Tân Phong Hi cũng hiểu ý hắn ta, nếu như không thể đắc tội với thượng tông thì chắc chắn cũng không thể đắc tội với hạ tông. Mà nếu hai bên đối đầu nhau thì dù sao cũng phải đứng về một bên. Hạ tông thuê hắn ta, hắn ta mà không nhận vụ làm ăn này thì là đắc tội với hạ tông rồi, vậy nên chỉ có thể nhận thôi.
Nói vậy thì hạ tông của Đoạn Trần tông kia hành sự nham hiểm hống hách lắm.
Nhưng thượng tông cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Nàng đâu phải là món hàng, cái gì mà nhìn trúng nàng chứ, nhìn trúng nàng là không cần tới hỏi ý kiến nàng sao?
Vậy thì nguyên nhân phe kia muốn bắt nàng, có phải bởi vì Đoạn Trần tông nhìn trúng nàng không?
Tần Phong Hi bỗng cảm thấy thế giới này thật hỗn loạn, không hề đơn giản chút nào. Còn nàng cũng loáng thoáng đoán được lý do nàng bị Đoạn Trần tông nhìn trúng, có lẽ là vì nàng đã thuần phục được Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn.
Một nước lớn như Đông Thanh Quốc mà còn không tìm ra được một người có thể thuần phục Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn, từ đó có thể thấy thuần phục thú ở nơi này hiếm có và lợi hại đến thế nào.
“Còn nhóm người lúc trước thì từ đâu tới?”
“Ta biết thế nào được!” Thanh Giang Ngư Vương nguýt mắt lườm: “Bổn Ngư Vương danh tiếng vang dội, chúng biết ta là chuyện rất bình thường thôi, đâu phải ai ta cũng
quen!"
Xí. Tân Phong Hi không nhịn được mà giơ ngón giữa trước sự khoác lác của hắn ta.
Ngư Vương ấy hả, có mà cá viên chiên thì có.
“Mau trả đồ lại cho ta đi, cùng lắm ta sẽ hủy vụ làm ăm này, không nhận nữa!”
“Ồ, thế ư?” Tân Phong Hi cầm ống trúc cá gõ nhẹ xuống mép thuyền, sau đó tay trái đột nhiên xoay nhẹ, cũng không biết làm sao nàng làm được, mà tự dưng có một ngọn lửa xuất hiện trên ngón tay nàng, đốm lửa xanh xanh, phía trên có ánh lửa đỏ đang nhảy múa.
Nàng đưa ống trúc cá qua đó.
Mặt Thanh Giang Ngư Vương biến sắc.
Đúng là cỏ Tác Mệnh sợ lửa! Nhưng lửa thông thường không thể đốt cháy nó được, phải tăng thêm lửa có chất độc thì mới có thể đốt chết. Hắn ta vẫn luôn cho rằng không ai biết điểm này, nhưng bây giờ nhìn ngọn lửa trên ngón tay Tần Phong Hi cháy như vậy, rõ ràng chính là đã thêm chất độc vào!
“Đừng mà! Đừng mà! Cô nương có gì từ từ nói, từ từ nói!” Hắn ta không bình tĩnh nổi nữa, thái độ đối với Tân Phong Hi bỗng quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. “Có gì để nói nữa đâu, cái cần hỏi ta đã hỏi hết rồi, những cái khác ngươi cũng không biết, còn có gì để nói nữa?” Tần Phong Hi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi.
Trong mắt Thanh Giang Ngư Vương, dáng vẻ đó của nàng cực kỳ ngứa đòn, khiến hắn ta hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, chỉ ước gì có thể cho nàng một chưởng. Nhưng trong mắt Vân Phong, nàng lại vừa hoạt bát vừa đáng yêu, thông minh nhanh nhạy, khiến người ta không thể dời mắt.
“Bà cô của ta ơi, rõ ràng trước đó ngươi đã đồng ý với ta rồi mà, chỉ cần ta trả lời câu hỏi của ngươi thì ngươi sẽ trả đồ lại cho ta. Thanh Giang Ngư Vương suýt chút nữa thì bật khóc.
“Bảo đám binh tôm tướng cá của ngươi về sông trước đi, bơi qua bên đó.” Tần Phong Hi chỉ về nơi nguồn nước giao nhau ở hướng ngược lại so với hướng đi của họ: “Đừng hòng giở trò đấy nhé, nếu có người dám lặn xuống đáy thuyền, ta lập tức đốt thứ này ngay”
“Có nghe thấy không? Nhảy... nhảy xuống đi, bơi nhanh lên cho ta!” Thanh Giang Ngư Vương đạp một cước, đá một thuộc hạ bên cạnh xuống.
Những người kia rối rít nhảy xuống lòng sông, ra sức bơi về hướng cũ. Tài bơi lội của bọn họ đúng là rất tốt, chỉ chốc lát đã bơi đi xa.
“Bà cô ơi, lần này được rồi chứ?”
“Ngươi cũng nhảy đi, nhảy bên kia kìa”
Tần Phong Hi lại chỉ về một hướng khác.
