Nhị Anh suy nghĩ một lúc rồi đi về phía căn viện của Tuyết Vệ.
Ánh nắng buổi sáng trong lành và yên tĩnh.
Nhưng vào lúc này, một tiếng ùng ục lại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Tần Phong Hi vẫn chưa thể mở mắt ra nổi, nàng mơ hồ cảm nhận được cảm giác ấm áp sau lưng, bèn lẩm bẩm: “Avia, mày đói bụng rồi chứ gì? Đi ăn gì đó đi, đừng làm phiền tao nữa!” Vừa dứt lời, nàng lập tức tỉnh táo lại, ngay sau đó khuỷu tay hích mạnh về sau thật nhanh, chân đạp lấy đà để thoát khỏi cái ôm kia.
Chuỗi động tác này cực kỳ nhanh và dứt khoát, đáng tiếc chiêu thức mà nàng đã từng rất tự hào lại mất tác dụng ở lần này. Một cánh tay sắt ôm chặt lấy eo nàng.
Không, không đúng. Cách đây rất lâu, cái tính cảnh giác mà nàng đã từng tự hào đã bỏ đi biệt xứ rồi.
Rõ ràng tại nàng đói bụng quá nên bụng mới sôi ùng ục, vậy mà nàng lại tưởng là của người bên cạnh. Rõ ràng đã xuyên đến cái nơi quỷ quái này, vậy mà nàng lại lầm tưởng còn nằm trên chiếc giường cao cấp, vẫn ở trong căn nhà an toàn của mình ở hiện đại.
Còn tưởng đang ngủ với con chó ngao Tây Tạng mà mình đã nuôi năm năm, còn gọi tên của nó.
Nhưng mà chết tiệt thật, ai đó đến đây giải thích cho nàng biết vì sao nàng lại ngủ trên chung giường với cái máy giết người Lệ Tử Mặc này đi!
Rõ ràng nàng đâu có ngủ trên chiếc giường này!
Mà hôm nay đâu phải ngày rằm, máy giết người Lệ Tử Mặc này điên rồi hay sao mà lại ôm nàng đi ngủ? Ơ kìa, hắn muốn làm gì?!
"Ai là Avia? Hum?"
Một giọng nói trầm và có chút gợi cảm vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tần Phong Hi khiến tóc gáy của nàng lập tức dựng lên, toàn thân nổi da gà.
Chết tiệt thật, nàng chưa từng thân mật với ai như thế bao giờ, quả thật không thể nhịn được nữa mà!
“Ai là Avia thì liên quan gì đến ngươi? Buông ta ra!” Tần Phong Hi lại bắt đầu giãy giụa.
Nhưng nàng càng giãy, cánh tay sắt kia lại càng ôm chặt hơn.
“Ngươi thật to gan!”
“Ai to gan hả? Có phải ta tự bò lên giường ngươi đâu!” Tần Phong Hi đốp chát lại.
“Nói, Avia là người đàn ông của ngươi có đúng không?” Hắn trở mình dậy đè lên người nàng, lúc này đôi mắt sâu thẳm kia chứa đựng cơn thịnh nộ vô tận, cứ như chỉ cần nàng gật đầu hoặc nói một câu “Đúng vậy”, hắn sẽ lập tức xử nàng ngay, thậm chí khiến nàng biến thành tro bụi!
Linh cảm này rất mãnh liệt, nhưng Tần Phong Hi lại không hiểu, cho dù Avia là người đàn ông của nàng thì mắc mớ gì hắn phải giận? Mà kể cả nàng là thị nữ của hắn, chẳng lẽ thị nữ không được phép lấy chồng?
Tần Phong Hi rất muốn cố chấp cãi tới cùng, nhưng trước ánh mắt của hắn, nàng vẫn vô dụng chọn cách chịu thua nói thật: “Avia là con chó mà ta nuôi trước đây!”
“Chó?” Lệ Tử Mặc nghiến răng nói: “Ngươi ôm chó ngủ? Ngươi tưởng ta tin à?”
“Ta nói thật mà, nếu ngươi không tin thì ta cũng chịu! Mà lạ thật, ta ngủ chung với chó thì có gì sai à!” Tần Phong Hi la lên: “Ta nói cho ngươi biết, Avia nhà bọn ta được tắm sạch sẽ thơm tho mỗi ngày đấy!”
Lạ thay là cụm từ sạch sẽ thơm tho này lại thuyết phục được Trầm Đại Đế quân, bởi vì trong suy nghĩ của hắn, đàn ông sẽ không dùng cụm từ này.
Cơn thịnh nộ nhanh chóng rút như thuỷ triều.
Lúc này hắn mới chịu kéo nàng dậy, rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Trên người ngươi có chỗ nào bị thương không?”
“Không có! Nhưng nếu ngươi vẫn không chịu cho ta ăn cơm thì ta sẽ chết đói!” Nói xong, bụng nàng lại kêu ùng ục như thể chứng minh cho lời nói của nàng.
“Người đâu, chuẩn bị đồ ăn!” Lệ Tử Mặc ra lệnh.
Một lát sau, Tần Phong Hi ngồi vào bàn nhìn cả bàn đồ ăn, hớn hở cầm đũa lên, Lệ Tử Mặc cũng cầm đũa lên chuẩn bị gắp đồ, nàng liền ngăn cản hắn: “Thiên Nhất đã dặn ngươi rồi mà? Ngươi chỉ được phép ăn cháo loãng thôi.
“Tần cô nương, thuộc hạ còn tưởng chỉ bữa đầu sau khi Đế quân tỉnh lại mới phải ăn cháo loãng thôi.” Thiên Nhất đột nhiên xuất hiện.
Tần Phong Hi lắc đầu, vẻ gian xảo loé qua trong mắt: “Không không, hắn phải ăn cháo loãng trong vòng ba ngày này, không được ăn đồ ăn mặn.”
Thiên Nhất lập tức im lặng.
Vốn dĩ sức ăn của Đế quân đã lớn, năng lượng tiêu hao mỗi ngày lại nhiều nên bắt buộc phải ăn thịt cá, bây giờ lại bảo hắn phải ăn cháo loãng ba ngày liền, chẳng có chút dầu mỡ nào, thế có khác gì bắt hắn ăn chay đâu?
Nhưng Lệ Tử Mặc lại đặt đũa xuống: “Đi bưng cháo loãng lên đây.”
“Vâng, thưa Đế quân!” Thiên lui ra.
Tần Phong Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đắc ý: “Vậy thì ngại quá, chủ nhân, thuộc hạ dùng cơm trước đây!”
Nàng đói gần chết rồi đây. Sau mỗi lần lấy máu, nàng phải ăn thật nhiều, nếu không sẽ rất uể oải.
Lệ Tử Mặc nhìn nàng cầm đũa gắp thịt gắp cá, ăn cực nhanh nhưng không hề dính miệng, thế là bèn cong môi. Từ cách ăn uống là có thể biết trước đây nàng được dạy dỗ như thế nào.
Nàng cứ như đang cố ý ăn nhanh vậy, động tác gắp đồ ăn cũng rất nhanh, trông chẳng khác ma đói đầu thai chút nào, nhưng thật ra tổ chất nhã nhặn và lịch sự kia không thể nào qua mắt hắn được.
“Có ngon không?”
Hắn múc một bát canh đưa qua cho nàng.
Tần Phong Hi lập tức bưng lên, lấy muỗng ra, bưng bát húp canh, một hơi húp sạch nước canh rồi lấy tay lau miệng: “Đồ ăn ngon, canh cũng ngon! Ta chưa được ăn đồ ăn ngon thế này bao giờ!”
Lệ Tử Mặc nhìn nàng, không nói gì.
Khi cháo loãng của hắn được bưng lên, Tần Phong Hi lập tức cảm thấy sướng trong lòng, hì hì, bắt ngươi ăn cháo, nhìn ta ăn thịt cá! Như vậy cũng coi như báo thù vì
sáng nay bị hắn quấy rối.
“Đế quân, Ngọc Thái tử của Đông Thanh Quốc đã đến hoang nguyên Phá Vực!” Ưng Vệ bước nhanh vào bẩm báo.
Nhìn thấy Tần Phong Hi đang múa đũa ăn hăng say, hắn ta ngây người: “Tần Phong Hi, ngươi khỏe lại rồi à?”
Lúc này Tần Phong Hi đang ngậm đồ ăn đầy miệng, làm gì rảnh quan tâm tới hắn ta, thế là nàng lắc đầu, không trả lời.
Huyệt Thái dương của Ưng khẽ giật: “Nếu đã khỏe rồi thì về điện bên của ngươi mà ngủ, tự ăn cơm đi, sao ngươi lại ngồi ăn chung bàn với chủ nhân vậy hả? Ngươi tưởng nơi này là ở ngoài à?”
Họ ở bên ngoài làm gì cũng được, nhưng ở điện Cửu Tiêu thì không được trái quy định.
“Ta nói này Ưng Vệ đại nhân.” Tần Phong Hi cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, tức giận lườm hắn ta, nói: “Ngươi tới bẩm báo chính sự cơ mà? Lo việc ta ăn uống ở đâu làm gì?”
Ưng suýt thì tức hộc cả máu. Thì đúng là hắn ta tới bẩm báo chính sự, nhưng thấy nàng ngồi đối diện chủ nhân ăn uống thả ga, làm sao hắn ta nhìn cho được! Nhìn kỹ lại mới thấy nàng ăn thịt cá, còn chủ nhân chỉ có một bát cháo loãng?
“Ngươi...
“Tần cô nương nói, ba ngày tới Đế quân chỉ được phép ăn cháo loãng.” Thiên Nhất tốt bụng nhắc nhở hắn ta, kẻo hắn ta nói tiếp lại bị Tần cô nương chặn họng.
Ưng lập tức cứng họng.
“Bàn chính sự đi. Nguyệt đã đi đón chưa?” Lệ Tử Mặc lạnh nhạt hỏi.
“Vâng, Nguyệt đi rồi, nhưng việc sắp xếp khách mời trước đó đều do Tuyết xử lý. Chủ nhân, có thể nhờ Thần y chữa thương cho Tuyết trước để nàng ấy giải quyết mấy việc này không?”
Tần Phong Hi liếc xéo Ưng, nói tới nói lui cũng chỉ muốn xin tha cho Tuyết Vệ thôi. Chẳng lẽ không có ai khác làm mấy việc này sao! Chỉ có điều nàng đã đắc tội rất nhiều người ở đây, đặc biệt là Tuyết Vệ. Nàng tin nàng ta đã đủ thảm lắm rồi. Chỉ cần nàng ta đừng tiếp tục tới chọc nàng, nàng sẽ không giở trò nữa!
Nhưng đôi khi có một số người cứ thích đâm đầu vào, có cản cũng chả được.
Tần Phong Hi không lắng tai nghe họ nói gì nữa mà tập trung ăn uống. Thiên Nhất đứng cạnh đó nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, cô nương này ăn khỏe thật, rõ ràng nàng rất gầy, vậy mà nàng lại ăn hết đồ trên bàn, ngay cả canh cũng không còn thừa!
Lúc bàn chính sự với Ưng, Lệ Tử Mặc nhìn lướt qua, thầm cau mày, nàng ăn nhiều như vậy chắc chắn không bình thường chút nào. Lúc trước ở bên ngoài có thấy nàng ăn khỏe thế đâu. Chỉ có một nguyên nhân, đó là lần này khi giải chú cho hắn, nàng đã bị thương bên trong, tổn thương nguyên khí, phải ăn thật nhiều để bù lại.
Nghe nói vết thương của Tuyết Vệ đã dùng mười viên đan dược quý của Thần y, nhờ vậy mà nàng ta có thể bình phục trong thời gian ngắn, nhìn từ bên ngoài không còn vẻ gì là bị thương. Sau đó nàng ta đã dẫn người đi sắp xếp nơi dừng chân cho đoàn người của Ngọc Thái tử Đông Thanh Quốc.
Lệ Tử Mặc là chủ nhân Phá Vực nên cũng bắt đầu bận rộn, nhưng Tần Phong Hi là Đại thị nữ cận thân của hắn mà lúc này lại được đặc cách không làm gì, mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ.
Những thứ nàng ăn khiến rất nhiều thị nữ ở điện nhất trọng và điện nhị trọng hâm mộ ghen tị tức tối, ngươi có thấy một thị nữ nào được ăn cả bàn thịnh soạn mỗi ngày chưa? Có không?
Có cần phải xa xỉ như vậy không! Có cần phải chọc tức người khác như vậy không!
Ngay cả Đế quân còn chưa được ăn kiểu đó bao giờ nhé?
Với lại, nhiệm vụ quan trọng nhất của những đầu bếp đó hiện giờ là nấu ăn cho khách quý từ xa đến cơ mà? Ngày nào cũng tốn công sức và thời gian nấu ăn cho một thị nữ là sao vậy?
Nhị Anh cũng đã nói với Tuyết Vệ chuyện này rất nhiều lần.
Tuyết Vệ sầm mặt nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng nói: “Cứ để mặc ả ta đi, ta cũng muốn xem xem ả ta có thể tiếp tục như thế được mấy ngày nữa!”
Ngọc Thái tử Đông Thanh Quốc tên là Đông Thời Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi.
Mọi người gọi hắn ta là Ngọc Thái tử không chỉ vì trong tên của hắn ta có một chữ Ngọc, mà còn vì hắn ta nhẹ nhàng, ấm áp như ngọc, luôn ôn hoà lịch thiệp với người
khác, nụ cười ấm áp như nắng ban mai có thể sưởi ấm trái tim của vô số cô gái suốt mấy mùa đông liền.
Nghe nói Ngọc Thái tử rất nổi tiếng ở Đông Thanh Quốc, cả triều đình còn khen hắn ta, không ai chê hắn ta cả. Ngay cả mấy huynh đệ đáng lẽ ra phải tranh giành ngôi vua với hắn ta cũng đều rất thích hắn ta, họ đều không có ý kiến vì nghĩ ngôi vua Ðông Thanh Quốc nên thuộc về hắn ta.
“Nhị Linh không rõ, hình như việc này do Tuyết Vệ phụ trách. Mặc dù Phá Vực chúng ta không có Công chúa, nhưng lại có nhiều cô nương tài sắc vẹn toàn. À mà Tần cô nương chưa gặp mấy cô nương đó phải không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất