Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Lệ Tử Mặc đi tới điện tam trọng một cách khó nhọc. Đột nhiên, sắc mặt hắn trắng bệch. Tiếng phụt vang lên, hắn phun một ngụm máu to ra ngoài, máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt đường lát đá xanh. 

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt, nhưng lại cảm thấy tay chân bắt đầu cứng đờ. Thời gian không còn nhiều nữa, nàng vẫn chưa về. 

Thật ra khi thấy những kẻ đó quỳ xuống trước mặt mình, Lệ Tử Mặc chợt nghĩ đến một vấn đề. 

Không lẽ chuyến đi này của Tần Phong Hi không gặp chút nguy hiểm nào? 

Nàng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ cần có đầm nước lạnh là tìm được cỏ Âm Dương kia ngay. Nhưng thứ có thể giải chú thuật của Tây Cương mà lại lấy được dễ dàng như vậy ư? 

Giờ đây, cõi lòng hắn chỉ còn mỗi sự lo lắng. 

Hắn không muốn nàng gặp bất trắc. Nàng không thể có mệnh hệ gì được. 

Gián điệp gì chứ? Điên à! 

Nhưng nói nàng đi làm việc cho hắn đã là giới hạn của hắn rồi. Lệ Tử Mặc không phải kẻ thích nói nhiều, cũng không muốn chuyện gì cũng giải thích mười mươi với người khác. 

Huống gì đó còn là thị nữ của hắn, chỉ thuộc về hắn thôi. Người khác nghĩ gì cũng không cần biết. 

Hắn lê bước chân nặng trĩu, cố gắng đi tới tẩm điện của mình. Thế nhưng khoảng cách vốn ngắn ngủi xưa giờ bỗng chốc trở nên xa xôi cùng cực. Hắn không thể dùng nội lực được nữa nên đương nhiên cũng không dùng được khinh công nốt. 

Nhị Anh chạy ra từ đằng sau bụi hoa: “Đế quân, ngài sao rồi? Đế quân, thuộc hạ đỡ ngài vào nhé ạ?” 

Ở điện Cửu Tiêu, tất cả đều tự xưng là thuộc hạ với hắn. Hắn không thích ai tự xưng là nỗ. 

Lệ Tử Mặc xoay người, gật đầu. 

Nhị Anh vui như mở cờ trong bụng, vui đến mức suýt thì trái tim nhảy ra khỏi cổ họng! Phải biết rằng trước kia họ không bao giờ được lại gần hắn, huống gì là hầu hạ kề bên hắn, thậm chí còn không có cơ hội chạm vào vạt áo của hắn nữa! 

Nhưng bây giờ nàng ta lại có thể đỡ hắn! Biết ngay sáng nay nàng ta chú ý chuyện Tần Phong Hi là quyết định đúng đắn mà! Nhưng nàng ta không ngờ Đế quân đột nhiên hộc máu! 

Lẽ nào hắn bị Tuyết Vệ đại nhân và những người khác chọc tức? Được Lệ Tử Mặc cho phép đỡ mình, Nhị Anh ngất ngây, không thể suy nghĩ như bình thường được nữa. Nàng ta chỉ nghĩ rằng lúc này Đế quân không khỏe, đây chính là cơ hội của nàng ta. Sau khi đỡ hắn vào tẩm điện, nàng ta có thể ở lại tẩm điện tỉ mỉ chăm sóc hắn, bận rộn trước sau vì hắn. Sau chuyện này, chắc hẳn nàng ta cũng được vào điện tam trọng nhỉ? 

Nhị Anh ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, nàng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trái tim nàng ta đập bình bịch như trống bỏi, nhưng nàng ta vẫn thể hiện khía cạnh nết na nhất của mình. Tuy Nhị Anh thích Ưng Vệ đấy, nhưng bây giờ có cơ hội này, lỡ Đế quân để mắt đến nàng ta thì sao? 

Nàng ta đành xin lỗi Ưng Vệ vậy! 

Nhị Anh vừa ảo tưởng vừa khoan thai lại gần Lệ Tử Mặc, còn đi sao cho thật thướt tha. 

Nàng ta đâu biết rằng lúc này Lệ Tử Mặc đã có dấu hiệu co cứng toàn thân, không còn tâm trạng nào để quan tâm tới nàng ta nữa. 

Ngay lúc Nhị Anh chỉ còn hai bước nữa là đến bên cạnh hắn, tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên truyền đến. Nàng ta giật thót, ai dám cưỡi ngựa vào điện Cửu Tiêu vậy? 

Mới vừa quay đầu lại, một trận gió sắc như dao phóng qua bên tai. Thoắt cái nàng ta đã bị một bóng người lao tới đẩy sang một bên. Nhị Anh bị trật chân, suýt chút nữa 

đã ngã xuống đất. 

Sự ngỡ ngàng xen phẫn nộ ngút trời dâng lên trong lòng nàng ta. Nhưng lúc quay sang xem kẻ đó là ai, nàng ta suýt cắn phải đầu lưỡi mình. 

“Tần Phong Hi!” Tần Phong Hi, lại là Tần Phong Hi! Ả ta còn dám trở lại, sao ả ta lại dám trở lại! Còn vừa đến đã làm hỏng chuyện tốt của mình nữa chứ! Lý nào lại vậy! 

Nhị Anh lập tức kêu to: “Người đâu, người đâu, bắt gián điệp!” 

“Câm miệng.” Một hòn đá nhỏ bắn tới. Nhị Anh chợt im bặt, không phát ra tiếng nào nữa. 

Sau khi nhấn huyệt câm của nàng ta, Thiên Ảnh không buồn nhìn nàng ta thêm lần nào nữa, chạy đến bên cạnh Tần Phong Hi: “Tần cô nương?” 

Tần Phong Hi đã đỡ Lệ Tử Mặc trước Nhị Anh một bước. Nàng mặc kệ Nhị Anh. Khi giục ngựa, thấy hắn từ xa, lòng nàng nóng như lửa đốt! Không phải nàng đã bảo hắn nằm yên trên giường rồi sao? Chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi là đến hạn, càng gần thời điểm chú thuật phát tác thì cơ thể hắn sẽ càng suy nhược, vậy mà hắn vẫn ra ngoài vào lúc này! Hắn đang ở cửa điện, không phải muốn ra ngoài thì là gì? 

Hắn chán sống rồi chắc! 

Tần Phong Hi không cần nhìn cũng biết lúc này Lệ Tử Mặc còn không đi nổi một bước, bởi vậy nàng mới hớt hải nhảy xuống ngựa, xông tới đỡ hắn. Tần Phong Hi vốn chuẩn bị điên tiết mắng hắn xối xả, nhưng hắn lại nhìn nàng và mỉm cười. 

Cười! Hắn lại cười cơ đấy! 

eyJpdiI6InJqbkdrYWtuNlwvOVV6cHk1TkIxVjV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImllcFZnVVdPcjlPSFwvNVRKYXVhZ0pRbFpraTgyN1E2YU5kblVsMU5QQVNCS2tRSmZlOHZMcVJsbHhxUTRScXNMOWpOa0dYZ0k5RnpZNjYzaUV5bm8rSnlHSlwvRXJ2MjNFWm9Ed1wvYkdQMUo2V3ZZZEdYTW9NSE80Vytic2pLOWs2QjV6MkUzYkVmNlhpcUdlanF1N2Qwd3FVUFBmejRCWWFlZSs3VGJ0SzdreDg5NGhyTXRJQ29tcjVzSDRsSzVjNEZJRVBHYlRWeFVuWWZUbjQ3d0ZrZU5LdThKTmFlY1pyeWZxMGhVRTdOUlNEWmNZa0VzVUQ1bEphdmVFUkJXQVFwbVFcLzU4ZjRkbVFlcDUxR1Q3TEtOcmtMRXVrN01ZWXlkUWdcL3pIY0QwQ1E9IiwibWFjIjoiZDhkZjY5NWViOTI2MWRhYWM5ZTE2ZGM0MTc4YzFmODZjOTlmZDZmNDkxYjczZWZlMTNlNWY5MjE0OWU4NTU1MiJ9
eyJpdiI6ImdvbjhKZWFjaWtVXC9CcG9zNDR1OVV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5LbHpYa2RsN3M3WnkxZmt5OEI1VlpiaERJODJ5K0h3MmZJeWUwc2R3NVd3K1RxcEJQNWdXQThwK0RyMFM3RU1mcndySUN2UGRKRG95VlZ1M3k3bzNEb09LSUVtMHl3dHorXC9XUkFUa21VckV1c082UHIwSEpHeWRFTktRSnFvZlFLNWRrMldodEtxYmZhdTN5MzdKMHc9PSIsIm1hYyI6IjFkMzNlZDkzODY5NWJiZDc3MWEyZWRlYmQzYWY0ZDEwZjEyYTExYjZkNmJlOWI0ZTUzZDkyNDRiMzUxOTc0MTMifQ==

Nghiêng nước nghiêng thành!

Ads
';
Advertisement