Thanh Giang Ngư Vương sắp phát điên đến nơi rồi: “Nếu ta nhảy xuống, ngươi đốt đồ của ta thì làm thế nào?”
“Nếu ngươi không nhảy thì ta sẽ đốt ngay bây giờ.” Tần Phong Hi nói bằng giọng rất ngứa đòn. Đồ ở trên tay nàng, nàng muốn trơ tráo thế nào chẳng được.
Tõm. Thanh Giang Ngư Vương nhảy xuống nước, vừa nghiêng đầu nhìn lại đã thấy Tân Phong Hi đốt vật kia, sau đó nàng đứng lên, giơ tay ném vật kia ra xa tít.
Ngọn lửa vạch ra một đường parabol ở giữa không trung rồi rơi vào trong nước.
"A a a!"
Thanh Giang Ngư Vương hoàn toàn suy sụp, kêu gào mấy tiếng rồi cắm đầu xuống nước, bơi về phía bên kia.
Vân Phong cạn lời nhìn Tần Phong Hi: “Cô trêu đùa hắn ta như vậy, không sợ sau này hắn ta lại tới gây sự với cô à?”
Tân Phong Hi dùng nội lực lái thuyền phụ Vân Phong, nghe vậy thì bật cười: “Ta sợ cóc gì hắn ta? Hắn ta còn tới nữa, ta sẽ lại trêu đùa hắn ta tiếp
Cô gái này đúng là đặc biệt, vô cùng đặc biệt.
“Đoạn Trần tông là chỗ nào?”
“Có phải cô cảm thấy ở đây có rất ít người nhắc tới Đoạn Trần tông không?” Vân Phong hỏi ngược lại.
Tần Phong Hi gật đầu.
“Đoạn Trần, tên như ý nghĩa, đoạn tuyệt hồng trần. Ở cuối con sông này có một vùng biển rộng lớn, trên vùng biển đó có Đoạn Trần tông. Nhưng bởi vì cách đây quá xa, trên biển nhiều sóng gió nên chẳng mấy ai dễ dàng qua được đó, chứ đừng nói là tìm được Đoạn Trần tông ở đâu. Vậy nên mặc dù có rất nhiều người biết Đoạn Trần tông, nhưng cũng vì họ hiếm khi xuất hiện, nên thường bị người ta quên mất. Nhưng những ai được Đoạn Trần tông nhìn trúng thì đều được coi là kiếp trước tu được nhiều phước lắm” Vân Phong bày ra vẻ mặt bình thản hỏi: “Cô biết vì sao không?”
“Không biết” Tân Phong Hi dứt khoát đáp.
Vân Phong nhịn cười, nói: “Đó là bởi vì nghe nói ở Đoạn Trần tông, khắp nơi đều là vàng bạc châu báu, đồ ăn đều là cao lương mĩ vị, nữ đệ tử vào đó đều có hồ tiên dưỡng nhan, lụa là gấm vóc, nam đệ tử vào đó thì có mỹ nữ hầu hạ, nhạc hay rượu ngọt, sung sướng hơn cả thần tiên. Trừ cái này ra thì còn có công pháp cao thâm, cứ nửa năm lại khảo hạch một lần, người nào xuất sắc trong đợt khảo hạch là có thể nói ra một mong muốn. Bất kể là mong muốn gì, Đoạn Trần tông đều sẽ thực hiện.”
Tần Phong Hi nghe mà trợn mắt há mồm: “Là thật hay giả thế?”
“Giả đấy”
Vân Phong lại lắc đầu: “Bảy phần thật ba phần giả. Đoạn Trần tông đúng là giàu có một phương, châu báu chất thành núi. Hơn nữa mỹ nữ hầu hạ là có thật, gấm vóc lụa là cũng là có thật, mong muốn của người xuất sắc hầu như đều sẽ được thực hiện, chỉ là sung sướng hay không thì không biết”
“Ngươi biết rõ quá nhỉ.”
"Hȧ?"
“Không có gì. Sắp tới rồi phải không”
Lúc thuyền cập bờ, sắc trời đã nhá nhem tối, lúc ấy Tần Phong Hi không nghĩ trong lúc nàng ngủ, thuyền đã trôi một đoạn dài như vậy, thế nên quãng đường này dài hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng.
Buổi trưa lại là bữa ăn do Vân Phong nấu, nhiều hơn bốn món so với bữa sáng, phần ăn cũng nhiều hơn bốn phần, trên thuyền có rượu nhưng Tần Phong Hi không uống. Trừ lương thực vốn có trên thuyền ra, thì còn có mấy món là tôm cá được Vân Phong câu từ dưới sông. Tần Phong Hi thật sự không ngờ hắn ta có thể biến những thứ này thành đồ ăn ngon đến vậy, thế này đúng là đánh bại mọi đầu bếp chỉ trong nháy mắt. Nàng rất muốn hỏi hắn ta rằng, này anh chàng đẹp trai, ngươi có hứng thú làm đầu bếp không? Nhưng nghĩ lại thì kể cả Vân Phong có về cùng nàng, thánh ghen Lệ Tử Mặc thấy nàng dẫn về một anh chàng đẹp trai siêu thực thì kiểu gì cũng đánh sập điện Cửu Tiêu cho mà xem.
