Nhưng trời cao lại ban tặng một người như thế cho hắn. Đúng vậy, nàng là món quà ông trời tặng hắn! 

Hắn cũng thừa biết không dễ gì để giải loại chú thuật này, có lẽ nàng sẽ không cho hắn biết nàng đã đánh đổi điều gì. Nhưng hắn biết, trong lòng hắn biết rõ. Vả lại đã là người của hắn thì phải cố gắng cứu hắn chứ. 

“Há miệng ra.” 

Lệ Tử Mặc há miệng. Không lâu sau đó, đầu óc hắn mơ mơ màng màng, tâm trí bắt đầu trở nên mơ hồ. Vào giây phút cuối cùng trước khi bị thôi miên, hắn chỉ thấy đôi mắt đẹp đẽ của nàng bừng sáng giữa sương mù, hệt như vì sao rực rỡ giữa đêm tối mịt mùng. 

Thần y có cảm giác mắt mình đã quá tải rồi, cảm thấy kiến thức hôm nay mình tiếp thu được quá lớn, nhưng tất cả những gì ông ấy thấy ở đây cũng khiến trái tim ông ấy đập nhanh mất kiểm soát. 

Giống như bây giờ, Thần y thấy một luồng sương mù màu đen lộ ra từ miệng Đế quân. Đó rõ ràng là sương mù nhưng lại như vật sống, có hình dạng giống một con rắn nhỏ màu đen. Đầu tiên nó thò đầu ra, lảo đảo nhìn này nhìn kia, do dự như sợ có nguy hiểm gì. 

Tần Phong Hi giữ yên tư thế, vẫn phun sương mù đỏ sẫm ra một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Sương mù kia vẫn đang bao phủ rắn sương màu đen như đang mê hoặc nó. 

Dường như rắn sương đen không chống cự được sự cám dỗ này, nó từ từ đi ra từ miệng Đế quân, sau đó dần dần cuộn lại giữa không trung. 

Chờ đến khi toàn thân rắn sương đen rút ra ngoài, Tần Phong Hi lục lọi, cầm bình nước chứa cỏ Âm Dương ở đầm nước lạnh trước đó lên, tay còn lại thì kết quyết. Sau đó, nàng nắm lấy rắn sương đen kia, cứng rắn nhét nó vào bình như thể nó là vật sống thật. Rắn sương đen giãy giụa dữ dội, muốn bỏ trốn nhưng lại không thể giãy ra 

được, cuối cùng bị Tần Phong Hi nhét hết vào bình. 

Tần Phong Hi thở hắt ra, bịt chặt nắp bình, sau đó giơ bình lên cao và lắc mấy cái thật mạnh. Tiếp đó, nàng lấy một cái hộp ra, lấy một túi thuốc bột rồi rắc từng chút một lên ngực Lệ Tử Mặc, cuối cùng băng bó lại. 

Trong lúc làm những việc này, tay Tần Phong Hi luôn run rẩy, mặt nàng cũng trắng như tờ giấy, trông nàng có vẻ đã bị tiêu hao quá nhiều công sức và tinh thần. 

Thần y cũng không dám thốt câu giúp đỡ dễ dàng nữa, bởi vì ông ấy không hề biết gì về việc giải chú thuật. Nàng không lên tiếng, ông ấy nào dám tự ý hành động? 

Làm những việc này xong, cuối cùng Tần Phong Hi cũng nhìn về bên này. Không hiểu sao Thần y lại hơi bồn chồn trước ánh nhìn đầy bình thản của nàng. 

“Tần cô nương có gì phân phó?” Họ còn bàn tán nàng là gián điệp gì nữa chứ, gián điệp cái con khỉ! Với năng lực của nàng, nếu nàng muốn gây bất lợi cho Đế quân thật thì không ai trong mấy người họ đề phòng được! 

Ý định ban đầu của Nguyệt Vệ vốn là bảo Thần y đến để trông chừng Tần Phong Hi, nhưng hắn ta không ngờ qua vụ việc lần này, từ đó trở đi, Tần Phong Hi - người nhỏ hơn Thần y tận hai giáp - đã trở thành người mà Thần y sùng bái nhất, không có người thứ hai! Thậm chí đến cả Đế quân cũng phải xếp sau nàng! Bởi vì Thần y không có võ nghệ nên tập trung hết lên y thuật, những người giỏi về lĩnh vực y học và cổ độc là thần tượng mà ông ấy sùng bái nhất. Giải được chú thuật Tây cương thì càng giỏi hơn nữa! 

“Gọi người vào dọn dẹp, chuyển Lệ Tử Mặc sang nơi khác nghỉ ngơi. Nếu hắn tỉnh thì cho hắn uống ba cốc nước sạch trước rồi mới ăn thứ khác. 

“Rõ.” Thần y đang định hỏi còn nàng thì sao, thì lại thấy Tần Phong Hi xuống giường, loạng choạng lại gần một chiếc giường cạnh cửa sổ. Rồi nàng nhào xuống, không còn nhúc nhích. 

Thần y giật thót, vội vàng đi tới, kiểm tra hơi thở dưới mũi nàng. Cảm nhận được hơi thở của Tần Phong Hi, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm. 

Tại một nơi ở cánh đồng hoang vu trong Phá Vực. 

Dưới bóng đêm, đống lửa phát ra tiếng nổ tí tách. 

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt tuấn tú của Tây Minh Viễn. Hắn ta giơ tấm ngọc bài trên tay lên, im lặng nhìn nó. 

Một người đàn ông bên cạnh sốt ruột đứng lên, nói: “Điện hạ, chúng ta cứ mặc kệ ạ? Chuyến này chúng ta tổn thất biết bao nhiêu người, đã vậy nhiệm vụ còn thất bại, nếu về thì e rằng... 

Tây Minh Viễn đã nhìn tấm ngọc bài kia rất lâu. 

Nghe vậy, hắn ta lặng thinh một hồi mới chậm rãi cất lời: “Không mặc kệ thì sao giờ? Vương chủ đã bị phá giải, lẽ nào các ngươi không biết ý nghĩa của nó?” 

“Có phải do nhiều năm rồi không dùng nên ngọc bài này bị hỏng hóc rồi không? Thuộc hạ không dám tin trên đời có người giải được Vương chú Tây Cương chúng ta, thật đấy ạ!” 

“Bổn Vương tử cũng không tin.” Tây Minh Viễn siết chặt tấm ngọc bài kia: “Tạm thời ở lại, khoan về đã. Bổn Vương tử nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc là ngọc bài này có sai sót hay Vương chú trên người Lệ Tử Mặc đã bị phá giải thật!” 

“Điện hạ, lỡ có người phá giải Vương chú thật thì sao ạ?” Một người đàn ông khác lưỡng lự hỏi. 

Tây Minh Viễn liếc gã rồi quay lại nhìn đống lửa. Hắn ta im lặng một lúc rồi trả lời: “Nếu đúng là có người phá giải Vương chú được thật thì chỉ có hai kết quả. Một là chiêu mộ về, hai là... 

Hắn ta không nói tiếp, nhưng bất cứ ai ở đây đều hiểu ý hắn ta. 

Nếu không thể chiêu mộ về thì một kẻ như thế chắc chắn sẽ là mối đe dọa rất lớn đối với Tây Cương, vậy thì chỉ còn cách trừ khử thôi! Tây Cương quyết không cho phép mối đe dọa này tồn tại! 

“Điện hạ, chúng ta phải làm gì đây ạ?” 

eyJpdiI6ImwzTUh4NFR6U0hCT05OMDZGZzVlMXc9PSIsInZhbHVlIjoiUXpzaVhjZXNUOWJjbU1xbVdtVlVoQ1hjOUtlVzFWRUVNTDV2OWtFb3p6XC9XeTdSZE9NcEVDOHA3alpIQVZacjRybWdXVmtsS2xhU052VWNpNXhzanRHOVBZN1wvZmNGeDNxSWk2XC9mWG9xRXJ6T3NOaVJzcXpoclA4Nlg0b1VQNnpZSk1qQzdpdnl2VFh3dCtcL2ZJeExTT1RYbm5UdG1LSlJ0djl5T1pZRVFDUmVoeTFZU2YzNG5QeDdBYnh5RHhNWUh4Z0RTZDZmU2hiNEZnWEIydVQzdDYrcEFyTWoyazlXTStGNXR0NDZ6S3lvUFRkS0FHVUx5YjZYWUVsYW00RDJJSEdQSEdkRDRDb1FHNUI4N0o2ZEFEeHROTFhtc2QwT1d0dlM0ZnY1d09zTXl3U2lpWTE4WW1IRzJmb3M5b1ZlSktrWWRzV3A2OXNya3VyVmhDaVBVN3J1bk5kR29CdmhLS3libXpnY1BOU2JWVXh2T2JvYlhIR21WRmFNcURVUnczczJVSE9VME1ib2NEc29XQ1pIV3lrNWJWRUZJcElCcVpROCtnSzQwZllscjJBa2krZXFjU2hRMUFvVGRIQ3BnNEhoS0hsVTlVNFhzNVZ3a3FQcG5OcDRWcmpwUWtDcnViVnlHXC9WaXdoST0iLCJtYWMiOiI1YTYxMmY5MTZlMzE4ZjY0MWZkM2IwNzBlZGM0OTU3YTc1OTBlYjYyMWQzNjJmZWU1MjA2NjFmNmJmMTQ5NmMzIn0=
eyJpdiI6IklJV3VoZTZZaEVoZEYwNDZjWWlTeGc9PSIsInZhbHVlIjoiWkNXWVA5OU4rUE1sQURVeHFlYmhzdjJuekFuazNrSlNScTFIWmFBUEg4OWlzVnlhaUxUUWpOMVFFK1pOZ1M2UU1RVVNNekhcL1dxUlZHS1UxSHJjeG5tcE9oWTRaRnh1dUgwaGwrVGtxSDhoZ1J3cGlyQ3Y3RHdGYnBXR2tUUFlnSE5ic1NYbDJocEV3d3RlZ1c2T1pcL1pWd1VzRFgwZndzUk5rTDhwbDFkQmZjWGdqV1FDSUtmTWwzYlwvYlViWEVcLyIsIm1hYyI6ImU5MDRjNjIxNjkxMTUxNWNlZDkzZTIwN2U0OWYwOGNlM2RlMTYyOTM1MzFiODU4NTU4MGQxYjA5MDM3NjljMjEifQ==

“Điện hạ anh minh.”

Ads
';
Advertisement