“Cô nương gì thế?” 

Tần Phong Hi không biết thật. Điện Cửu Tiêu có cô nương nào à? Có khi nào là em gái mưa của Lệ Tử Mặc không? 

Nhị Linh đang định giải thích thì chợt nghe thấy giọng Thiên Nhất: “Tần cô nương, Lan cô nương và Bội Trân cô nương xin cầu kiến” 

Nhị Linh nói thầm, đến rồi, trùng hợp thật, nàng ấy vừa nhắc họ mà họ đã tới liền. 

Tần Phong Hi cũng tỏ ra khá hứng thú. Hai ngày nay nàng được nuôi như heo vậy đó, ngày nào cũng ăn với ngủ. Thật ra không khí nơi này trong lành hơn ở hiện đại. Nếu theo những gì mà người ở đây hoặc tiểu thuyết võ hiệp nói, vậy thì phải nói là linh khí dồi dào. Dù sao cả chất lượng nước cũng tốt hơn rất nhiều, tốc độ hồi phục của nàng khi ở đây nhanh hơn rất nhiều so với ở hiện đại. 

Lúc trước nàng từng thử hai lần ở hiện đại, một lần trong đó suýt bỏ mạng, lần còn lại dưỡng bệnh mất một tháng, cả tháng đều nằm trên giường, sau đó còn uống đủ loại dịch dinh dưỡng, vất vả lắm mới bù đắp lại. 

Nhưng ở đây chỉ mới ba ngày mà nàng đã khôi phục năm sáu mươi phần trăm, xem ra chỉ cần vài ngày nữa là có thể khôi phục hoàn toàn. 

Nàng chưa nghe nói về cô nương ở điện Cửu Tiêu bao giờ, chẳng qua trước đó họ cũng đâu tới, bây giờ đột nhiên đến tìm nàng là có ý gì? 

“Ta có quyền cho họ vào không? Thiên Nhất.” Tần Phong Hi tỏ vẻ mình rất tuân thủ kỷ luật, nhìn đi kìa, nàng hỏi quyền lợi của mình trước rồi mới làm kia mà. 

Thiên Nhất cúi đầu, cung kính đáp: “Tần cô nương hiện đang quản lý điện tam trọng, đương nhiên là có quyền. 

“Tần cô nương, cô muốn đi gặp họ thật ư?” Lúc đầu Nhị Linh gọi tên của nàng, nhưng từ khi Tần Phong Hi trở thành Đại thị nữ cận thân của Lệ Tử Mặc, nàng ấy không 

dám gọi như vậy nữa. Tuy về thân phận thì cả hai đều là thị nữ, nhưng địa vị của thị nữ điện tam trọng cao hơn thị nữ điện nhị trọng, huống hồ còn là Đại thị nữ. 

“Sao thế, không được gặp hả?” Tần Phong Hi húp ngụm canh cuối, lấy khăn vải nhúng nước ấm lau miệng rồi đứng dậy duỗi lưng. 

“Tính tình mấy cô nương đó hơi...” Nhị Linh muốn nói lại thôi. 

Tần Phong Hi “à” một tiếng: “Thú vị đúng không? Không sao cả, dù sao cũng phải gặp thử xem, giờ ta là Đại thị nữ của điện tam trọng đó, nếu ngay cả họ còn không nhận ra thì sau này làm ăn gì được.” 

Nhị Linh toát mồ hôi, nàng ấy cứ cảm thấy hành vi cử chỉ của Tần Phong Hi hơi khác họ, nhìn có vẻ thoải mái. Có lẽ chính vì vậy nên nàng ấy mới bị Tần Phong Hi thu hút. Có lẽ người thích nàng sẽ rất thích, còn người ghét nàng sẽ rất ghét. 

“Cho họ vào đi.” 

Một lát sau, người còn chưa tới gần mà Tần Phong Hi đã ngửi thấy mùi son phấn. Vì hồi bé nàng bị lão đạo sĩ bắt ngâm trong nước thuốc mỗi ngày, còn phải học cách phân biệt các loại hoa cỏ kỳ lạ nên khứu giác của nàng cực nhạy. Mùi son phấn nồng thế kia thì họ định giở trò gì đây? Nhưng khi họ đi tới gần, Tần Phong Hi khế nhướng mày, thầm nở nụ cười. 