Nàng chỉ đành lắc đầu tiếc nuối, rồi ném cái suy nghĩ này sang một bên.
“Cô nương có vội không? Nếu không vội thì chi bằng dừng thuyền ở đây, tại hạ đi bắt thỏ hoặc thứ gì đó, buổi tối nấu thịt cho cô?”
Buổi trưa lúc ăn cơm nàng có hỏi hắn ta là có thể nấu thịt không, mấy ngày nay nàng ăn không ngon, thèm chết mất.
“Không cần đâu, ta phải lên đường ngay” Tần Phong Hi đang vội đi, ăn một bữa nữa thì liệu có tiện thể qua đêm một hôm nữa không? Như vậy lại trì hoãn thêm một ngày, cũng không biết mấy người Lệ Tử Mặc đã tới đâu rồi.
Nói xong Tần Phong Hi phi xuống thuyền, đi được mấy bước, nàng lại ném một cái hộp trở về: “Cái này coi như là thù lao ngươi nấu cơm.
Nói xong, nàng thoắt người một cái, bay lên hạ xuống mấy lần rồi biến mất trong ánh hoàng hôn.
Vân Phong nhìn cái hộp trong tay, không nhịn được mà nở nụ cười. Mở hộp ra, trong đó là một đóa hoa sen đẹp đến kinh ngạc, cánh hoa màu đỏ trong suốt, giống như từng mảnh thạch anh màu đỏ, lại như thể vắt ra được những giọt nước màu đỏ lấp lánh.
“Cô nương, Băng Sơn Huyết Liên mà cô cũng nỡ trả lại sao?”
Tần Phong Hi hoàn toàn không biết, đây là Băng Sơn Huyết Liên chứ không phải Băng Sơn Tuyết Liên.
Khác một chữ nhưng giá trị chênh lệch gấp trăm ngàn lần, Tuyết Liên là thứ đồ quý báu, nhưng Huyết Liên lại được xếp vào hàng quý hiếm. Về công dụng thì cũng hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Mà nàng cũng không biết rằng, trong mấy ngày nàng rời đi, đám người ở Băng Nguyên đầu tiên là vây đánh Lệ Tử Mặc, sau đó là nhận được tin tức về Băng Sơn Huyết Liên, bởi vì không tìm được thạch tủy ngàn năm cho nên họ đều chuẩn bị đi tìm Băng Sơn Huyết Liên hết rồi.
Tân Phong Hi đi một mạch về phía Băng Nguyên, vốn dĩ nàng không biết phương hướng, lại ở qua đêm mất nhiều thời gian, nhưng đến trưa gặp được một nhóm thương nhân, nàng bèn hỏi đường tiện thể hỏi luôn Băng Nguyên còn xa lắm không. Sau khi nhận được câu trả lời, nàng hết sức ngạc nhiên, đi bộ phải mất ít nhất hơn mười ngày, nếu như có xe ngựa thì chừng khoảng ba ngày là tới nơi.
Nhưng lúc đó nàng ngủ lâu như vậy sao?
Tân Phong Hi tin mình không đi về đường cũ, nhóm người kia chắc chắn đi đường tắt. Nhưng khi hỏi nhóm thương nhân đã đi quen con đường này, thì bọn họ lại khẳng định không hề có con đường tắt như vậy.
Chuyện này khiến Tần Phong Hi thấy hơi bức bối, lúc ấy nàng bị khóa trong rương không thể nhìn thấy đường xá bên ngoài, nhưng nếu họ để lại dấu vết thì nói không chừng Lệ Tử Mặc đã đuổi theo con đường ban đầu của họ, vậy thì nàng lại lỡ mất rồi.
Tần Phong Hi quyết định dù thế nào cũng phải tìm ngựa hoặc là xe ngựa trước đã, rồi mới tính tiếp.
Nhưng nhóm thương nhân kia lại không có thừa ngựa để cho nàng, đó là một nhóm thương nhân thật thà, nàng không thể bắt nạt những người thật thà như vậy chỉ đường tường tận cho mình, thế là đành phải nghĩ cách khác.
Buổi chiều, mây đen rợp trời, gió lớn nổi lên, bầu trời từ sáng rực bất chợt chuyển sang tối sầm, không để Tần Phong Hi tìm được chỗ trú mưa, mưa đã trút xuống xối xả.
“Ghét thật đấy” Tần Phong Hi thầm buồn bực, cúi đầu chạy đi. Nàng trông thấy trước mặt hình như có nhà ở, thế là đội mưa chạy một mạch.
“Cô nương, cô nương ơi.
Phía sau có tiếng vó ngựa và bánh xe lốc cốc vang lên, còn có người cất tiếng gọi.
“Trong xe không có ai đâu, ta vừa đưa người của gia chủ đến trấn bên cạnh. Người đàn ông nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất