Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Ơ kìa, Lan tỷ tỷ, tỷ bị sao thế?” 

Mặc dù Diêu Như Hải lên tiếng gọi, cũng muốn đưa tay kéo nàng ta, nhưng vẫn không kịp, cơ thể Lan Tuệ Như đã sắp ngả vào lòng Lệ Tử Mặc. 

Ba người còn lại đều cắn môi dưới. 

Trong mắt Tần Phong Hi lộ ra ý cười. 

Ừm, có người ôm ấp yêu thương nhau kìa, tiết mục cũ kỹ nhường nào. 

Nếu Lệ Tử Mặc cứ ôm hoài như vậy thì quá là sướng. 

Một, hai, ba, ôm. 

Nàng vừa đếm xong đã thấy có một cánh tay chen vào giữa Lan Tuệ Như và Lệ Tử Mặc đỡ nàng ta dậy, làm cho nàng ta không chạm vào được quần áo của Lệ Tử Mặc. 

Mà Lệ Tử Mặc lại như chưa hề gặp chuyện này, chẳng dừng lại, tiếp tục đi tới, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn. 

Tần Phong Hi bèn giơ ngón cái lên với Thiên Nhất. 

Ám vệ tốt, cái gì cũng chịu hộ chủ nhân, chỉ mong tối nay có thể chịu được. 

“Cười cái gì, cười trên nỗi đau của người khác đấy à?” Lệ Tử Mặc bóp má nàng rồi véo mạnh. 

Tần Phong Hi hít hà hất tay hắn ra, tức giận nói: “Chủ nhân, làm người không được bá đạo như thế, người ta cười mà cũng không cho à?” 

Đám người Diêu Như Hải hít vào một hơi. Bất kể người ta đồn Tần Phong Hi được Đế quân cưng chiều đến mức nào, ăn ngon tới đâu, hình như còn được ngủ trên giường của Đế quân, họ vẫn không tin khi chưa nhìn thấy tận mắt. 

Nhưng bây giờ được chứng kiến, họ đã tin rồi, nhưng điều này làm cho họ hơi không chấp nhận được. Tại sao nàng lại có thể thân mật với Đế quân như vậy? Tại sao Đế 

quân lại cưng chiều nàng đến thế? 

“Đế quân, thần nữ có tập một điệu múa kiếm, tối mai có thể biểu diễn cho các vị khách phương xa trong bữa tiệc không?” Giọng nói mềm mại của Lan Tuệ Như vang 

lên, lúc nãy nàng ta được Thiên Nhất đỡ mà không thấy có vẻ thất vọng gì cả, ngược lại còn thoải mái nhỏ giọng nói cảm ơn hắn ta rồi đứng vững lại, lúc này cũng khom lưng hỏi ý kiến của Lệ Tử Mặc như thể chưa có việc gì xảy ra. 

Nàng ta tự xưng là thần nữ, lẽ nào vì nàng ta vốn là nữ nhi cựu Thành chủ, bây giờ coi như đã thần phục? 

“Được.” 

“Tạ ơn Đế quân.” Lan Tuệ Như mỉm cười, sau đó lui xuống. 

Diêu Như Hải cũng bắt chước Lan Tuệ Như khom lưng, đang định lên tiếng thì nghe Lệ Tử Mặc nói: “Các ngươi muốn biểu diễn gì thì nói với Tuyết Vệ. Lui ra đi, Tần Phong Hi đang tĩnh dưỡng, không có việc gì thì các ngươi đừng tới làm phiền nàng ấy.” 

Cả bốn người họ lập tức đỏ mặt. 

Đỏ này là của sự xấu hổ và giận dữ. 

Chỉ là một thị nữ thôi mà, chẳng lẽ thân phận cao hơn họ được? Nếu không phải vì nàng được cưng chiều quá thì sao họ có thể chủ động tới gặp nàng, còn thi lễ với nàng? Bây giờ còn nói là họ tới làm phiền nàng nữa. 

Nhìn bốn vị mỹ nhân lắc mông rời khỏi điện tam trọng, Tần Phong Hi bất đắc dĩ nhìn Lệ Tử Mặc, nói: “Chủ nhân, Đế quân, nghe nói tối mai có tiệc đón tiếp Ngọc Thái tử, ngươi còn xếp cho ta ngồi cạnh ngươi?" 

“Ngươi vẫn chưa tĩnh dưỡng khoẻ hẳn, không ngồi thì chẳng lẽ muốn đứng sau lưng ta?” 

ý 

“Ta không có ý này, ý ta là ta không đi có được không?” Tần Phong Hi cứ cảm thấy nếu nàng có mặt trong bữa tiệc này thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Bây giờ nàng chỉ muốn tránh xa thị phi, tĩnh dưỡng cho khoẻ rồi tìm cơ hội kiếm chút tiền, sau đó rời khỏi đây, rời xa người đàn ông này. 

Tất nhiên, lẽ ra nàng phải lấy thù lao của hắn, dù sao nàng cũng giải chú cho hắn mà, đưa cho nàng một ngàn lượng vàng cũng là chuyện nên làm. Chỉ trách nàng không dám lên tiếng. Nếu nàng đòi tiền, chắc chắn tên này sẽ biết là nàng muốn bỏ trốn. 

“Thị nữ của bổn Đế quân, bổn Đế quân ngồi đâu thì nàng phải ngồi đó. 

Nói cách khác là không thể từ chối. 

Tần Phong Hi nguýt cháy cả mắt. Mặc dù nàng cũng khá là tò mò về Ngọc Thái tử, nhưng sự tò mò sẽ hại chết mèo, điều này nàng vẫn biết. 

Đáng tiếc nàng không có quyền từ chối. 

Tối nay, Tần Phong Hi nhất quyết không muốn lên giường của Lệ Tử Mặc. Hai người, một người mặc áo trong ngồi trên giường, một người mặc đồ đàng hoàng đứng đối diện mở to mắt nhìn hắn. 

“Muộn rồi, ngươi không đi nghỉ là muốn luyện công à?” Lệ Tử Mặc nhìn nàng với ánh mắt sâu kín. 

Tần Phong Hi trợn mắt: “Canh giờ này còn luyện công gì nữa, ta chỉ là một cô gái yếu ớt thôi. Chủ nhân, ta ra điện bên ngủ là được, ngài ngủ một mình đi nhé.” 

Thật tình không biết vì sao mấy hôm nay hắn cứ muốn ngủ chung với nàng. Cho xin luôn đấy ạ, dù ở hiện đại nàng cũng không thoáng như thế đâu nhé? Mà lúc ngủ hắn cứ ôm nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ khiến nàng muốn dựng tóc gáy luôn đấy? Hắn có phải người đàn ông của nàng đâu! 

“Ngươi giải chú thuật Tây Cương giúp bổn Đế quân, nên đây là phần thưởng dành cho ngươi. Lại đây, đừng để ta nhắc lần thứ hai.” 

Phần thưởng, phần thưởng cái quần què! 

Tần Phong Hi đang định nói rõ với hắn thì chợt nghe một tiếng phịch từ bên ngoài rồi nghe thấy tiếng thở hơi nặng của Thiên Nhất, nàng không nhịn được mà bật cười, gác chuyện có ngủ chung hay không này sang một bên. 

“Thiên Nhất.” Lệ Tử Mặc có nội lực, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của hắn ta. 

Giọng nói hơi hạ tông của Thiên Nhất vọng vào: “Làm phiền Đế quân rồi ạ, thuộc hạ đáng chết.” 

“Có chuyện gì?” Câu này Lệ Tử Mặc nhìn về phía Tần Phong Hi mà hỏi, nàng cười như thế, dám bảo không biết à? 

Nhưng Tần Phong Hi không định trả lời, nàng tỏ ra vô tội nháy nháy đôi mắt sáng như sao: “Sao ta biết được, chắc Thiên Nhất đang nóng trong người” 

Thiên Nhất ở bên ngoài nghe thấy câu này của nàng suýt thì quỳ xuống luôn: “Xin Tần cô nương hãy giúp thuộc hạ” 

Giờ thì hắn cũng biết rồi, chắc chắn Thiên Nhất dính bẫy gì đó mà Tần Phong Hi biết, nhưng nghĩ lại cũng chỉ có thể là tại lúc chạng vạng tối hắn ta đỡ Lan Tuệ Như. Chẳng qua hắn ta không tiện nói thẳng với Lệ Tử Mặc, vì nếu nói thì có lẽ Lan Tuệ Như sẽ không sống được. Nhưng lúc đó Đế quân đã hứa với Lan Thành chủ rằng giữ cho nữ nhi ông ta một mạng. Hắn ta không muốn Đế quân thất hứa với người khác nên chỉ có thể ôm cục nợ này vào người. 

Nhưng sao Tần Phong Hi lại biết? 

Lúc nàng không nói cho Lệ Tử Mặc là Thiên Nhất đã biết có lẽ Tần Phong Hi đoán được gì đó nên cũng chọn che giấu. 

Tần Phong Hi vẫn không nhịn cười được. Thật ra nàng rất khâm phục Lan Tuệ Như, nàng ta to gan, giả vờ cũng giống. Với điều kiện và khả năng chịu đựng đấy, nàng ta hoàn toàn không cần phải đi bước này, chắc có việc gì đó bắt buộc nàng ta phải liều một lần. Nếu thành công, nàng ta trở thành người phụ nữ của Lệ Tử Mặc, còn không thành công thì có thể sẽ bị đuổi khỏi điện Cửu Tiêu hoặc là mất mạng. 

Trong bốn vị mỹ nhân đó, nàng có ấn tượng nhất với Lan Tuệ Như. 

“Thiên Nhất à, không sao đâu, tại trời nóng, đi uống một ly nước đậu xanh là ổn thôi” 

Dược tính của thứ đó rất đặc biệt, nó không phải là độc, cũng không khiến người ta chìm vào tình dục sau khi trúng, mà chỉ làm cho người trúng loại thuốc này nóng ran ở vùng ngực, cảm giác rất khó chịu, nhưng khi đến gần người đó sẽ cảm thấy mát mẻ dễ chịu, lúc đó người đó chỉ cần quyến rũ sơ sơ là sẽ rất dễ xảy ra chuyện gì đó. Vì vậy thứ này có tra cũng không tra được gì, đây là nguyên nhân mà Lan Tuệ Như dám cược một lần. Bởi vì nó không phải xuân dược. 

Nên là do Thiên Nhất nghĩ nhiều quá thôi, Tần Phong Hi không hề biết những chuyện liên quan đến Lan Tuệ Như đó. 

Để giải loại dược tính này cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần uống một ly nước đậu xanh là sẽ ổn. 

Nàng nhớ hồi đó lão đạo sĩ nói với nàng điều này thì đã từng nghiến răng nghiến lợi. Nàng còn hỏi ông ấy là có từng trúng chiêu này không, ông ấy đỏ mặt. Chính vì nhớ lại chuyện này nên Tần Phong Hi mới không nhịn cười được. 

Bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, Tần Phong Hi đang cười thì thấy lạnh sống lưng, vừa quay đầu lại đã bị người nào đó tóm lấy ném lên giường. 

“Ngủ đi.” 

Vẫn như hai đêm trước, hắn lập tức vòng tay qua ôm chặt nàng. 

Tần Phong Hi cạn lời. 

Nàng nhịn, nàng nhịn. Dù sao cũng chỉ ôm ngủ thôi, cứ coi hắn là Avia là được chứ gì! 

Người nào đó bị coi là Avia mà không hề hay biết, hắn chỉ biết mấy đêm ôm nàng ngủ, hắn ngủ ngon vô cùng, cả đêm không mơ gì, sáng thức dậy cực kỳ sảng khoái tinh thần. 

Nhiều năm qua hắn chưa từng được ngủ ngon đến thế. 

Người phụ nữ này rất tốt, rất tốt, vừa có thể ngăn cơn đau, vừa có thể giúp hắn ngon giấc. 

Ngày hôm sau thức giấc, Lệ Tử Mặc đã không còn ở đây nữa. Trừ ngày đầu tiên ngủ chung đến lúc dậy hắn còn ở đây, đến ngày thứ hai thứ ba hắn đều dậy sớm hơn nàng. Lúc nàng dậy thì không thấy bóng dáng hắn đâu. 

Điều khiến Tần Phong Hi bực bội là nàng không hề biết hắn dậy từ lúc nào. 

Điều này chứng tỏ rằng giờ nàng đã quen ngủ chung với hắn, ban đêm ngủ rất thoải mái, không cảnh giác chút nào. Chẳng lẽ đây là chuyện tốt? Không không không, chuyện này không thể nào là chuyện tốt đối với nàng. 

Mặc dù nàng đã rửa tay gác kiếm nhưng cũng cần phải có cảnh giác và đề phòng, không thể để mất nó được. 

Đáng tiếc là mỗi tối trước khi ngủ nàng tự nhủ với mình như vậy, và rồi sáng hôm sau vẫn tỉnh lại hệt như thế. 

Mất rồi. 

Như vậy không ổn, không ổn. 

Nàng phải mau chóng rời xa người này mới được. 

Cả sáng hôm nay Lệ Tử Mặc không về điện tam trọng, Tần Phong Hi luyện công một lát, cảm thấy bản thân khoẻ hơn được chút, bèn ra ngoài đi dạo, nhờ thế mới thấy bên ngoài đã bắt đầu trang trí. 

“Có vụ gì thế?” Nàng tới điện nhị trọng, đúng lúc gặp Nhị Linh đang đi tới. 

Trên hành lang điện nhị trọng được treo rèm lụa mỏng, trông nhẹ nhàng và lãng mạn hơn thường ngày, đến cả những chiếc đèn cung đình cũng được thay mới, khắc thêm hoa hoặc chim chóc, đẹp vô cùng. 

Nhị Linh đi tới định dìu thì nàng xua tay. Lúc trước Lệ Tử Mặc nói nàng đang tĩnh dưỡng, bảo nàng chọn một thị nữ, nàng chỉ quen mỗi Nhị Linh nên chọn nàng ấy, do đó mỗi ngày Nhị Linh sẽ tới điện tam trọng chăm sóc nàng nửa ngày. Dù vậy Nhị Linh cũng mừng rơn, mặc dù chưa được tính là thị nữ chính thức của điện tam trọng, nhưng vẫn được vào điện tam trọng hầu hạ mà, cơ hội gặp Đế quân cũng nhiều hơn. 

“Tần cô nương, sao cô lại ra đây?” 

Mấy ngày trước nàng chỉ ở trong điện tam trọng, chưa từng ra ngoài. 

“Hôm nay khoẻ hơn chút nên ra ngoài đi dạo.” 

Tần Phong Hi chỉ vào những tấm lụa mỏng kia: “Cái này đâu giống phong cách của Đế quân.” 

“Ý của Tuyết Vệ đại nhân đấy, lúc đó các Đế phi đều phải ở điện nhị trọng, với lại sáng sớm hôm nay hai vị Công chúa của Bắc Thương Quốc đều đã đến.. 

eyJpdiI6Ik1oWkkxaFVuaHBkZzlpKzJRMW12VlE9PSIsInZhbHVlIjoiWWNTN0FLV1lKRHcxOEtsN25MQkpTelppczZjNmw1TmkxRURTN25iUlFTaVJqZVZKcUJVbFFUM2RBbVJZTGtjTXlhczVzT1NtUXRkUDlaN3RiZ2xFdk1PME9MU2w5bWcyUWc0cjh2WThwXC92aVRQUm1FRkkzT2pPM3NGRUJ0N29TZzZqVlV5Z1NZeENDcUhkbHU0VlRjbDRXZFlRRENWZWlJT1JKSzlUaDJvUT0iLCJtYWMiOiI4ZmVmOGNkODNkNjNjZDk2NzczZDk4MzBjMjVjNjRmNDY4ZmM2ZjNmODUyNjdmODZiNDM2ZGJmN2M5MGY3NmQ0In0=
eyJpdiI6Inl0WE1PekFqWnJWZzRad29zZmxiSGc9PSIsInZhbHVlIjoiTnlnaktcL2t2THNhc2pSZ3V4Z1JrYTNcL3lTdGZiRHhyWnBMdTc0WW1VbnVtZTdYbWdVcVBBTjNPR2g0Q2VnK21YXC8zbU1OY0doMjcyK3lBNXFMc01sbW9SRGllSFBxc0tySGo3VWVnXC95aWRpYW5VMk14dEM1UjFcL2VISVwvd2k2bHhlMTM0NWR5MDJjTEJ4Qkltd3BsOFQybmpWYnpOcUhZbDZYcXI4anVTYSs1VDB2WXFGSGVNY2xXOWV1S0MwVnorT1k3OVZZem5CbERqak5DR3hlck0rT2FtQmZCTEJcLzc5V0M4NDBkXC9jbGNjK1RWZERMSFV2SnVCMmlNM3pXU0gwWld4SlFMemF2a1J1dWlBdEViSExmWnlNS2NjYjlFOGF4Rk5nbVU4KzR5Zz0iLCJtYWMiOiI4MjQxMjE2ZjlmYWM5OTZkZjgwMDNlMWM2YWUwY2JhMjY0M2YwZGQ1M2ZjNGRjN2M4YzUxN2FlYjUzODdlMmI3In0=

Nhưng Nhị Linh lại hơi lo âu nhìn nàng, hỏi: “Tần cô nương, cô không lo lắng thật hả?”

Ads
';
Advertisement