Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Tần Phong Hi khó hiểu: “Ta lo lắng cái gì?” 

Ừm, thật ra nàng cũng lo đấy, cụ thể là lo không thể thuận lợi trốn khỏi đây. 

Nhị Linh nhìn lướt qua bốn phía, thấy không có ai mới hạ giọng đáp: “Tần cô nương, giờ Đế quân đang thích cô, cô nên nắm bắt cơ hội xin ngài ấy cho cô làm Đế phi chứ. Cô xem đi, lúc đó có nhiều người, có lẽ Đế quân sẽ không còn quan tâm một mình cô nữa, cô phải làm sao?” 

"Phut." 

Tần Phong Hi tự sặc nước bọt suýt chết. 

Nàng xin Lệ Tử Mặc cho nàng làm Đế phi á? Đế phi con khỉ gió! Nàng xin hắn cho nàng rời đi còn may ra! Nàng phải nghĩ quẩn tới đâu mới muốn ở lại đây tranh giành tình cảm với một đống phụ nữ chứ? Nàng nghĩ quẩn tới đâu mới muốn hầu chung một chồng với nhiều phụ nữ như vậy? 

Chậc chậc, nếu nàng ở đây làm phi tử mà để đám người ở hiện đại biết được, chắc họ sẽ cười sái quai hàm mất! Nữ vương vực Hắc Ám ở hiện đại hầu chung chồng với kẻ 

khác! 

Mẹ kiếp, lúc trước có muôn kiểu trai đẹp đeo bám mà nàng còn khinh thường kia kìa, Tần Phong Hi nàng cần gì phải dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác? 

Tần Phong Hi không nhịn cười được mà bật cười, lắc đầu. 

Nhưng nàng cũng không giải thích nhiều với Nhị Linh, chắc chắn họ sẽ không thể hiểu ý nghĩ của nàng, những người phụ nữ cảm thấy một người đàn ông cưới nhiều phụ nữ là điều đương nhiên như họ đều như thế cả. 

“Bắc Thương Quốc cử hai vị Công chúa đến à?” 

Nghe nàng hỏi hai vị Công chúa Bắc Thương, Nhị Linh hiểu sai ý của nàng, tưởng nàng muốn biết người biết ta nên nhiệt tình giới thiệu thông tin của hai vị Công chúa, rồi kết luận một trong hai người có khả năng làm Đế phi. Nói liền một mạch hết tất cả mọi chuyện. 

Lúc xế chiều, mặt trời xuống núi, phía chân trời đỏ rực như lửa. 

Đèn cung đình đã được thắp sáng. 

Còn nửa canh giờ nữa là bữa tiệc sẽ bắt đầu. 

Sau khi nghe Nhị Linh nói về người phụ nữ cả buổi trưa, Tần Phong Hi chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt. Nói thật nàng không có hứng thú với mấy chuyện này, ban đầu chỉ hơi tò mò về Công chúa thôi, vậy mà sau đó còn nghe nữ nhi Vương gia nước nào đó, rồi tới nữ nhi Đại Tướng quân gì đó, còn cả nữ nhi của Hoàng thương nào đó nữa, nghe mà muốn ngủ gục. 

Lúc này Nhị Linh đang chải tóc cho nàng, động tác của nàng ấy rất nhẹ, chiếc lược từ từ chải lên tóc khiến nàng lại buồn ngủ. 

Có điều Lệ Tử Mặc đi cả ngày chưa về, có lẽ bận tiếp hai vị Công chúa Bắc Thương kia. 

“Tần cô nương, xong rồi, bây giờ Nhị Linh sẽ trang điểm cho cô. 

Tân Phong Hi lắc đầu: “Không cần, để ta tự làm. 

Lần trước Nhị Linh trang điểm cho nàng, kết quả cho ra mặt siêu trắng, định giả ma hay gì? 

Nàng tự trang điểm theo phương pháp hiện đại, bảo đảm chặt đẹp kiểu cổ lỗ sĩ này. Nhưng hôm nay nàng không phải nhân vật chính, cần gì phải trang điểm xinh đẹp như thế. “Tần cô nương, cô muốn mặc bộ nào?” 

Hôm qua Lệ Tử Mặc sai người mang tới cho nàng mấy bộ quần áo, tất cả đều sáng màu, đẹp thì đẹp thật, nhưng không phải sở thích của nàng. 

Tần Phong Hi nhìn bộ quần áo trên người mình, bảo: “Không cần thay, cứ mặc bộ này thôi. Nàng đang mặc đồng phục của thị nữ điện tam trọng, màu sắc khác với đồng phục nữ của điện nhất trọng và điện nhị trọng. Nàng cảm thấy nó đẹp lắm rồi, với lại nàng là thị nữ mà, mặc mấy bộ quần áo đó đi so với mấy người phụ nữ đó làm gì? 

Nhị Linh không thuyết phục được, đành phải giậm chân đi theo nàng ra ngoài. 

Sắc trời nhanh chóng tối sầm, đèn cung đình chạm khắc hình hoa chiếu ra những cái bóng lốm đốm giống y hệt những bông hoa. Tần Phong Hi bước đi trên hành lang điện nhị trọng, nghe thấy đủ loại tiếng xin thỉnh an thi lễ, chỉ cảm thấy nơi này náo nhiệt hơn bao giờ hết. 

Xem ra không chỉ có hai vị Công chúa Bắc Thương đến mà còn có những mỹ nhân khác. Nàng tưởng tượng ra hình ảnh Lệ Tử Mặc bị một đám mỹ nhân vây quanh, cảm thấy cứ là lạ kiểu gì. 

Trong sảnh tiệc điện nhị trọng rộng lớn, xa hoa. Dưới đất trải thảm hoa rất dày, ở hai bên bày biện hai dãy bàn, tất cả đều được làm từ gỗ hoa lê. Mặc dù ở hiện đại Tần Phong Hi cũng giàu, không lo thiếu tiền ăn, nhưng khi thấy kiểu xa xỉ này, nàng vẫn hơi ngứa tay muốn mang chúng về đi bán. 

Cây trụ chạm khắc hình rồng to tới mức hai người ôm không hết, trên đó còn khảm dạ minh châu. 

Dạ minh châu? Dạ minh châu? 

Tần Phong Hi vội nhìn kỹ lại, mỗi viên to bằng nắm tay nàng, toả ánh sáng không quá sáng nhưng rất dịu! Cái đệch, đây đúng là dạ minh châu trong truyền thuyết rồi! 

Nàng chưa tới sảnh tiệc này, hoàn toàn không ngờ nơi này xa xỉ đến vậy, ngay cả dạ minh châu trong truyền thuyết cũng có. Một hai ba bốn... có đến mười tám viên! 

Chậc chậc, Lệ Tử Mặc giàu thế mà không chủ động nhắc tới tiền lương gì đó với nàng, chẳng lẽ làm Đại thị nữ cận thân không được nhận bạc hàng tháng? 

Không được, tối nay nàng phải trao đổi rõ vấn đề này. 

Lệ Tử Mặc ngồi ở chỗ ngồi trung tâm trên cao nhìn người phụ nữ kia chậm rãi đi tới. Vừa đi vào không nhìn hắn trước mà lo nhìn xung quanh, nhìn mấy cái bàn, mấy cây trụ, mấy hạt châu kia, giờ thì hay rồi, còn bắt đầu nhìn mấy loại hoa cỏ được trang trí trong góc kia nữa! 

Hắn khó chịu, rất khó chịu. 

“Tần Phong Hi 

Một giọng nói nặng nề vang lên từ phía chỗ ngồi trên cao, Tần Phong Hi nghe giọng điệu liền biết người nào đó đang bực bội. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy hắn mặc cẩm bào màu đen, thắt lưng đen, ống tay áo thêu bằng chỉ vàng, ngồi ở đó tự có khí thế bá đạo. Ánh mắt nặng nề của hắn đang nhìn nàng, môi mỏng nhếch lên, rõ ràng đang tức giận. 

Cái tên tính khí thất thường này, lát nữa sẽ có nhiều mỹ nhân tới, trưng cái mặt này ra là muốn làm gì? 

“Tần cô nương, mau qua đó đi, Đế quân gọi cô đấy.” Nhị Linh ở cạnh nhỏ giọng nhắc. Nàng ấy đang cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì đêm nay nàng ấy được đứng sau chỗ mà Tân Phong Hi ngồi. Đó là vị trí gần Đế quân nhất, đêm nay Đế quân cực kỳ đẹp! 

Bởi vì Lệ Tử Mặc có lệnh Tần Phong Hi phải đến sớm hơn, nên khi nàng tới nghe thấy tiếng thỉnh an, tiếng chào hỏi ở khắp nơi nhưng đều xa sảnh tiệc này, nàng là người tới đây sớm nhất. 

Lúc bĩu môi bước lại gần Lệ Tử Mặc, nàng mới phát hiện các thị nữ đang đứng cạnh đó đều nhìn lén hắn, ai ấy cũng chan chứa tình cảm, không che giấu được. 

Nhưng cũng đúng mà, ngày thường Lệ Tử Mặc không đến phòng nghị sự ở điện nhị trọng thì cũng ở điện tam trọng, họ cũng không có nhiều cơ hội gặp và tiếp xúc với hắn, đâu có được gần như bây giờ, mà hắn lại chẳng đi đâu, ngồi đó cho nhìn, quả thật là quá hạnh phúc. 

Tần Phong Hi chưa chú ý tới chỗ ngồi bên cạnh hắn, bây giờ thấy mới suýt rớt cằm. 

Nàng cứ tưởng chỗ ngồi bên cạnh hắn chỉ là một cái bàn dưới tay ghế chủ toạ, nhưng ai lại ngờ được là ngồi ngay cạnh hắn chứ! Bên phải hắn xếp thêm một cái ghế, cao bằng hắn, ngang hàng với hắn. 

Trời ạ, trong sự hiểu biết của nàng, Hoàng hậu còn chẳng được ngồi ở vị trí đó cơ? 

Quả nhiên Lệ Tử Mặc muốn hại nàng mà! 

Nếu nàng ngồi lên luôn thì tối nay đừng hòng được yên. 

Nhưng sao Lệ Tử Mặc có thể cho phép nàng cự tuyệt. 

“Lại đây.” 

“Chủ nhân, chúng ta bàn lại được không, đừng để ta ngồi ở đây mà. Ngươi còn phải tuyển phi, nếu ta ngồi ở đây, sau này đám phụ nữ đó sẽ xé xác ta mất” Nàng bước nhanh tới, nhỏ giọng đáp. 

Lệ Tử Mặc không nói gì, chỉ lạnh lùng lườm nàng. 

Tần Phong Hi giơ tay lên cao, thôi được rồi, nàng đầu hàng. 

Đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, nàng không để ý tới tư thế của mình, dù sao cả hai cũng đã thấy vẻ nhếch nhác nhất của đối phương và cũng chẳng có ý định kết 

hôn. 

Chưa kể đến những người phụ nữ muốn làm Đế phi, chỉ tính riêng ánh mắt của các thị nữ này thôi đã như muốn xé xác nàng ra rồi. Nếu như đối phương là Công chúa gì đó thì họ không có tư cách ghen tị, nhưng Tần Phong Hi cũng là thị nữ, là đối phương để họ ghen tị. 

“Ngọc Thái tử Đông Thanh Quốc đến!” 

Bên ngoài vang lên tiếng thông báo. 

Tần Phong Hi lập tức ngồi thẳng. Ngọc Thái tử dịu dàng trong truyền thuyết, nàng tò mò lắm đấy! 

Phản ứng này vào mắt Lệ Tử Mặc lại khiến bàn tay đang để trên tay vịn của hắn siết lại. Ừm, Ngọc Thái tử của Đông Thanh chứ gì? 

Bên ngoài phòng, một người chậm rãi bước vào. 

Áo gấm xanh ngọc, vóc dáng cao ráo, một tay để sau lưng, tay để ở trước, dây thắt lưng bạch ngọc, đè trên vạt áo là một miếng ngọc bích, nhẹ nhàng bước đi như một làn gió 

mát. 

Mặt mày sáng sủa, nở nụ cười mỉm trên môi, nếu tách các ngũ quan của hắn ta ra có lẽ không phải quá đẹp, nhưng không hiểu sao kết hợp với nhau lại có thể mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái và rất muốn gần gũi. 

Thái tử Đông Thời Ngọc của Đông Thanh Quốc quả nhiên danh bất hư truyền. 

Nếu hắn ta chỉ là một mỹ nam thôi thì Tân Phong Hi sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng hắn ta thế này rất phù hợp với hình tượng quân tử như ngọc ở trong tưởng tượng của nàng. Quan trọng là khí chất, tư thái tầm trung, khí chất đỉnh cao. 

Đông Thời Ngọc chỉ đến một mình, không dẫn theo tuỳ tùng hay thị nữ. Điều này khiến Tần Phong Hi có ấn tượng tốt hơn về hắn ta, không vì sao cả, chỉ vì sự đặc biệt này. 

Nhưng nàng biết chắc rằng Đông Thời Ngọc không gần gũi vô hại như vẻ bề ngoài. 

“Thời Ngọc của Đông Thanh xin bái kiến Đế quân. 

Giọng Đông Thời Ngọc cũng trong trẻo tựa gió, không cao không thấp, âm cuối ẩn chứa sức lôi cuốn lạ kỳ, giống như gió nhẹ mơn trớn qua tai, khiến người ta cảm thấy rất dễ chiu. 

“Ngọc Thái tử lặn lội từ ngàn dặm xa xôi đến Phá Vực ta, đi lại vất vả, mau mời ngồi. So với hắn ta thì giọng Lệ Tử Mặc lạnh hơn nhiều. 

Nhưng kiểu cân sức ngang tài này không thể lấy ra so sánh được, bởi vì đó là hai loại hình khác nhau. 

Tần Phong Hi nhìn Ngọc Thái tử đi qua bên phải rồi ngồi vào chỗ ngồi đầu tiên, từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng lấy một cái. Đến khi ngồi xuống, hắn ta mới nhìn qua khế gật đầu với nàng. 

Nàng cũng gật đầu coi như đáp lễ, trong lòng suy tư. Ngọc Thái tử của Đông Thanh này quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản, nàng tin rằng bất cứ ai từng nghe nói bên cạnh Lệ Tử Mặc không có phụ nữ, khi vào đây bất ngờ thấy nàng ngồi cạnh thì đều sẽ phải rất kinh ngạc, không thể phớt lờ nàng. Ấy vậy mà Đông Thời Ngọc lại bình tĩnh như vậy, không đơn giản, ít nhất nàng cảm thấy có lẽ hắn ta hiểu rất rõ về Lệ Tử Mặc, đồng thời có thể đoán ra mình nên đối diện với tình huống đó bằng thái độ gì trong thời gian ngắn. 

eyJpdiI6InU0XC9JbHNhRGdVRFg3WWJ1VU5VZU1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNjdVVBNGFyOE5YczZCbzNcL2g3TklMSWdrRHlGWlU1a0RQR0N4ejNHeDhJMFNGemZ3cE5HNzZxZU4yck5RS0YwOUZmVHhzU2VLRk5KcUpGQXZcL2dsa212T2lOOExKakhObFlGRFp5T3hVRUdEa3BibTYrM2tNZDg4S3hIVDl2RmFXcG9YdXJwUVFsRVpzTVltbm9IbnRMSGNQMFlIZkc4NEdISDRMano3b1MwdmEycHo1aWRZNmd6NXdNbVBFVHNJZW9QQjJmSHdOMmR6S3RhYzdVSzZGZGQrVVBjc1JDSTNPTnNtWkJ4MVJaWUpjRXVjN242NjF6SFJFY1daRHlMQiIsIm1hYyI6IjkxMGMzYWZjZGZjMjExMWI0NjZlY2FiMzdkZjFkNjkxNDM0M2VhZDBiMTdjMzhmODI2MGY2Njg0M2I4NjY4MDIifQ==
eyJpdiI6Ikpuc1MyYzdQSDZ5VE5KNEVSMytINVE9PSIsInZhbHVlIjoiNXdrUXJmNmlQcTc4a2RCU29PSmQwZjd5c3J3Ykw3eHZFbWUxU1dSQjBPVkhFMnZPZU00OHBYWTIwSVwvUmIxNmdcLzdLRkt5Um13Qm1jaUEwOGl5NjhYQ21Wc3hIS2htdHNZUWpza0hEbDdhczNFQUtWOWNjdW5Bbzg0RW11bjJQWWY1ZzRJOXRnQWpTZlwvZDJ4VUdBN1NyUGJIV0dPa0VEM0o1VE1NbEJjazE3WEZSQVR0SGV2NzhWekFkOG5FekFvcFNDTDBYc1RTUE5ETk9MalhUb0psZz09IiwibWFjIjoiMjE4MTczNDAyNmViYjJjNDMxYTEwM2FjZDUzYjY3MzRkZmUxNjFhYWU3MjFmMWZmNjJmYWNmMGE0YTdlNTUxNSJ9

Giọng nói trầm thấp vang bên tai, Tần Phong Hi mới giật mình nhận ra vì đang suy nghĩ những chuyện này nên nhìn Đông Thời Ngọc hơi lâu.

Ads
';
Advertisement