Có lẽ sẽ hơi kỳ lạ khi dùng câu này để miêu tả hắn, nhưng đây đích thị là cụm từ đầu tiên hiện ra trong đầu nàng! Một người đàn ông bao giờ cũng làm mặt lạnh, tính tình tàn nhẫn, vừa ngang ngược vừa thô lỗ đột nhiên cười, trông chẳng khác gì mặt hồ đóng băng tan vỡ, vầng trăng xua tan mây mù, đóa hoa nở rộ giữa băng tuyết, thoáng chốc tỏa sáng ngời ngời!
Nàng mê trai, nàng là một đứa mê trai mù quáng!
Nàng là vậy đấy, thì sao! Lúc này đây, Tần Phong Hi thừa nhận mình đã bị hớp hồn bởi nụ cười của hắn. Trái tim nhỏ bé của nàng đập bình bịch như trống bỏi, mặt đỏ bừng, mắt mờ đi, suýt thì chảy nước miếng.
Giọng của Thiên Ảnh kéo nàng trở về thực tại.
Đúng lúc này, Lệ Tử Mặc ngã xuống.
“Thiên Ảnh, ngươi cũng hắn đi!”
Tần Phong Hi nhanh chóng hoàn hồn, trán rịn mồ hôi, suýt thì bị hắn đè bẹp.
Thiên Ảnh lập tức cõng Lệ Tử Mặc lên.
Họ giục ngựa chạy như bay vào, đương nhiên những người xung quanh đã bị thu hút sự chú ý. Điện Cửu Tiêu có quy định không được phóng ngựa, may mà khi thấy họ từ đằng xa, Ưng Vệ đã ngăn cản các thị vệ để họ có thể đến nơi suôn sẻ.
Ưng và Nguyệt cũng gấp gáp chạy tới.
“Chú thuật của chủ nhân phát tác rồi ư?”
Không cần phải nói gì, thấy Tần Phong Hi trở về trong tình trạng uể oải thế này thì còn hỏi gì nữa? Vả lại lệnh bài của chủ nhân còn nằm trong tay nàng nữa.
Tần Phong Hi cũng không thừa lời, lúc này nàng đang chạy đua với thời gian nên ra lệnh với họ ngay: “Canh gác điện tam trọng nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai vào!
Còn nữa, chuẩn bị những thứ này cho ta, đưa đến đây trong vòng một khắc!” Nàng đọc liên tù tì một danh sách.
Sắc mặt Nguyệt Vệ vô cùng nghiêm túc. Hắn ta không dám mất tập trung, ghi nhớ những thứ nàng cần rồi gật đầu, đi lấy ngay.
Họ cũng không biết rốt cuộc chú thuật này thế nào, nhưng ai cũng cảm nhận được sự sốt ruột của Tần Phong Hi cả.
Thiên Ảnh đặt Lệ Tử Mặc lên giường. Tần Phong Hi thoăn thoắt bước tới, cởi giày, vừa leo lên giường vừa nói với hắn ta: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Thiên Ảnh đã rất vất vả trong chuyến đi này, hắn ta ở đây cũng không giúp được gì.
Thiên Ảnh gật đầu, nhanh chóng lui xuống. Sau chuyến đi này, hắn ta đã rút ra được một điều, đó là Tần Phong Hi đã ra lệnh thì mình cứ phục tùng vô điều kiện là chính xác nhất!
“Ngươi bị thương à?” Sau khi lấy lại sức, Lệ Tử Mặc phát hiện trang phục nàng lấm tấm vết máu thì trái tim như bị ai bóp nghẹt. Hắn muốn nắm lấy cổ tay nàng, nhưng lại nhận ra mình chẳng còn sức nữa.
“Trên đường về gặp cản trở” Tần Phong Hi biết nếu mình không trả lời thì thể nào hắn cũng lải nhải vấn đề này mãi cho mà xem, thế là nàng thẳng thắn trả lời luôn, không đôi co với hắn.
Đáng lẽ ra họ đã có thể về sớm hơn, nhưng hai người lại bị ám sát trên cánh đồng hoang vu ở ngoại thành Phá Vực. Những kẻ đó nhắm vào nàng, muốn lấy mạng nàng. Đúng thật là có gián điệp trong điện Cửu Tiêu này, hơn nữa kẻ đó luôn bí mật theo dõi tình hình ở điện tam trọng. Nàng ra ngoài, dù nguyên nhân là gì đi nữa thì đối phương cũng biết chắc có liên quan đến Lệ Tử Mặc.
Chẳng qua bây giờ nàng không có thời gian tóm kẻ đó, phải cứu Lệ Tử Mặc trước rồi mới bàn việc khác được, nếu không thì mọi thứ sẽ vô nghĩa.
Trước khi vào điện, nàng đã ra lệnh Thiên Nhất canh gác tẩm điện này thật nghiêm ngặt, không được cho cả ruồi vào. Nguyệt Vệ hoặc Ưng Vệ là người duy nhất được
phép mang đồ vào, ngay cả Tuyết Vệ cũng không được.
Nàng chỉ cần nói một câu thì Lệ Tử Mặc cũng nghĩ đến những chuyện này ngay. Mặt hắn sa sầm xuống, đôi mắt vô cùng tối tăm: “Xem ra điện Cửu Tiêu của bổn Đế quân chưa dọn sạch bọn đầu trâu mặt ngựa rồi.”
“Giữ mạng lại, sau này từ từ dọn dẹp cũng không muộn.” Tần Phong Hi nói, tay thoăn thoắt cởi y phục hắn.
“Bị thương ở đâu?” Hắn hỏi tiếp: “Cuối cùng ngươi đã giết sạch chúng à?”
Tần Phong Hi khựng lại, bác bỏ: “Làm gì có chuyện đó, ta chỉ biết giải chú thuật, phá trận pháp thôi, mấy cái khác ta mù tịt. Cô gái yếu đuối sợ cái chuyện giết người lắm!”
Đôi mắt Lệ Tử Mặc đong đầy nét cười. Hắn có nên tin không nhỉ?
Nhưng hắn không còn sức để nói tiếp nữa.
Lúc này Tần Phong Hi cũng không muốn nói thêm với hắn, cởi sạch y phục hắn ra. Tuy dáng người hắn rất đẹp nhưng bây giờ nàng không có thời gian để thưởng thức, bởi vì bùa áp chế hôm qua nàng vẽ trên ngực hắn đã bị phá vỡ hoàn toàn. Máu của hắn, máu của nàng, tất cả đều bung bét cả ra.
“Chết tiệt!” Tần Phong Hi giận dữ trợn mắt với hắn, cạn lời đến mức chẳng mắng hắn nổi nữa. Cuối cùng, nàng chỉ nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Chết tiệt!”
Chết tiệt, sao hắn lại hành hạ bản thân ra nông nỗi này chứ? Cho dù xuống giường đi lại, nói chuyện hoặc mở một cuộc họp nhỏ thôi thì cũng không đến mức này. Bùa chú áp chế của nàng đã bị phá vỡ hoàn toàn, rõ ràng hắn đã dùng nội lực!
Đương nhiên nàng không biết rằng, lần này Lệ Tử Mặc sử dụng nội lực là vì mình.
“Thiên Nhất!”
“Có thuộc hạ!” Nghe nàng gọi, Thiên Nhất lập tức lao tới.
“Ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi sẽ đau đến chết đi sống lại, ngươi liệu mà chịu đựng đi. Ngươi mà không vượt qua được, chết rồi thì ta tự do thôi.” Tần Phong Hi đe dọa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất