nhưng nàng không muốn nói rõ thì đương nhiên hắn ta cũng không hỏi thêm. 

Nàng cũng rất bình tĩnh, suốt dọc đường cũng không hỏi hắn ta bất kỳ chuyện gì về thân phận lai lịch và mục đích của hắn ta. Cô gái bình tĩnh như nàng, thật sự là lần đầu tiên hắn ta gặp. Hơn nữa bữa sáng hắn ta làm, nàng lại ăn hết mà không có chút do dự nào. Ăn xong phần của mình thì còn nhìn vào đĩa của hắn ta, rồi đột nhiên nói một câu: “Thật ra khẩu phần ăn của ta lớn hơn ngươi tưởng đấy, phần của ngươi ta cũng ăn hết được. 

Khiến hắn ta cười đến nỗi sắp không ăn nổi. 

Hắn ta đáp lại nàng một câu: “Vậy buổi chiều ta nấu sẽ nấu nhiều hơn cho cô.” 

Nhưng nói xong, trong lòng hắn ta lại thấy mất mát, còn có lần sau nữa sao? Còn có cơ hội như vậy nữa không? 

eyJpdiI6IjdcL0RUcXNCVkxEMlRGTkZ3TDNiNUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJ5b1wvYmRaYXRZeE9DcSt2K25RNWR6T1AzSHFLQXU0TzNHOTREXC91MXdZd2hpQ01qT3NYU1VjaWppRUtPUzdtanR2VVU1Y3I2aklWVjlpZ3EyT1VTRFZ0S09BWU4rRllMeDVlMTlQd0t1QXFZWDBoXC96T1FteFdQVlJQNkNZMlBXZDZHWkVSTnUyQ2h0eU5cL0ZJZ2l6MStCQVZTN3Q2WmlpVlEwVnNKK0U1dERsT1NKMld4UmFueCsrOCtBUEp1XC9Mc1dkd0FDbUNBbUhyNlRROFdEZXpLOVhoQVhRNEFLWEU4elVVa3pTbHlUekM2VUd6VkpcL1FVUUdyNXV6MVFuV1JhdUVzWEFJOHVzNXJHMXZMSXFyN3k1SVE2eXNjQm5JOXpNTlpQWFI1SThJaFUydm9aVVUwNGEydlpXQ3l2U21sWXhaRFBxRzIxa3lsZ0NrcHdJUkNabWJ6MnFyalhTdFRNN0VnMXpMVG16UTNXYzBzWnh0V283WE9BK1hLcStOczdoeUdEWUlDSmRibzVUY3JZMXRlcWdQSnNMeGw3WGNFTjVPVXp0MmdyYXQzcHJwNFFzN0x5QWNzQnpkSzNmamx5Wmo5M2Z2UEptN2dENW84aU84V1U1XC9tY3FKbTU2a3BnUm0yUjNGdWZObEQ4QVRiQlJTME5SWGdYcHF1XC9zU2Jod3huWHlHc0ExMXpLaWVkMEk2Qit4MUlvVjZDUk9URjVoWE5JWllscVdZNWRiYjRNWjlUbERveXdGcWlodzZIM09OMU9CdkozeE8xaUVpaTI3UDJUbVJTXC8zQStzSHU4TmtxMTZ6a1wvYVdmYzdFRWZXVm15b3VvSDJsbFV6UUJlWmRMOUVSTXpUWlQzOGlLQm1BU1BnK1BRbkhyNXBiclllMGV1NkpobDRpUUFkV1FkRWRwQllkYktRelZISXREbEx4Qis4aUltT0FJcjBqSDViNEdKOVdISGVsUmt0eWJaQnBkcWo5Rm5XMGN4eVVjeVdMdVQ1NzduOWV6b1wvOVhoVEF3TEFBdERNT2JuU3lKaGFiMEwyOXFQc3RodElFdUs4QnplU2xUK1NXbVNzXC9FZkFRTlpNVHBqUCtsNjgzZFJyRW5OclY5ZHNjbG1WcmhqZFpYMGZ3MzRRMXVITlhiY29tVHIxbWNQZlYrWU9ucEFibWlEVThKM0trRjhPK04weVZ6Rnp5dXlaME5kYndmQ3hVa2t4dEsrRDd5d29SWVRkVVRobjhwMkQ4TEdCWThMNlhTaDU5Z0R1Tjd3cEhobk9GQWJiblFJY1lqcnZVeGtYdDg1T0I3THR1cmpUeGtpalJ2UDc2aGJucWpkMWtIQncydHFtMmtaRFwvbEZhbUVDc01qS1ZlUmRrclo4c3p4N1d0UXBGMDVKSlAxeDc5dEdOS0hHeERFMGhoUFhRNWdQbmRpRUdtcG5VXC8wSDlnV0QrVjFsdFA1T05xTkxKTXIzbHR6UmY2RXZvOTFqYWNveFZVVEpaTDFlZUxkbUVjSzYrWmkwWUVUSkZpSk9mUWxnKzY0NWxnMUg5YUFHeW9RelZmbVN0d3krZjZxUFdOWEVNS2w0YjFMM1UyaUlkVDA1U2dhSWVCN0dRVzhrSDhJUVNCNk9HTnFIN1RyTnlOdm8xY05mekJKcHRBTExMMWpYZFZ6ZitxUmEyWkRqYWlNZzVJVW5NcE9xWUM4WHdoUWsyeDRtK0MyZFJRY0tKUzVNd2c0UW5PN0Z4UUJZcXEwYThFMUN4MkJpRFpZY0NoYXkzNTVEa3VmdVZpUGZxaVpLbTJCbGd5bEhDYmFlV0ZNTStERURcL0NmMXVWcUxoSXBhdGp6NTJ5eUZ5N3M9IiwibWFjIjoiMzBlZDhhZmVjYmRlOTkxMjU2M2NkMzgwNzJjNGM0OGM3ZGVmMjI3NTEwMTBmNWQ5YWIxOTE1MDY0YmQxMDJiNiJ9
eyJpdiI6IjFTNWE1Vm9NUUxqUm5nTEpxY210Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiYTdBOGFpcnpHejkrbE9RZ0tHXC9PUnl4TDNMbnJsMkxVdnVyUTNzZlZsTjVCVFlsdm5ybDNpMTYySEVnTzFoMGZySHZVTFExZ25oc0haOEs4eFdRMWcrOUg5SjNYcXFrRGY4UmNZQko3RTY3UHdlVFIwc09Tek1GNVl2UTUrckFBeWpDOHBxdHpXZzl5aTVXZGJERzFEUlVISW5saHVUMlVoSG13Z1ZBT1E2UT0iLCJtYWMiOiI1ZTk5MmI5ZGFkZjI0NmRhZjI0OWMwYzVkMDIxMDE3M2I4ZjllMjhkOGMyODRiMzhlZmM0MWViZjllYzVjMmUzIn0=

Tần Phong Hi cầm chiếc sào thuyền cực dài chống xuống sông, chỉ một sào của nàng đã có thể khiến chiếc thuyền đi được một đoạn theo hướng bọn họ muốn đi. Nàng vừa thu sào lại là Vân Phong lập tức tiếp tục, xem ra hai người phối hợp cũng khá ăn ý.

Ads
';
Advertisement