Xem ra trong số họ còn có cao thủ. 

Tổng cộng có bốn cô nương tới. 

Ai nấy cũng đều ăn diện xinh đẹp, một người mặc đồ hồng, một người mặc vàng nhạt, một người mặc tím nhạt, một người mặc màu trắng. 

Độ tuổi khoảng mười bảy tới mười tám, một độ tuổi như bông hoa mới nở, mặt phúng phính, môi như son, dáng người lả lướt, bước đi như cây liễu nở hoa, trông rất xinh đẹp. 

Nếu xét về ngoại hình, cả bốn người đều có thể được gọi là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. 

“Xin bái kiến Tần cô nương” Bốn người đứng trước mặt nàng, đồng loạt vén váy thi lễ. Giọng họ nhẹ nhàng véo von như oanh như yến. 

Nhưng khi bốn người này vừa xuất hiện, nàng lập tức có cảm giác điện tam trọng nặng dương khí đột nhiên trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Sao đàn ông có thể không thích được? Vậy nghĩa là bốn người này là hầu cơ của Lệ Tử Mặc à? 

Lúc nãy nàng không hỏi Nhị Linh rõ, nhưng đáng lẽ thân phận hầu cơ phải cao hơn thị nữ như nàng chứ? Tại sao họ lại thi lễ khi gặp nàng? 

“Mời bốn vị cô nương đứng lên.” Tần Phong Hi nở nụ cười hơi ngốc nhìn họ, mặc dù mời họ đứng lên nhưng nàng cũng không đáp lễ lại bốn người họ. 

Nàng nhìn thấy vẻ bực bội xẹt qua trong mắt mỹ nhân váy hồng, mà ba người còn lại thì tỏ ra rất bình tĩnh, không nhìn ra được gì. Cũng phải thôi, cô váy hồng này hình như nhỏ tuổi nhất, nếu có cung đấu thì chắc nàng ta không sống quá ba tập. 

“Đáng lẽ bọn ta phải đến gặp Tần cô nương từ lâu, nhưng mấy ngày nay bọn ta đều đang bận luyện tập nên hôm nay mới đến được, Tần cô nương sẽ không trách tội bọn ta đâu ha?” Mỹ nhân váy vàng lên tiếng. 

“Làm sao trách được, thật ngại quá, trước hôm nay ta chẳng biết đến sự tồn tại của các cô gì cả. À đúng rồi, phiền cách cô tự giới thiệu về mình nhé? Ta vẫn chưa biết tên của các cô.” Tần Phong Hi hơi áy náy đáp. 

Nhị Linh ở bên cạnh nghe mà toát mồ hôi. Tần cô nương ơi, cô nói thẳng mình không biết đến sự tồn tại của họ như thế có ổn không? Như vậy sẽ đắc tội hết bọn họ thì sao? 

Nhưng nhìn dáng vẻ vô tội của Tần Phong Hi cứ như ngây thơ thật vậy, nàng chỉ muốn họ tự giới thiệu thôi. 

Cả bốn vị mỹ nhân đều suýt không giữ bình tĩnh được, sau đó mỹ nhân mặc đồ trắng, trông dịu dàng cười mềm mại nói: “Tần cô nương chưa từng nghe nói đến bọn ta cũng bình thường thôi. Bọn ta đều ở điện nhất trọng, ngày thường không có cơ hội đến điện tam trọng. Tần cô nương, ta tên là Lan Tuệ Như, cựu Thành chủ Phá Vực là phụ thân của ta.” 

Lan Tuệ Như? Cái tên này hay, cũng rất hợp với khí chất dịu dàng của nàng ta, nữ nhi của cựu Thành chủ? Cựu Thành chủ đã bị Lệ Tử Mặc hạ bệ mà nhỉ? Đáng lý Lan Tuệ Như phải hận Lệ Tử Mặc nhất mới đúng, tại sao nàng ta lại bằng lòng ở đây, làm một... con sâu mọt thân phận không quá chính đáng ở điện nhất trọng? 

Lúc nãy họ nói bận luyện tập, luyện tập cái gì, chẳng lẽ còn phải lên sân khấu hiến nghệ? 

