Nàng quên mất cái người bên cạnh mình có tính khí thất thường.
Trên cương vị là thị nữ của hắn, có phải nàng nên coi hắn là trời, thậm chí không được nhìn những người đàn ông khác quá lâu không?
Tần Phong Hi cảm thấy như vậy quá bá đạo, nàng có phải hậu phi của hắn đâu.
Có điều nghe ra được cảm xúc tức giận trong giọng nói trầm thấp của hắn, Tần Phong Hi quyết định làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức nịnh nọt cười nói với hắn: “Sao có thể thế được chứ, chủ nhân là người đàn ông tuấn tú nhất trên đời!”
Oẹ, nàng nói mà còn thấy mắc ói luôn đây này. Nàng có cảm giác mình cứ như chiếc gương thần trong truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn ấy.
Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?
Èo, nàng lại đùa ác nữa rồi.
Nhưng bất kể nàng có đùa ác hay không, câu nói của nàng vẫn khiến người nào đó cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt hắn giãn ra thấy rõ, còn nâng ly lên mời Đông Thời Ngọc từ xa.
“Đại Công chúa điện hạ, Nhị Công chúa điện hạ của Bắc Thương Quốc đến!”
Hai người đều đặt ly xuống, nhìn ra ngoài cửa.
Người còn chưa tới đã có gió nhẹ thổi vào, sau đó là làn gió nhẹ thứ hai, lần này có vô số cánh hoa bay vào. Cánh hoa màu tím bay trong đại sảnh rồi từ từ rơi xuống, cuốn theo hương hoa thoang thoảng.
Tiếng sáo du dương vọng từ bên ngoài vào, như đưa người ta vào chốn thôn quê ba mùa như xuân, chim hót hoa nở, cảnh xuân tươi đẹp.
Tần Phong Hi nhìn với vẻ đầy hứng thú.
quao, Công chúa của thế giới này lên sân khấu đều theo phong cách này hả?
Cơn gió nhẹ kia thổi vào bằng cách nào vậy?
Cánh hoa không bay tới chỗ nàng, nhưng nàng có thể nhìn ra những cánh hoa đó đều là hoa tươi. Lên sân khấu mà còn có cao thủ dùng nội lực đẩy cánh hoa vào?
Tiếng sáo này nghe cũng hay đấy, rất dễ nghe.
Sau khi phô trương đủ điều mới có bốn thị nữ mang thắt lưng ngọc sa màu hồng yểu điệu bước vào, theo sau họ là hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần cao bằng nhau chậm rãi bước vào, dáng người thướt tha. Người bên trái mặc váy màu đỏ tươi, làn váy chấm đất, lúc bước đi loé lên ánh sáng tơ vàng, lộng lẫy phú quý. Cô gái bên phải mặc váy dài trắng như tuyết, trên váy thêu hoa chi anh màu tím, lúc nàng ta bước đi những đóa hoa chi anh ấy cứ như đang nhảy múa, đẹp rung động lòng người.
Cả hai người họ đều che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tựa nước mùa thu, long lanh chết người. Đôi mắt của nữ tử váy đỏ to và long lanh hơn, lấp la lấp lánh. Còn nữ tử váy trắng lại có đôi mắt cười, khoé mắt hơi đi xuống, trông rất nũng nịu.
Hai vị Công chúa này không để lộ dung mạo nhưng lại làm người ta tin chắc rằng các nàng đẹp vô cùng.
Quả nhiên cũng là mỹ nhân danh bất hư truyền.
Tân Phong Hi khen một tiếng, mắt đổ dồn vào thiếu nữ đi phía sau họ.
Nàng cứ tưởng tiếng sáo thổi cho hai vị Công chúa kia, nhưng hoá ra không phải. Thiếu nữ ấy cũng đeo khăn che lụa mỏng, mắt rủ xuống, không nhìn ra dung mạo nhưng vóc dáng cũng thướt tha.
Lẽ nào là mỹ nhân Bắc Thương Quốc?
Tần Phong Hi vô thức nhìn sang Lệ Tử Mặc nhưng lại thấy hắn không hề có dấu hiệu choáng ngợp trước sắc đẹp của đối phương, vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng sơn ngàn
năm. Nếu cái tên này cũng cười như lần trước thì chắc chắn có thể phản công lại bằng sắc đẹp, làm hai vị Công chúa say mê hắn, cớ sao lại lạnh lùng thế kia. Nàng oán thầm trong lòng, sau đó nhìn sang Đông Thời Ngọc, thấy hắn ta vẫn giữ nụ cười nhạt ấy trên môi, không có vẻ gì là choáng ngợp.
Chậc chậc, hai người đàn ông này đúng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Công chúa ơi là Công chúa, xem ra chỉ có ta là là thích vẻ đẹp của các cô thôi.
Tần Phong Hi nở nụ cười.
Khi nàng cười, ánh mắt của hai vị Công chúa kia lập tức đổ dồn vào nàng.
“Bắc Hải Đường/ Bắc Chi Anh của Bắc Thương bái kiến Đế quân, chúc Đế quân an khang” Hai Công chúa nhanh chóng thu hồi ánh mắt, uyển chuyển vén váy khom lưng coi như thi lễ với Lệ Tử Mặc.
Thân phận của họ không thấp, tất nhiên không cần thi lễ dập đầu bái lạy với Lệ Tử Mặc.
Nhưng thi nữ mà họ dẫn theo đều phải thi lễ dập đầu.
Lệ Tử Mặc khẽ giơ tay phải lên: “Hai vị Công chúa có lễ, cảm ơn thành ý của Bắc Thương đã đến chung vui với đại điển tuyển phi của bổn Đế quân, xin mời ngồi. “Cảm ơn Đế quân.
Hai vị Công chúa bước tới vị trí đầu tiên bên trái rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, không đợi họ lên tiếng đã có các mỹ nhân và sứ giả khác lần lượt tiến vào. Các đại chủ sự được phép có mặt trong bữa tiệc bên Phá Vực cũng đang đợi khách quý đến đông đủ mới cùng vào sân, thi lễ với các khách quý rồi mới ngồi vào chỗ của mình.
Sảnh tiệc rộng thênh thang lập tức đầy ắp người.
Có tiếng nhạc nhẹ vang lên, dù thế vẫn không át được tiếng nói chuyện trong sảnh.
Nhưng tất cả mọi người đều sẽ không nhịn được mà dời mắt về phía Tần Phong Hi.
Rốt cuộc cô gái đó là ai? Nghe nói bên cạnh Đế quân Phá Vực chưa có người phụ nữ nào, thậm chí thị nữ còn không được phép ở trong điện tam trọng của hắn, tại sao bây giờ lại có người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn? Cách ăn mặc cũng không sang trọng, đó rõ ràng là đồng phục của thị nữ mà! Rồi đến dung mạo của nàng, mặc dù cũng đẹp, nhưng so với những người ở đây thì hoàn toàn không được tính là hàng đầu, hai vị Công chúa Bắc Thương kia còn hơn nàng mấy phần ấy chứ!
Lúc trước từng nghe nói Lệ Tử Mặc nhắc tới một Đại thị nữ cận thân, chẳng lẽ là nàng?
Nhưng trước giờ không có ai để vị Đại thị nữ cận thân này trong lòng cả, chỉ tưởng Lệ Tử Mặc quyết định cho người theo hầu hạ thôi, không ngờ trong trường hợp này mà cô gái đó lại có thể ngồi bên cạnh hắn, còn ngồi ở vị trí như thế.
Đủ loại ánh mắt liên tục đổ dồn vào Tần Phong Hi, có dò xét mà cũng có thù địch. Tần Phong Hi cụp mắt xuống thờ ơ, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý khi biết mình phải ngồi ở đây rồi. Chẳng phải chỉ để cho người khác nhìn thôi sao, đâu phải nàng chưa thử bao giờ. Lúc ở hiện đại nàng còn từng giả thành Công chúa của Hoàng thất nào đó để
làm nhiệm vụ, lúc đó phải đối mặt với phóng viên và camera trên khắp thế giới, bảo nàng hoảng loạn lo sợ, luống cuống chân tay thì không thể nào.
Thấy nàng bình tĩnh ăn trái cây, không hề quan tâm đến những ánh mắt kia, không hiểu sao Lệ Tử Mặc càng nhìn càng thấy hài lòng, càng thích hơn. Người của hắn phải có khí chất như thế này, nên bình tĩnh như vậy, hắn thích thế.
Tâm trạng tốt lên, thế là hắn bèn tự tay đưa đĩa trái cây trước mặt qua cho Tần Phong Hi, động tác ấy dịu dàng quá đỗi.
Điều này làm tất cả mọi người đều thầm hít vào một hơi, giả thiết mà họ vừa đặt ra bị lật đổ. Rốt cuộc cô gái này có thân phận gì?
Tuyết Vệ ngồi ở dưới, hai tay bấu chặt bàn trà, suýt chút nữa hất cả bàn lên luôn. Bữa tiệc này do nàng ta phụ trách, khi Lệ Tử Mặc hạ lệnh yêu cầu nàng ta xếp Tần Phong Hi ngồi vị trí bên cạnh hắn, nàng ta đã tức hộc máu rồi, nhưng nàng ta không ngờ khi tận mắt nhìn thấy cảnh này, nàng ta lại càng tức hơn nữa.
“Đế quân, lần này tới Đông Thanh ta có mang theo một món quà, xin Đế quân vui vẻ nhận cho.” Lúc này Đông Thời Ngọc lên tiếng, hắn ta vừa cất lời đã có không ít mỹ nhân vô thức xấu hổ nhìn hắn ta. Ngọc Thái tử Đông Thanh cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái trong thiên hạ. Dù mục tiêu của họ lần này là Lệ Tử Mặc, nhưng khi gặp một chàng trai đẹp như ngọc ấy cũng khó tránh bị rung động.
Lệ Tử Mặc đáp: “Ồ? Ngọc Thái tử có thể đích thân đến đây, bổn Đế quân đã rất biết ơn rồi, không cần phải tốn kém thế đâu.
Tần Phong Hi nói thầm, ngươi có thể nào nói một cách có thành ý hơn được không? Có thể nào nói một cách thân thiết hơn không? Giọng lạnh lùng thế kia thì sao ngươi có thể bắt lấy trái tim của nhiều mỹ nhân ở đây chứ! Không thấy có bao nhiêu mỹ nhân nhìn chăm chú vào Ngọc Thái tử người ta hả.
“Nghe danh Đế quân đã lâu, thời Ngọc không biết quà gì mới xứng với Đế quân. Cũng may lúc trước từng săn được một con chim ưng trên Tuyết Sơn, Thời Ngọc cảm thấy tặng con ưng này cho Đế quân mới là tốt nhất”
Hắn ta vừa dứt lời, Đại Công chúa Bắc Thương liền sáng rực mắt hỏi: “Chim ưng Tuyết Sơn? Có khi nào là Bạch Ưng Vương trên Tuyết Sơn trong truyền thuyết không?”
“Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn?”
Một tràng tiếng trầm trồ vang lên, kèm theo là sự thán phục và kinh ngạc.
Hàng mi dài của Tần Phong Hi cũng khẽ lay.
Thật trùng hợp, trong cuốn sách Dị Vật Chí của lão đạo sĩ có miêu tả về Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn, còn có cả ảnh minh hoạ.
“Đúng là Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn. Đông Thời Ngọc mỉm cười đáp.
Một tràng tiếng hít vào vang lên.
“Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn, ta cứ tưởng nó là thần vật trong truyền thuyết cơ, không ngờ nó lại có thật ngoài đời.
“Nhưng nghe nói Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn vô cùng hung mãnh, cái mỏ dài sắc bén y như kiếm báu ở thế gian, bị mổ một cái là sẽ mất mạng ngay, một con vật hung hãn như thế sao có thể săn được?”
“Ngọc Thái tử, nghe nói máu của Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn cực kỳ quý, dùng làm thuốc có thể tăng dược hiệu bình thường lên gấp trăm lần. Mỏ ưng cũng có thể chế thành vũ khí, vô cùng sắc bén, điều này có thật không?”
Đông Thời Ngọc mỉm cười gật đầu: “Là thật, nhưng dù máu và mỏ của Ưng Vương có quý hiếm đến đâu thì sao bằng được việc thần phục được nó, bắt nó tuân theo lệnh của mình chứ? Dù sao Ưng Vương hung hãn mới là quý nhất.
Tiếng hít khí vào lại vang lên, thậm chí còn có người bật thốt ra tiếng.
“Ý của Ngọc Thái tử lẽ nào là bắt sống được con Tuyết Ưng Vương đó?"
Họ đều tưởng tốn sức tốn nhân lực, có thể bắt và giết được Tuyết Ưng Vương đã ghê gớm lắm rồi, nhưng nếu là bắt sống thì lại càng khó tin hơn nữa! Bởi vì nếu muốn bắt sống nó thì sẽ phải đắn đo rất nhiều thứ, rất nhiều thủ đoạn không thể dùng tới, không thể dùng vũ khí. Tuyết Ưng Vương hung mãnh như thế, nếu ngươi bắt sống được mà không dùng vũ khí, vậy thì phải mất bao nhiêu nhân lực và công sức?
Vậy phải công nhận món quà này là một món quà lớn!
Ngay cả Ưng và Nguyệt cũng lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, nếu có một con Tuyết Ưng Vương mà họ lại có thể thuần phục, vậy uy danh Phá Vực bọn họ sẽ càng lan rộng hơn! Hơn nữa Đế quân còn có thêm một thị vệ mạnh! Không, một con Tuyết Ưng Vương có thể chống lại hàng trăm thị vệ!
Quý giá cỡ nào cơ chứ!
Nhưng Đông Thanh Quốc có được thần vật như thế, tại sao không giữ cho mình mà lại đưa đến Phá Vực?
Tất cả mọi người ở đây đều không thể hiểu được điều này.
“Ồ, chẳng có nổi một người thuần phục được nó ư?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất