Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Tại điện tam trọng, ánh trăng nồng đượm. Ngọn đèn dưới hành lang đã được thổi tắt từ lâu, chỉ còn ánh nến được thắp trong thiên điện bên cạnh tẩm điện của Đế quân, nửa mờ nửa tỏ. 

Lệ Tử Mặc đi giữa cánh đồng hoang dưới bóng đêm tăm tối. Xung quanh chỉ nghe thấy từng tiếng gió rít, bốn phía mênh mông, trống trải. Phía xa kia có ánh sáng lay lắt, thế là hắn đi thẳng về hướng ánh sáng phát ra. Nhưng dường như dù hắn có đi nhanh hơn, đi bao lâu đi nữa thì nguồn sáng ấy vẫn mãi mãi xa xôi cách trở. 

Tiếng sói tru bắt đầu vang lên, trong lòng Lệ Tử Mặc hơi hoảng hốt, nhưng mặt khác hắn thừa biết bây giờ mình có còn sợ sói nữa đâu, sao lại hoảng hốt được? 

Bởi vì chỉ có hắn của thuở ấu thơ mới sợ sệt vì sói và bóng tối. 

Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy bản thân của thời năm, sáu tuổi. 

Lệ Tử Mặc biết ngay mình đang nằm mơ, dù biết là vậy nhưng hắn vẫn không thể tỉnh dậy nổi. 

Hắn tiếp tục chạy về đằng trước. Một tiếng hét xé trời bất chợt vang lên từ đằng trước, sắc đỏ vô biên lan rộng khắp nơi. Một, hai, vô số gương mặt be bét máu thình lình bay đến trước mặt hắn, tiếng quỷ khóc sói tru văng vẳng bên tai. 

Lệ Tử Mặc vẫn tỉnh táo, không mảy may sợ hãi, nhưng nỗi kinh hoàng trong lòng Lệ Tử Mặc năm, sáu tuổi đang chạy kia lại truyền đạt lại cho hắn một cách chân thực. 

Gương mặt một cô gái gần như lao đến trước mặt hắn. Ả há to miệng, để lộ hàm răng dính đầy máu thịt, cặp mắt lồi thịt nhìn cổ hắn trừng trừng, như muốn cắn vào cổ họng hắn! 

"A!" 

Đột nhiên, một tiếng hát êm ái cất lên. Đó là tiếng hát của một nữ đồng. Không có lời bài hát, giống như chỉ là tiếng ngâm nga ngẫu nhiên: “La la la la la la la, la la la la 

la..." 

Như có khả năng thanh lọc, tiếng hát xua tan bóng tối đẩy người ta vào cõi bất lực tột cùng ấy trong thoáng chốc. Ánh sáng chiếu xuống, những gương mặt thấm đẫm 

máu vừa gặp ánh sáng đã tan ra, biến mất tăm. 

Bầu trời quang đãng với những đám mây trắng bồng bềnh, làn gió êm dịu vuốt ve bãi cỏ ngát xanh trăm hoa đua nở, những chú bươm bướm bay khắp nơi. 

Từ địa ngục khủng khiếp, nơi đây bỗng chốc biến thành thế ngoại đào nguyên! 

Ngay cả không khí cũng trong lành. Lệ Tử Mặc buông lỏng người ngay, tâm trạng cũng được hưởng sự bình yên và thoải mái chưa từng có. 

Sau đó, hắn nhìn thấy tiểu cô nương ngồi trong bụi hoa. 

Nàng ấy mặc chiếc váy màu xanh nhạt, đội vòng hoa trên đầu, trông như nàng tiên nhỏ giữa biển hoa thơm ngát. Là nàng ấy, lại là nàng ấy! Đã bao lâu rồi hắn không nằm mơ thấy nàng ấy? Nhưng tại sao lần này nàng ấy không ngồi thuyền từ từ đi tới mà lại ở trong biển hoa? 

Trước kia nàng ấy luôn ngồi thuyền đến đây mà? 

Dù thế nào đi chăng nữa, lần này hắn nhất định phải thấy rõ mặt nàng ấy bằng được! Lệ Tử Mặc tiến lại gần nàng ấy. Một bước, hai bước, ba bước, ngay khi chỉ còn vài bước nữa là đến, cõi mộng bỗng tối sầm. Ngay sau đó, hắn tỉnh dậy. 