Tần Phong Hi nhận ra mình không biết quá nhiều về thế giới này, cảm thấy nơi nào có phụ nữ là nơi đó sẽ có tranh đấu. May mà nàng không có ý định ở đây lâu dài, nếu không thì chắc sẽ bực chết mất. Xem ra vẫn phải tranh thủ tìm thời cơ bỏ trốn mới được. 

“Tần cô nương, ta tên là Uyển Bội Trân, ta đến từ Đông Thanh Quốc, là nữ nhi nhà giàu nhất Đông Thanh Quốc.” Mỹ nhân váy tím có ngoại hình khá cá tính. 

“Đông Thanh Quốc? Ngọc Thái tử của các cô đến Phá Vực rồi có đúng không?” Tần Phong Hi có hơi thắc mắc, thiên kim nhà giàu nhất Đông Thanh Quốc không ở nhà hưởng thụ vinh hoa phú quý mà chạy tới đây làm gì? 

“Đúng vậy, Bội Trân vẫn chưa có cơ hội gặp Ngọc Thái tử, chắc vào bữa tiệc ngày mai mới được gặp. Lúc nhắc đến Ngọc Thái tử, mặt Uyển Bội Trân sáng sủa hơn hẳn. 

“Tần cô nương, ta tên là Diêu Như Hải.” 

“Ta tên là Trương Hân Vy. 

Hai người còn lại không nói gia thế của mình, nhưng trên mặt họ không hề có chút tự ti, xem ra cũng là nữ nhi của gia tộc không tầm thường. 

“Ta nhớ cả bốn vị mỹ nhân rồi. Ừm, vậy thì, hôm nay các cô đến tìm ta có việc gì không?” 

Nàng vẫn chưa mời họ ngồi xuống, bốn người đi từ điện nhất trọng tới điện tam trọng đã hơi run chân, lại thấy đống bát đĩa tinh xảo đầy ắp trên bàn, đa số đều trống trơn, chỉ còn lại ít nước canh. Nghĩ đến lời đồn từ điện nhị trọng, họ nói là cô nương này còn ăn khỏe hơn cả Đế quân, vốn dĩ họ không tin, bây giờ thì tin rồi. Nhưng dựa vào đâu? Rốt cuộc là dựa vào đâu chứ? 

Với lại nàng nên mời họ ngồi, sau đó sai người dâng trà, như vậy họ mới có thể trò chuyện vài câu rồi nhắc đến chủ đề kia được chứ? Sao lại để họ đứng trơ trơ ở đây rồi hỏi mục đích của họ khi tới đây là gì được nhỉ? 

Đúng là một con nha đầu không có lễ nghi! 

“Nghe nói trong bữa tiệc tối mai, chỗ ngồi của Tần cô nương là ở bên cạnh Đế quân?” Diêu Như Hải hỏi thẳng. 

Tần Phong Hi ngẩn ra, vậy là sao? Nàng nhìn sang Nhị Linh: “Tối mai có tiệc gì thế?” 

“À, tại vì Ngọc Thái tử bị cảm lạnh trên đường tới Phá Vực nên hai ngày nay Đế quân chưa mở tiệc đón tiếp ngài ấy, bữa tiệc dời sang tối mai, được tổ chức trong điện nhị trọng.” 

Nhị Linh hơi cạn lời, chẳng lẽ nàng không biết chuyện này thật? Hình như thị nữ ở điện nhất trọng và điện nhị trọng đều biết, vị cô nương này mặc kệ sự đời cỡ đó ư! Nàng là Đại thị nữ của điện tam trọng đấy! 

“Nhưng một thị nữ như ta cũng có chỗ ngồi ư? Còn ngồi cạnh Đế quân cơ á?" 

Tần Phong Hi vừa nói ra câu này liền khiến cả bốn vị mỹ nhân tức nghiến cả răng, sự thật này cần ngươi nói ra nữa hả? Có khác nào đang khoe khoang hay không! 

Mà lần này Tần Phong Hi không biết thật, thắc mắc thật. Một thị nữ như nàng sao có thể ngồi bên cạnh Đế quân? Họ đều đang ghen tị, Tần Phong Hi cũng bắt đầu mắng thầm Lệ Tử Mặc. Mẹ nó, hắn muốn cài bẫy nàng, muốn đẩy nàng ra đứng mũi chịu sào chứ gì? Làm gì có ai như hắn kia chứ, nàng không muốn ngồi bên cạnh hắn chút nào hết! 

Nàng ở bên này nghiến răng nghiến lợi, ở bên kia bốn vị mỹ nhân cũng nghiến răng nghiến lợi. 

“Nghe nói đây là mệnh lệnh do Đế quân đưa ra. Với lại còn phải nhờ Tần cô nương sắp xếp chỗ ngồi cho bọn ta trong bữa tiệc. Diêu Như Hải nói tiếp. 

“Ta sắp xếp?” Tần Phong Hi càng mắng nặng hơn nữa, chết tiệt, hắn đang kiếm thêm việc cho nàng đây mà, nàng chẳng muốn làm mấy việc này chút nào hết, ok? 

“Tần cô nương, bọn ta trạc tuổi cô, ngồi gần với cô cũng dễ nói chuyện hơn, cô nói xem có đúng không?” Diêu Như Hải nói ra mục đích thật sự của họ. 

Đến đây nịnh nàng để có chỗ ngồi đẹp à? 

Nàng cạn lời thật luôn rồi. 

“Chuyện này để ta trao đổi với Đế quân lại đã nhé. Ta đần lắm, không làm được mấy việc này, hỏi Tuyết Vệ đại nhân sẽ rõ hơn, hay các cô đi tìm Tuyết Vệ đại nhân đi.” 

Mấy người lại nói qua nói lại, chỉ có Lan Tuệ Như vẫn không lên tiếng. Lúc này ở bên cuối hành lang, Lệ Tử Mặc đang rảo bước đi tới. 

“Đế quân đến rồi!” Diêu Như Hải la lên. 

Bốn người đồng loạt xoay người, còn lặng lẽ sửa soạn lại bề ngoài, sau đó nở nụ cười đẹp nhất, cùng quỳ xuống thi lễ: “Xin bái kiến Đế quân.” 

eyJpdiI6Im8zYkVpXC9kNzdOV2ZJVjluSzlBTHh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InYrUGc0MEhJeldGNytNMld2WlRPa241NlRSakoxRXIzQzg3WlwvT3l6T01nNkJqUVY3bDhVVGJuVGZqaFNsNFJHd2daVjZsdUlHM3BLMldoNUh2UGpMMmEyOEFvZno3UjBGVXhWOWZDdEhoTE9LeDEyZXN3SW9uOXR5OG9rMHB2T1BkckhZTkJLbUFyQUVHMkExRVwvUmdncnVDOFFZOEtTRFBCSnkyRnFmdnFBPSIsIm1hYyI6IjZlMTA3OGIwZGM5YjIwMGEzZjEwMzNmZWYwYmU2M2YzYmJiZmI1NzE2ZmZlZGI3N2MxOWJiNDQzZDU3MzQ5ZjcifQ==
eyJpdiI6IitvN1RaUmZ4dzFhak5ZUzBQa1dFalE9PSIsInZhbHVlIjoiVUl0THRRK0I5TXY3RWNjVkRcL0hmNjN4SVRlVG5oZ0VtQVlySkRtaStkM3EyZStobVFQcWNkS2dwRnQ4MjFqM2xPNEpTM2tOU3QrR1dnMkU0cnM4TEZJSkpNbDBBNng0WFRqUkxJT0VDVHA4ZWpuRHFzbkdqeHh2S2JudlJJcGtaZDVjSWMyZGJuYkNIbEN5NHpaRk9FaVhZRG5reGZQTUo3YVZQbHM0VUFKRzNVV3lKb0xuMW50cm13bWh3SHJTZ2hORXhZaUdLb2NSa1NOVXp5R2lFSEE9PSIsIm1hYyI6IjgzMTgzMjRiZjRiMGQ2YTlkZGQ1MjQzMmUyMjU1NjdmY2FkM2M5MzQ1OGUxODNhN2E0YWRkYzlkYTFmZGM5YTMifQ==

“Đứng lên đi.” Lệ Tử Mặc lạnh nhạt lên tiếng, đang định đi ngang qua họ thì đúng lúc này Lan Tuệ Như đứng dậy, nhưng rồi lại bất ngờ lảo đảo ngã về phía Lệ Tử Mặc.

Ads
';
Advertisement