Tần Phong Hi nghiêng đầu nhìn ông ta thêm lần nữa, sau đó ngồi vào. Xe ngựa này đương nhiên kém hơn nhiều so với xe ngựa của nàng và Lệ Tử Mặc, nhưng ít nhất bên trong vẫn tương đối gọn gàng, hơn nữa còn có túi thơm treo ở một góc, mùi hoa ngào ngạt tràn ngập khắp xe.
Nàng ngồi xuống, quần áo trên người đã ướt nhẹp, vừa ngồi xuống đã làm ướt tấm nệm.
“Đại thúc, ta làm ướt xe mất rồi thì phải làm sao? Lúc thúc quay về liệu có bị chủ nhân trách mắng không?” Tần Phong Hi vén rèm lên nói với người kia.
“Không đâu không đâu, không sao đâu, nệm có thể thay được mà, sau khi về ta thay cái khô là được, cô nương đừng lo lắng. Người đàn ông kia lại hỏi: “Cô nương muốn đi đâu? Trấn bọn ta ở ngay phía trước, cơn mưa này e rằng sẽ lâu tạnh đấy, cô muốn lên trấn tá túc một đêm không?”
“Ồ, được thôi?” Tần Phong Hi đáp lại, sau đó đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Đại thúc, trên trấn của thúc có bán ngựa không?”
“Cô nương muốn mua ngựa à? Có đấy, bao giờ đến đó ta sẽ tìm cho cô một chỗ bán ngựa uy tín. Phải rồi cô nương, sao cô lại đến đây một mình thế? Trông dáng vẻ của cô thì hẳn là thiên kim tiểu thư của thế gia nào đó, cô đi ra ngoài một mình mà không sợ gặp phải người xấu sao?”
“Ta đi ra cho biết ấy mà, cha ta không đồng ý cho ta đi, nên ta đành phải trốn ra ngoài một mình đây.”
Mưa càng lúc càng lớn, trò chuyện mấy câu, Tần Phong Hi đoán chừng người kia đã hỏi kha khá về tình hình của mình rồi. Quả nhiên ông ta không nói nữa, miệt mài đánh xe để xe chạy thật nhanh.
Nơi này là Đông Thanh, Đông Thanh đất rộng của nhiều, người dân an cư lạc nghiệp, từ trấn này cũng có thể nhìn ra được. Trấn nhỏ này là một thành trì nhỏ. Lúc này, ở cổng thành có một đội lính canh đang kiểm tra xe cộ và người đi đường ra vào.
“Ơ, sao lại bố trí canh gác thế?” Người đàn ông kia cũng hơi ngạc nhiên.
“Đại thúc, bình thường ở đây không có lính canh sao?”
“Bình thường trên cổng thành có lính canh, nhưng ra vào sẽ không mấy khi kiểm tra.
Mặc dù mưa đã nhỏ hơn, nhưng dưới trời thế này còn canh phòng nghiêm ngặt, kiểm tra người dân qua lại, họ đang muốn bắt tội phạm sao?
“Có lẽ là có kẻ ác phạm tội nên mới phải lục soát như vậy.” Người đàn ông an ủi: “Không sao, không liên quan đến chúng ta.
Trời mưa, người và xe ra vào thành dĩ nhiên cũng không nhiều, ngay trước mặt họ vừa hay có một chiếc xe vô cùng xa hoa đi vào, họ xếp hàng phía sau còn có thể ngửi thấy hương hoa và mùi son phấn trên chiếc xe kia.
Tân Phong Hi hỏi: “Đại thúc, xe trước mặt kia là của ai thế, đẹp ghê.
“Ôi, đó là xe ngựa của Bách Hoa phu nhân. Ông ta đưa lưng về phía Tần Phong Hi nên nàng không thấy được vẻ mặt của ông ta, nhưng nàng cảm thấy lúc nhắc đến Bách Hoa phu nhân, ông ta có một cảm giác ao ước.
“Bách Hoa phu nhân là ai?”
“Bách Hoa phu nhân là người phụ nữ đẹp nhất ở đây, vẻ đẹp ấy, gương mặt ấy... Ông ta nhận ra mình nói lỡ lời, thế là lại đổi chủ đề: “Cô nương trông cũng rất xinh đẹp, nếu là đàn ông thì có lẽ Bách Hoa phu nhân sẽ rất thích.
“Bách Hoa phu nhân thích đàn ông đẹp sao?” Tần Phong Hi hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy”
Mới đó mà xe ngựa của Bách Hoa phu nhân đã được thông hành, đến lượt bọn họ, người đàn ông lập tức lấy trong ngực ra mấy viên bạc vụn, nhét vào tay lính canh. Người nọ đã nhận bạc nhưng vẫn đi tới: “Vương Hồ Tử, bọn ta đều biết lão, nhưng lần này bên trên có lệnh, nhất định không được bỏ sót dù chỉ là một con muỗi, vậy nên để ta xem thử” “Vậy thì cứ xem đi, xem đi.” Người tên Vương Hồ Tử cũng không sợ.
Màn che bị vén lên, lính canh bắt gặp ánh mắt của Tần Phong Hi, không khỏi ngẩn người.
“Binh đại ca, mọi người muốn tìm ai à?”
“Hai người đàn ông.” Lính canh trả lời theo phản xạ, nhưng bỗng chốc nhớ ra đây là chuyện cơ mật, thế là lập tức im bặt. Sau khi hết nhìn nàng rồi lại nhìn Vương Hồ Tử, ánh mắt hắn ta lóe lên gì đó, Tần Phong Hi chỉ coi như không nhìn thấy.
Vương Hồ Tử cười cười với hắn ta.
Lính canh kia phất phất tay để họ vào cổng thành.
Có lẽ mỗi một tòa thành ở Đông Thanh đều như vậy, xây dựng quy củ, đường phố rộng rãi, sạch sẽ, khiến người vào thành đều cảm thấy rất thoải mái. Đây có lẽ là thành quả của Đông Thời Ngọc, mang lại cho người ta một cảm giác giống như chính bản thân hắn ta vậy.
“Cô nương, nếu cô không gấp thì ta đến phủ Bách Hoa xem một chút được không?”
Đến phủ Bách Hoa? Muốn xem cái gì thế?
Tần Phong Hi lắc đầu: “Ta không gấp đâu”
Vương Hồ Tử lập tức hô một tiếng, xe ngựa liền đuổi theo chiếc xe hoa lệ đã rẽ ở phía trước.
Xe ngựa kia chạy một đoạn, rẽ hai lần rồi dừng lại trước cửa một căn nhà xa hoa được trạm trổ tinh tế, người canh cửa lập tức mở ô tới đón. Tần Phong Hi phát hiện người canh cửa vẫn còn là một người trẻ mới mười mấy tuổi, vẻ ngoài mi thanh mục tú.
Từ trên xe ngựa có một thị nữ dáng người nhanh nhẹn bước xuống, nàng ta cũng mở một chiếc ô ra, sau đó đỡ một người phụ nữ vô cùng mảnh mai từ trong xe ra rồi đưa vào trong nhà.
Tân Phong Hi nhìn bóng lưng người phụ nữ kia, hơi híp mắt lại, sao nàng lại có cảm giác dáng người nàng ta trông rất quen nhỉ?
Không phải chứ?
“Kỳ lạ thật, không ngờ lần này lại mang về một người phụ nữ. Vương Hồ Tử thấp giọng lầm bầm, dường như cảm thấy nhàm chán, thế là ông ta lại quay đầu chuẩn bị đánh xe
ngựa đi.
“Cô nương. .. Ông ta vừa quay đầu định nói chuyện với Tần Phong Hi thì phát hiện ra sau tấm rèm bị gió thổi, bên trong đã không còn ai nữa.
Vương Hồ Tử ngạc nhiên đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, ông ta vọt vào trong buồng xe, lật tung khắp nơi giống như bị ngốc vậy, rõ ràng là buồng xe nhỏ như thế, có người hay không nhìn một cái là thấy ngay.
“Chết tiệt! Chẳng mấy khi vớ được món hàng tốt, còn đang định bán với giá cao, giờ lại chạy mất rồi! Sao ta lại xủi xẻo như vậy chứ!” Vương Hồ Tử khóc lóc kêu than.
Tần Phong Hi dựa lên một thân cây bên cạnh tường vây của phủ Bách Hoa, còn nghe được tiếng Vương Hồ Tử đang khóc lóc. Nàng nguýt mắt khinh, lão ngu xuẩn này, chẳng lẽ tưởng nàng là đồ ngốc ư?
Nếu không phải vừa rồi nàng thấy người phụ nữ mảnh mai đó trông rất quen thì nàng đã trộm xe ngựa của ông ta đi mất rồi. Bây giờ tha cho ông ta mà ông ta còn dám kêu
than.
Thấy người phụ nữ kia được đỡ vào cửa thùy hoa, hình như sức khỏe nàng ta không tốt, đi lại không có sức lực, phải dựa vào vai thị nữ tương đối nhỏ bé kia, tuy nhiên thị nữ nhỏ bé kia lại bước đi vững vàng, đỡ nàng ta nhưng không có vẻ gì là mất sức.
“Liên cô nương về rồi đấy ư?
Bốn thị nữ xinh xắn đi tới, nhìn cách ăn vận thì có vẻ không cùng thứ bậc với thị nữ nhỏ bé kia, cách xưng hô của bọn họ đối với nàng ta cũng chứng tỏ điều này.
“Ừ, phu nhân hỏi ta à?” Liên cô nương giao người bên cạnh cho bọn họ, cầm lấy cái chén mà một thị nữ khác đưa cho, mở nắp ra rồi uống hai ngụm.
“Phu nhân có hỏi mấy lần, chắc là lúc này đã nổi giận rồi, Liên cô nương có thể đi gặp phu nhân ngay không?”
“Không gấp, lát nữa phu nhân nhìn thấy món hàng hôm nay thì sẽ vui thôi. Mọi người đưa nàng ta xuống tắm rửa thay y phục đi, phu nhân thích cẩm bào màu đen, thay cho nàng ta cẩm bào màu đen đi”
“Vâng, Liên cô nương”
Liên cô nương kia xoay người rời đi, người phụ nữ mảnh mai được bốn thị nữ dẫn đi qua một vườn hoa nhỏ, vào một cánh cửa hình vòng cung. Bóng cây bên cạnh đung đưa, Tần Phong Hi lẳng lặng đứng trên đó, nhìn xuyên qua cành lá, chỉ cảm thấy trố mắt nghẹn họng.
Nơi này là hẳn một suối nước nóng lộ thiên cực to lớn, trên mặt nước có khói nhẹ dập dờn, bên suối xếp đầy đá bạch ngọc, bên ngoài lớp đá là từng khóm hoa tươi nở rộ. Bên cạnh bồn tắm có tám cô gái mặc áo lụa mỏng đang xõa tóc ngồi thành hàng dài, đôi chân trần ngâm trong làn nước suối.
Thấy có người tới, các nàng đồng loạt ngẩng đầu lên, trong đó cô gái có dáng người đẹp nhất kinh ngạc kêu lên: “Ấy, lại giả trang thành nữ à?”
“Hôm nay nghe nói cổng thành canh chừng nghiêm ngặt, chỉ lục soát đàn ông, cho nên mặt hàng tốt không giả trang thành nữ thì e là sẽ bị bắt mất.
“Ai cướp người của phu nhân nhà ta được chứ. Có người mỉm cười duyên dáng.
“Nhìn xem nhìn xem, hàng lần này đẹp thật đấy!” Có người kêu lên.
Mấy cô gái kia vây quanh, mừng rỡ quan sát món hàng theo như lời họ nói.
Lúc nghe được giả trang thành nữ, Tần Phong Hi lập tức đỡ trán, chẳng lẽ thật sự là hắn ta đấy à? Nếu là hắn ta thật thì ai có thể lợi hại đến mức bắt được hắn ta, còn ép hắn ta giả trang thành nữ đây? Mặc dù thị nữ nhỏ bé khi nãy có công phu không kém, nhưng cũng không nhìn ra là cao thủ tuyệt đỉnh gì.
Thấy người nọ sắp bị lột sạch y phục rồi đẩy xuống suối nước nóng, Tần Phong Hi vừa vặn đổi góc độ khác để nhìn, vừa thấy gương mặt đó, cộng thêm ánh mắt đầy u oán kia, thiếu chút nữa nàng phun nước miếng.
Còn nhìn nữa hả, còn không mau tới cứu ta đi.
Ánh mắt kia lộ rõ ý này.
Tân Phong Hi mò mẫm, sau đó một chiếc châm bạc đã nằm trong tay nàng. Nàng vụt qua một cái, tám cô gái bao gồm cả hai thị nữ bên ngoài mới vừa đi lấy y phục tới đều mềm nhũn người ngã xuống đất.
Cả nhóm người ngã xuống ở chỗ suối nước nóng này, vải lụa mỏng không thể che được dáng người thanh mảnh, khiến nàng phải cảm thán cảnh tượng xinh đẹp này.
“Này mỹ nhân, dáng người đẹp đấy.” Nàng đỡ người phụ nữ mảnh mai vừa ngã xuống kia, ngả ngớn dùng ngón trỏ nâng cằm hắn ta lên, ánh mắt đầy quyến rũ.
"
Cảnh tượng này đừng để cho chủ nhân nhìn thấy, nếu không hắn ta cũng không thiết sống nữa.
Tần Phong Hi cười hì hì, chậm rãi dìu hắn ta đến bên chiếc giường mềm bên cạnh suối nước nóng: “Mỹ nhân, ngươi nằm xuống trước đi, không ngờ thân hình ngươi như hoa như ngọc nhưng lại không nhẹ chút nào nhỉ”
Sau khi để hắn ta nằm xuống giường, nàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt hắn ta. Ánh mắt nàng dừng trên người hắn ta, vừa rồi hắn ta đã bị cởi ngoại y xuống rồi, tình ra thì đồ bên trong vẫn là của đàn ông, nhưng cũng gần như bị cởi sạch, để lộ ra một mảng ngực lớn, ngay cả chỗ nhô lên nho nhỏ cũng có thể thấy được.
Tần Phong Hi huýt sáo một cái: “Nguyệt Vệ đại nhân, không ngờ nhìn ngươi cao gầy mà thực tế cũng ra gì đấy! Dáng người đẹp ghê!”
Đúng vậy, “mỹ nhân” này chính là Nguyệt.
Nếu không phải vì thấy thân hình kia giống hắn ta thì nàng vẫn đang vội đi tìm Lệ Tử Mặc, đâu có rảnh theo tới nơi này để làm trễ nải thời gian chứ.
Chính bởi vì người này là Nguyệt nên nàng mới càng kinh ngạc, với công phu của hắn ta thì làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy? Nhưng khi nàng bắt mạch cho hắn ta, trong
mắt lóe lên một tia lửa giận.
“Các ngươi lại đụng phải người Nam Cương à? Nàng đang nói bằng giọng khẳng định.
Trên mặt Nguyệt Vệ tỏ rõ vẻ lo lắng, sau đó lại cười khổ. Hắn ta nghe người kia nói, tùy loại cổ này là loại yếu nhất ở Nam Cương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa kỳ thực không gây tổn thương cho cơ thể và tinh thần, nhưng không có ai có cách giải cả, chỉ có thể chờ mười ngày sau tự khắc được giải thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất