“Ừ” Lệ Tử Mặc chỉ thốt được đúng một âm tiết. 

Hắn nào dễ chết thế? Nàng muốn tự do? Muốn rời xa hắn ư? Không có cửa đâu. 

Nguyệt Vệ đã mang đồ đến. Vì người khác không được vào nên hắn ta và Ưng Vệ đích thân mang đồ đến, còn dẫn theo Thần y đến đây. Nhưng Tần Phong Hi lại bảo: “Lần này ông không giúp được gì đâu.” 

Thần y không khỏi cười khổ trước sự thẳng thắn của nàng. Có Tần Phong Hi ở đây, ông ấy nghĩ cái danh Thần y của mình ngày càng hữu danh vô thực mất rồi. 

Nguyệt Vệ nhìn Tần Phong Hi một cách sâu xa, hỏi: “Vậy để Thần y ở cạnh hỗ trợ, được không?” 

Tần Phong Hi liếc sang, hiểu ý hắn ta. Như vậy là vẫn chưa quá tin tưởng nàng còn gì, hắn ta không tin năng lực của nàng, hay không tin đức tính, thân phận của nàng đây? Nhưng Tần Phong Hi cũng lười cãi nhau. Nàng liếc Thần y, thầm nghĩ nếu ông ấy học thêm được gì thì sau này nàng đi, ông ấy vẫn giúp được Lệ Tử Mặc phần nào. 

Không phải Ưng không tin Tần Phong Hi, chẳng qua hắn ta nghĩ ít nhiều gì có thêm người hỗ trợ cũng tốt. Khi thấy tình trạng ở ngực Lệ Tử Mặc, ai nấy cũng hít một hơi 

sâu. 

“Rốt cuộc đó là cái gì vậy?” Ưng vô cùng hoảng sợ, hắn ta không hề biết Lệ Tử Mặc có một vết thương đáng sợ đến vậy ở ngực! 

Tần Phong Hi không nhìn hắn ta, hừ lạnh: “Có nói ngươi cũng không hiểu. Ra ngoài đi, đừng chen chúc trong này!” 

‘Chen chúc′ trong tẩm điện khổng lồ này ư? Chỉ có thêm hai người họ thì sao lại nói là chen chúc được? Ưng tức tối trừng nàng, nhưng phát hiện nàng đã cúi đầu xử lý vết thương, không thèm đếm xỉa gì tới mình. 

“Ưng Vệ đại nhân, Nguyệt Vệ đại nhân, mời hai người rời khỏi đây.” Thiên Nhất ra dấu mời. 

Nguyệt Vệ quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn kia. Thấy chủ nhân của họ nằm yên ở đó, Tần Phong Hi ngồi bên cạnh hắn, đang đổ rượu mạnh vào một cái bát to, sau đó hắt thẳng vào vết thương trên lồng ngực chủ nhân, Nguyệt Vệ lập tức siết chặt quả đấm, dựng hết cả tóc gáy. 

“Thiên Nhất, ngươi nghe lời ả đàn bà kia quá nhỉ?” Ra ngoài điện, Ưng nói kháy Thiên Nhất. 

Thiên Nhất không nói gì. 

Nguyệt Vệ cau mày: “Ưng, ngươi kể lại đầu đuôi cho ta biết đi, từ lúc mới gặp Tần Phong Hi luôn. 

“Sao? Ngươi vẫn còn nghi ngờ nàng ta à?” 

“Không phải nghi ngờ, ta chỉ muốn chứng thực lại cho chắc ăn thôi.” 

Ưng lắc đầu: “Lúc nào ngươi cũng cẩn thận như thế.” 

Trong lúc Ưng kể cho Nguyệt nghe từng chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, thì Tần Phong Hi đang hì hục chiến đấu trên giường Lệ Tử Mặc. 

Bát rượu mạnh đã rửa sạch máu trên ngực hắn, để lộ vết thương bị nàng lấy dao rạch. Dù thấy cả máu thịt nhưng Tần Phong Hi không hề nhíu mày lấy lần nào. Nàng cầm một mảnh vải xô lớn, thấm hết chỗ rượu còn lại một cách mạnh bạo. Sau đó, Tần Phong Hi lấy một con dao nhọn nhỏ ra, hơ qua lửa rồi lấy cỏ Âm Dương ở đầm nước lạnh được ngâm trong bình ra, nhẹ nhàng rạch dao lên trên. 

Lệ Tử Mặc bỗng trợn trừng mắt. 

Bởi vì thứ chảy ra từ gốc cỏ kia là máu đỏ tươi! 

“Há miệng ra.” 

Hắn vô thức nghe lời nàng, khẽ há miệng. Tần Phong Hi kề sát cỏ Âm Dương đang nhỏ máu kia vào miệng hắn. Những giọt máu lạnh như băng, tanh ngọt rơi vào miệng, một suy nghĩ lạ lùng hiện lên trong lòng hắn: Sao cỏ này lại có máu? 

Đây rõ ràng là mùi máu, có điều máu lạnh chứ không phải máu ấm. 

“Nuốt đi.” 

Sau khi nhỏ sáu giọt máu, nàng lại cầm cái bát lớn đến, cắt cỏ Âm Dương kia làm đôi rồi cho vào bát. Cỏ Âm Dương đã cắt đôi càng tứa máu đỏ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đầy cả bát. 

Nàng thoăn thoắt làm thủ quyết, Thần y ở bên cạnh quan sát không chớp mắt nhưng vẫn không thấy được nàng đã làm bằng cách nào. Sau thủ quyết ấy, một ngọn lửa nhỏ thình lình bốc lên trên đầu ngón tay nàng. Nàng ném ngọn lửa kia vào bát lớn. Bát máu tươi bốc cháy! 

Một mùi hương kỳ lạ bao trùm lên không khí, có gì đó tanh tưởi của gỉ sắt, nhưng cũng có một mùi thơm lạ lùng. Ngọn lửa thiêu đốt kia dần tắt, máu trong bát đã cạn, 

nhường chỗ cho đám sương mù màu đỏ sẫm lơ lửng trong bát. Nó từ từ tỏa ra, nhưng lại không thấy còn gì trong bát nữa. 

Thần y cứ nhìn nó một cách chăm chú, không hề hay biết mình đã rướn người tới thật sát để nhìn nó rõ hơn. Có gì trong sương mù đỏ sẫm đó vậy? 

“Ông còn dí mặt tới rồi ngất ra đấy thì đừng có trách ta.” Tần Phong Hi im lặng làm việc suốt từ nãy đến giờ đột nhiên thốt một câu đầy rùng rợn. 

Thần y giật mình, tỉnh táo lại ngay. Lúc nãy ông ấy sao vậy? Sương mù đỏ thẫm ấy đã mê hoặc tâm trí ông ấy, khiến ông ấy muốn rướn tới để xem cho kỹ! Vừa nãy đầu óc ông ấy trống không thật, quên mất mình đang ở đâu, tâm trí chỉ còn mỗi sương mù kia mà thôi! 

Nó có tác dụng thôi miên ư? 

Bị thôi miên thì sẽ thế nào? 

Nói chung bây giờ Thần y không dám hỏi. Ông ấy lùi lại vài bước, lấy tay áo xoa mồ hôi lạnh vừa tuôn ra trên trán. Sau đó, ông ấy bàng hoàng trợn to mắt! 

Bởi vì Tần Phong Hi há miệng, hút đám sương mù ấy vào! 

“Tần cô nương!” Ông ấy thất thanh kêu lên. 

Đó là sương mù có tác dụng thôi miên cực mạnh, ông ấy chỉ mới hít phải một chút thôi mà đã chịu không nổi rồi, vậy mà nàng lại hút hết! 

Nhưng Tần Phong Hi không quan tâm đến Thần y, mười ngón tay thon dài, trắng như tuyết lại kết quyết thật nhanh. Sau đó, nàng đặt ngón trỏ lên ấn đường Lệ Tử Mặc, cúi người lại gần hắn, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng phun làn sương mù màu đỏ thẫm kia ngay trên mặt hắn. 

eyJpdiI6IjNvVmRJa3hQUU8xbk1RTTAwbGp0MUE9PSIsInZhbHVlIjoidktWWExWcWFMZWdUbFR3QmMrNVlacURcL0N2Q2tsT2E5a0NMNkZPNlRjMHZyczVRY3NlVXhpRkR1R0g3MXB5YWJyVUtxS3RFVFQ3WVNQcVZSZG1yNUZcL1RHVUI2QnZ6bmJVd1ZnSjdLMHpiY3E0K3pIelpNT21cL0RjZUlBTytUWHF6bWJPZ2hBYXdkWjF4UUVBSlc2NGNYcG1oNEFlczBlYmw0NllBRWgySFkxaVZUZ3VVYnpveDJLcEVVMHpuakQrWVhIc0V3Z3g0U29qdW5BN3NIQ3RaZGRvMVpJeTdKcDBLOEtacGJ4VG5DN3VYVmg5ZFZmTUFHU1ZFaFMzd2EySUJoTHQwblVMMDJBdWtGNllOWWI2Rk5GRHdZdDNDZU9XN01WS1hRcHhlNjFGOTZPeUhORjhqT09BZDM1a1FFdzlabENrZU9pcDZwamNHeXpLZ0lsUmdiT2hZT0NCbnZ2QjJLbDBIV0puUXBNcFBMdFhKU29UV3k0cndJWGpKS0JKVTRUNWduR25sbXRUTTdwZlwvOSs4M1JPU0tvaXI5WUFrandCbHZzTXdwcGVcL2lRbWpFdUZMTXRUQ3ViYlwvVDF5NFd1VU5kdkJtS0IraXZEbGdkZ2ppY010blJxeGx0aFVraGhkWWVHS1M3RTA9IiwibWFjIjoiY2JhMTJkNjhlMTE5NTljZWIzMWQ0MDFlYjk1NDdiYjU1M2UzYzdlYzBjNmIzNDNhMDNjYWQ1YmIwMDJhOTU5MSJ9
eyJpdiI6ImNNcGI2NUZlQzc4M1A5bzlLbnAzMHc9PSIsInZhbHVlIjoiNGlvUlc2YjVNanQ1alJ2bVwvaHJEWDBoSjl1UkNYcWNnSWdiNzdPTzVUeUIyUUhBTEwwanpYNmFcL0xBK2ZxYmo5ajAzc25iQWpuVW5pNk53YWJieFVSNDhHaDhzeTJvVzdST05haTNaMXo4d29peWJndmYweWRFYWhFSGhkTDRZM0lSaFFcL3ZhRUlWZjM1NGpoV3haeit1QU14a0JWUjJaXC9cL1wvXC9YNzlrNjd4ZzZ6ZWJ6WENqZmM5OFNySXBYUE5NKzZhV0FrV0VtdHlLMTVNbWhhU0Z4NG9RVG5rYURVUUNXNzVTT1pPcFArblpKcnFTZEpkNU5tSTMzd3FrNk90T2k0eHplWjNNZHBHSjVabkNFd0xmVnBubGxBenYrQnZWa0dOdThPXC8rMDFzMG1uanNsY2xWMlFDNW5rY0R4V1RtemhzM2xHM0FNc3Nia3BlZzQzYzNtWjJzaHVOZmRZTzVoNU5oenZjRDhCT25IR29Xb2dFMFEzTFlHWFdBbUFseDFiXC9qZ3FTcFloMjZTMHowOUU2RElJa3UzZGlcL1NLUkg4WTVGUFg4MWdSY0czWktZcnZwa3ZEUmI5RmFYdVJZNTE1cTVRMGxIT3NIdjJlOGoxUkFERjhEV25EMTFrZHdOanZDSlRGeW5YbDQ2aXU2UXVWVUNrSDZBdFwvRUQ1Q1wvbjQiLCJtYWMiOiI4NGI3MWQ4ZTJlM2ZmNjRlNDE5NDU5YjE5MzlmYjBkODEyNDI0MTcyNzNjNWZkMmVjOTJlOGQxMDBkYWZmM2E2In0=

Tây Minh Viễn đã đích thân đến, đó rõ ràng là chú thuật của Vương tộc Tây Cương. Trên đời này chẳng mấy ai có thể giải được chú thuật của vương tộc Tây Cương cả! Dù có thì cũng có liên quan đến Vương thất Tây Vương, chắc chắn sẽ không ra tay cứu hắn!

Ads
';
Advertisement