Khi hắn tỉnh lại, ánh nến trong điện bên vẫn nửa mờ nửa tỏ, ngoài trời tối mịt, yên lặng như tờ. 

Lệ Tử Mặc nhíu mày, không thể nói hắn không thất vọng được. Lần này hắn vẫn không thấy rõ mặt tiểu cô nương kia! Nhưng gần như ngay lập tức, khuôn mặt của Tần Phong Hi hiện lên. Lệ Tử Mặc sực nhớ ra chuyện trước đó, hắn giật mình, ngồi bật dậy. 

“Người đâu!” 

Bóng người Thiên Nhất xuất hiện gần như ngay khi hắn vừa cất tiếng: “Đế quân.” 

Thấy Đế quân bình yên vô sự tỉnh lại, Thiên Nhất cũng khó lòng giấu nổi sự vui mừng trên mặt mình. 

“Tần Phong Hi đâu?” 

Lệ Tử Mặc không kìm lòng được mà đặt tay lên ngực, hắn cảm nhận ngực mình đang được băng bó. 

“Hồi Đế quân, Tần cô nương đang ở tẩm điện của Đế quân, nhưng... 

“Nhưng gì?” Hắn đã được chuyển đến điện bên rồi, tại sao nàng còn ở tẩm điện nữa? Lệ Tử Mặc nhíu hàng lông mày rậm. 

“Tần cô nương dặn dò không ai được vào quấy rầy nàng, nhưng nàng đã ngủ mê man bốn canh giờ, chưa tỉnh lại.” 

Nghe vậy, Lệ Tử Mặc xuống giường, xỏ giày định ra ngoài. Hắn muốn đi thăm nàng, hắn phải đi thăm nàng! Nhưng Thiên Nhất lại can ngăn: “Đế quân, Tần cô nương đã dặn ngài tỉnh lại thì phải uống nước trước, sau đó ăn ít món thanh đạm ạ. 

Uống nước, dùng bữa. 

Uống nước, dùng bữa cái con khỉ! Bây giờ hắn phải đi thăm nàng, phải thăm nàng xong thì hắn mới yên tâm được. 

“Đế quân, Tần cô nương đã căn dặn như vậy.” Thiên Nhất chắn trước cửa, quyết không lùi bước, như thể Lệ Tử Mặc muốn ra ngoài thì phải bước qua xác hắn ta vậy. 

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lệ Tử Mặc. 

Hay, hay thật! Không ngờ người phụ nữ kia lại có thể khiến thuộc hạ trung thành nhất của hắn nghe lệnh nàng, lại còn đặt mệnh lệnh của nàng lên hàng đầu. Hay, hay, hay lắm! 

“Mang qua đó cùng luôn.” 

Sau một hồi lưỡng lự, Thiên Nhất tránh ra. 

Lệ Tử Mặc sải bước về chủ điện. Khi nhìn thấy Thiên Ảnh canh giữ ở ngoài, ánh mắt hắn cũng lóe lên. 

Thiên Ảnh là ám vệ thân tín của hắn, bình thường chỉ nấp trong bóng tối, từ khi nào đảm nhận đến hai công việc thế kia? Hắn ta đang trông nom Tần Phong Hi à? 

“Bái kiến Đế quân.” Thiên Ảnh quỳ một chân xuống. Lệ Tử Mặc không thích họ hở ra là quỳ, nhưng hắn ta làm vậy cũng có ý xin tội, bởi vì hắn đã tự ý ở đây trông nom Tần Phong Hi 

“Hừ!” 

Lệ Tử Mặc khẽ hừ một tiếng: “Mở cửa. 

Thiên Ảnh lập tức đứng lên, mở cửa ra. Lệ Tử Mặc đi ngang qua Thiên Ảnh, sau đó nghiêng đầu liếc hắn ta: “Ngươi cũng vào luôn đi.” 

Tẩm điện đã được quét dọn sạch sẽ, giường của hắn cũng đã được dọn dẹp, lau khô và thay đệm giường mới. Tuy nhiên, Tần Phong Hi lại cuộn mình ngủ trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ mà hắn thường dựa vào lúc đọc sách. Lệ Tử Mặc chỉ cần suy nghĩ một hồi đã hiểu, nhất định khi đó nàng mệt mỏi đến mức không có cả sức lực ra khỏi tẩm điện này, ngã xuống ở ngay đây. 

Lệ Tử Mặc đi tới. Từ trên cao, hắn nhìn gương mặt tắm trong ánh trăng ngoài cửa sổ của nàng. 

Không phải do ánh trăng, mà gương mặt nàng đúng là trắng như tờ giấy thật. 

Lệ Tử Mặc đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Đã ngủ mê man bốn canh giờ rồi mà mặt nàng vẫn tái mét thế này. Rốt cuộc nàng đã đánh đổi điều gì để giải chú thuật cho hắn vậy? 

“Đế quân” Thiên Ảnh cúi đầu, lặng lẽ dâng một tờ giấy được gấp lại lên. 

Lệ Tử Mặc nhận lấy, đi sang chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, đọc dưới ánh nến. Tờ giấy này chi chít chữ. Nét chữ rồng bay phượng múa, toát lên sự rắn rỏi. 

“Thứ này do Tần cô nương viết. Lúc đến U Đàm tìm cỏ Âm Dương, bọn thuộc hạ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, cách lấy cỏ vô cùng kỳ lạ, phải lấy máu của Tần cô nương cho cỏ ăn. Tần cô nương để lại lá thư này, nói rằng lỡ nàng không về được thì giao nó cho Thần y. Đây là cách giải chú thuật. Nhưng một mình Thần y không thể hoàn thành, cần tìm một cô gái giúp đỡ.” 

“Nói phét!” Tuy Lệ Tử Mặc vô cùng giận dữ nhưng vẫn chú ý nói nhỏ, giọng trĩu nặng. Bản thân nàng giải chú thuật mà đã ra nông nỗi này, biết tìm cô gái nào đủ khả năng giải chú thuật thay nàng chứ? 

Sau khi thấy hai dòng chữ cuối cùng trên lá thư của nàng, ánh mắt hắn bỗng lạnh như băng. Đồng thời, cõi lòng hắn dậy sóng mãnh liệt. 

“Cách này cực kỳ tốn sức, phụ nữ bình thường không thể giải được, cần tìm một cô gái tròn mười tám tuổi, nội lực thâm hậu. Sau khi giải chú thuật, chắc chắn cô gái này sẽ chết, xin hãy cân nhắc kỹ càng. 

Tìm một cô gái đã đành, đã vậy còn phải có nội lực thâm hậu, giải chú thuật xong thì chắc chắn sẽ chết! 

Vậy còn nàng? 

Cho dù năng lực của nàng mạnh hơn người khác gấp mười lần, người ta thì chết chắc, còn nàng? 

Thảo nào nàng ngủ mê mệt suốt bốn canh giờ mà vẫn chưa tỉnh lại! Thảo nào nàng còn không có sức tới điện phụ một mình nữa! 

Đáng lẽ ra hắn nên biết rằng, Tây Minh Viễn đã ra tay thì sẽ là chú thuật của Vương tộc Tây Cương, và nó không hề dễ phá giải chứ! 

Nhìn người phụ nữ đang rơi vào hôn mê, trái tim Lệ Tử Mặc như bị ai bóp chặt, dâng trào nỗi đau đớn và cay đắng mà hắn chưa bao giờ trải qua, lại dường như chứa đựng cơn phẫn nộ vô biên. Nhưng hắn chưa kịp lĩnh hội trọn vẹn cảm giác này thì ngay sau đó, dường như có điều gì đó dào dạt ập đến. Đó cũng là những cảm xúc chưa từng có: Thỏa mãn và hạnh phúc. Hắn rất thỏa mãn, rất hạnh phúc. Hắn cảm thấy rất tuyệt, không còn gì tuyệt hơn nữa. 

Không sai, người của hắn thì nên nghĩ về hắn, liều lĩnh vì hắn như vậy. 

Nàng quá tuyệt vời! 

Sau này hắn sẽ bù đắp cho nàng, đền bù cho nàng nhiều hơn nữa. 

“Đế quân, Tần cô nương đã căn dặn, xin Đế quân hãy uống nước dùng bữa ạ.” Thiên Nhất bưng nước đi vào, Địa Nhị theo sau, bưng bát cháo trắng nóng hổi. 

Lệ Tử Mặc dứt khoát uống liền một mạch ba cốc nước lớn, một lát sau ăn sạch bát cháo trắng. Hắn sẽ nghe lời nàng dặn, nhưng nàng cứ hôn mê thế này mãi, lẽ nào không có cách gì ư? 

“Nàng có nói nàng cần thứ gì để bồi bổ không?” Lệ Tử Mặc hỏi Thiên Ảnh. 

“Tần cô nương không nói cái này, chỉ nói đến lúc tỉnh thì Tần cô nương sẽ tự tỉnh, đừng gọi nàng, không cần phải lo lắng ạ.” 

“Ừ, các ngươi lui xuống đi.” 

Sau khi Thiên Nhất và những người khác lui xuống, sự tĩnh lặng bao trùm lên tẩm điện. 

Lệ Tử Mặc đi qua, cúi người, nhẹ nhàng bế Tần Phong Hi lên. Nàng ngủ rất sâu, không hề có phản ứng gì cả, để mặc cho hắn ôm mình đến chiếc giường lên. Lệ Tử Mặc tháo giày cho nàng, còn hắn cũng cởi giày rồi lên giường, ôm nàng vào lòng rồi ngủ. 

Hắn không làm được gì, không giúp được gì cho nàng thì hắn sẽ trao cho nàng niềm vinh dự lớn nhất. 

Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Phá Vực chênh lệch rất lớn, nếu nàng ngủ một mình trên giường trước cửa sổ thì chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. 

Lúc này, mùi hương tỏa ra từ người nàng không hề dễ chịu chút nào. Thiên Ảnh đã được đi nghỉ ngơi, đổi y phục, còn nàng thì lúc về y phục xộc xệch, rõ ràng là từng ướt đẫm rồi khô lại, sau đó thì nhuốm máu, đến giờ vẫn chưa thay. Cộng thêm lúc giải chú cho hắn, mồ hôi, mùi máu trộn lẫn vào nhau, sao mà có mùi hương dễ chịu được? 

Lệ Tử Mặc vốn có thói sạch sẽ nhẹ, nhưng sợ khi thay y phục sẽ đánh thức nàng. 

Hắn cứ đinh ninh mình đã ngủ quá lâu nên sẽ khó ngủ, nào ngờ, khi ôm nàng thế này thì hắn lại chìm vào giấc ngủ say rất nhanh. Đó là một giấc ngủ yên bình, không mộng mị. Một giấc ngủ ngon chưa từng có. 

Sớm tinh mơ, Nhị Anh ngồi xổm ở một góc ngoài điện tam trọng đến tê cả chân đứng lên một cách vật vã. Nàng ta vịn tường, lê từng bước ra ngoài, sự căm hận đến méo mó hiện hữu trên gương mặt nàng ta. 

Tần Phong Hi kia đúng là đáng chết! 

Trông từ xa, nàng ta không hề thấy nàng ra khỏi tẩm điện của Đế quân! Nửa đêm Đế quân trở về tẩm điện cũng không đi ra, nghĩa là họ cùng chung chăn gối còn gì? 

Thế mà cứ tưởng Tần Phong Hi chỉ là thị nữ cận thân thôi, lẽ nào Đế quân sắp sủng nàng? 

Nhưng dựa vào đâu, dựa vào đâu nàng lại được vậy! 

eyJpdiI6Ilg1OWdUeDl2TXBhbEhpdTFoNGxLREE9PSIsInZhbHVlIjoiaHQyV2kyT0VTeWllRE9lNVBmaW00SmIrV1JcLzMwdEs1a3pUZld2dTNsR0RkY2ZKanIrQVRLQ2k1Y3RRd2huZUxETkx0aVNFNCt3c2ZXdXh2ckZka2k5ZHNIdmdUTzc2OGhPY01XUFNxbTNrMXo3eTFDZDd0NHo0XC9pOERhb1ltRjdrem54NzYxdzBsQW5qTXdKUEdzR3h6NXlzWjhyaTUzc3RPQlVOS1lVUlwvMkZERTRNUEZIUjdoZlJkajZuQ2hQQ3NEWU9IM0NIWFwvOXpzdmZiSjM1VVk3RXJPTDNTcU5xMHU0M2JcL1doanRTWmJFMXJLYThUSWk4NE5rVUhyV1c3SDdOUUpPMHZaS1ZqYitrYlYxdDFmMnFiK3lsa0JqK3pwTUdlR09td2JpcHRlUUtWaHpsU0dpVU5yMVB6c3lQZjhqK1o2RUU4Zng4bGtDeWV0UWZoZ0hwc281eHRINjFCdElJSmV0Ykd1cDc3S3VjQmtTY3JUdm8xQWRFZ0JkeTdGMXZadmJjMytXcmZEOFNOQ3NxSnFJK1IyZ1JnalluTFZ2OTdXd1lzMXdDWWRkVXNFRWduK3AyXC9uNFhTS2ZwVVRzcFwvK0N1dkFSMEhKcUFKdnFtU1FpaFNcLzRnM3R6QUJXWUFGK0lvKytlM09ZWExSSUtGelhwcG1XRDhIakZaTEJ4YzFETklnUXd4QmZScHNnNEEzR1lcL2YwamhXcVJcL1pcL0NBcXdCdkRWT1wvMUpJRkk0U3N6NFhoSUhkbFhXTGRGOXBXWngraDF3TjJCMEZqZnRsM2k3UT09IiwibWFjIjoiMjNmNzNhZGQ2MmZjNmI0MGY3ZTU0MjAxNmUwZjBkZGE2Njc2MDFiNjM3ZmJiNDUwM2U0ZDU4MDViNDJiMTk0NCJ9
eyJpdiI6Im4xZlRWd1wvbGhxNmd6QTdYWHJ4TGtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNJUlpiZW83dUpVS0FSOEdVM1BGeWhyVkZwVGpMWjhYcXJUSDJ0N0lieGFBXC9JNWlPampDK1wvWWFISFNoYmdrU1hVOUZZS1VhamNramNHWldmVEtjODJUWTdYbWtFNDZFeGlZRWF0VGJPYWsxUWVJaDVXQkFLa3ZLOUR5Vmx5dzhYUDJ1N2g4N0JRZ0hJaEpnZlFcL05yWlFOT0gwQ2RwUnFZSjR5WXZLXC9WcFFQbVVBc2dhUjBWcmhLQWpoOXBReERaT2lYNVBrcmgwZ2U5Sk9Xa21rb0NqMTBIU091YkRuN09DWHl1ZkJNWXhNaTlnZ0IwTCtQQXZPSTlDUGw0ZDZURnhVQVwvZXdEXC9DbHBxVWR4bk9IRUVpaXRualV6eEJnXC9TMVltUmFYb0dmWFF1M2grcnI4eFwvT1ZIanpWV0dza0VROWE1Z01aME1JK2F0ZExSN3JLVUVTd2dCcE1HajBDbkJUOVwva0QrbnlWUG92SHBqQyt0dWFtd0d3ZzdGN3Q3MG5QXC8wMGx2K2xwYUNneHpoUmhSVXdmR0NLcktEYmdwQktRZm9qUlE1aTE5S2pCdFgyRHlYSVdGOW0zZW04SXFJVWdaZGN1RzRhZWtqaTdocGxcL0ZmeXBFVVl5dUpSSmptUnE0UWN5Vk85OElsVDZwdThTN3hmNFhQUXpcL3gwTGg2UzRmMG1CUGtuVFJxU1hlU1h5UUF0dWlYXC9CMDJVQ2xRaUNNRnJwWGRwU2R2aXFzbThaTCs2WFlIVlJSR3piVTYrZkxyZnR3MmpZMm5xMVB5NVRoUjB1MkVaTkRxXC93QU81YnN5djJtZ25HUG1HRHFXNjVVQ2JUUjlCUjZMditWOVEzMGg3R2srSXFXbzJcL3pENmF1NDZYMWtBWjVpbmVWSDVtekZ3MTBMcUhrPSIsIm1hYyI6IjM5YTFhMDQ0ZGNjNjFiN2EwZjBiYTBiYWVhNjhkMmIwMDk1ODY5MGRkYWQ4NTEzZDI2ZTBkZDE2N2Y0ZDYyOGUifQ==

Chính vì sự ảo tưởng này mà nàng ta làm như Tần Phong Hi cướp người đàn ông của nàng ta, cướp vinh hoa phú quý vậy. Cuối cùng, nàng ta tưởng tượng kiểu gì mà tới mức coi Tần Phong Hi là kẻ thù không đội trời chung luôn.

Ads
';
Advertisement