Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Cũng phải, giết Tuyết Ưng Vương thì tiếc quá!” 

Trong sảnh bàn tán ầm ĩ. 

Đông Thời Ngọc tiếp tục: “Nghe nói Đế quân dũng mãnh, có lẽ con Tuyết Ưng Vương này xuất hiện vì Đế quân đấy. Nếu nó chịu thần phục Đế quân thì cũng là chuyện tốt, nên Đông Thanh ta quyết định tặng nó cho Đế quân. 

Người khác không nghe ra được gì từ những lời của Đông Thời Ngọc, họ chỉ tập trung vào mỗi con Ưng Vương, không để ý nhiều, nhưng người của Phá Vực lại không thể không để ý. 

Đông Thời Ngọc cứ liên tục nhấn mạnh Lệ Tử Mặc dũng mãnh, vậy nếu ngay cả hắn cũng không thần phục con Ưng Vương kia được thì chẳng phải không hợp với cái danh dũng mãnh của hắn ư? 

Nguyệt Vệ sa sầm mặt, suy tư nhìn Đông Thời Ngọc. 

Đúng y như dự đoán, Đông Thời Ngọc lại nói: “Đế quân, Thời Ngọc có một yêu cầu quá đáng, vì Tuyết Ưng Vương cực hung hãn, Đông Thanh ta không có ai thuần phục được, trong lòng Thời Ngọc cảm thấy rất tiếc, chỉ muốn được nhìn thấy cảnh nó bị thuần phục, liệu có thể nhờ Đế quân thuần phục Ưng Vương ngay tại đây luôn không? Nhân tiện cho Thời Ngọc và các vị ở đây được mở mang tầm mắt. 

Tân Phong Hi cũng nhìn về phía Lệ Tử Mặc. 

Thuần hoá chim ưng ngay trước mặt mọi người? 

Nghe nói con Tuyết Ưng Vương đó vô cùng hung dữ, lại còn có vương tính trời sinh. Nó cực kỳ căm ghét những ai muốn thuần phục nó, gần như là chống trả đến chết mới thôi. 

Chính vì sự hung hãn của nó, nếu không thuần phục được nó thì chỉ có hai kết cục, một là chết, hai là gần chết. Không ai có thể nguyên vẹn trở ra sau khi thử một lần. 

Chắc chắn Đông Thời Ngọc phải ôn luyện trước khi bắt sống Ưng Vương, không thể nào không biết điều này. Hơn nữa họ cũng đã thử thuần phục Ưng Vương, lúc đó sẽ có rất 

nhiều vụ bị thương do thuần hoá ưng. Đông Thời Ngọc phải biết điều này mới đúng. Nên hắn ta đưa ra yêu cầu này với ý đồ khó lường. Nhưng Tần Phong Hi tin rằng chả có được bao nhiêu người biết điều này, vì theo nàng biết thì chưa từng có ai bắt sống được Ưng Vương, thuần phục nó. Đương nhiên, nàng cũng không rõ tại sao lão đạo sĩ lại biết mấy chuyện này. 

Tóm lại, có lẽ bây giờ cũng chỉ có nàng biết điều này. Những người khác chỉ biết là Ưng Vương khó thuần hoá, không thể nào biết rõ ràng như vậy được. 

Ngay cả Ưng cũng có vẻ bối rối ngập ngừng, chứng tỏ hắn ta cảm thấy có thể thử, nhưng không hề biết mức độ nguy hiểm, chỉ sợ Lệ Tử Mặc không thuần phục được sẽ mất đi uy danh thôi. 

Nhưng với tư cách là thuộc hạ của Lệ Tử Mặc, đương nhiên họ phải suy nghĩ cho hắn nhiều hơn. Trong Phá Vực còn những người khác, ví dụ các chủ sự theo cựu Thành chủ, như là Quách Vĩ Trạch, họ nghĩ cho danh tiếng của Phá Vực nhiều hơn, nên dĩ nhiên hi vọng Lệ Tử Mặc có thể thử một lần, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ kích động. 

Mặc dù trước đó tên Quách Vĩ Trạch bị thương do ăn một chưởng của Lệ Tử Mặc, nhưng hắn ta không hề biết mức độ hung hãn của Tuyết Ưng Vương, chỉ nghĩ nếu thuần phục được Tuyết Ưng Vương, hắn ta nhất định sẽ nổi danh khắp thiên hạ, còn ai không biết tới tên tuổi của hắn ta? Não chợt nóng lên, hắn ta liền đứng dậy đi tới chính giữa sảnh, quỳ một chân xuống nói với Lệ Tử Mặc: “Đế quân, thuộc hạ muốn thử một lần!” 

“Đế quân, thuộc hạ cũng muốn thử một lần!” 

Một tên chủ sự ngày thường không ưa hắn ta cũng đứng ra, chủ động xin thử. 

Lúc này, Đại Công chúa của Bắc Thương cũng đứng lên, khẽ chào Lệ Tử Mặc rồi nói: “Đế quân, Hải Đường đã đến Phá Vực, hiếm khi được gặp thần vật này nên cũng muốn thử một lần. 

Mọi người xôn xao, tất cả đều nhìn về phía nàng ta. 

Một vị Công chúa xinh đẹp mảnh mai thế kia mà cũng muốn thuần phục Tuyết Ưng Vương? 

Nhị Công chúa cười duyên: “Không dối gạt Đế quân, từ nhỏ Hoàng tỷ ta đã thích dã thú, càng hung mãnh thì tỷ ấy càng thích. Ở Bắc Thương, tỷ ấy đã từng thuần phục mấy con mãnh hổ, Hoàng cung có một con hổ tuyết là thú cưỡi chuyên dụng của tỷ ấy, oai phong cực!” 

Giọng nói hờn dỗi của Nhị Công chúa vang lên phá vỡ sự nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy bầu không khí trở nên trong lành hơn. 

“Ồ? Không nhìn ra Đại Công chúa lại có thần kỹ này đấy” Lệ Tử Mặc đáp. 

“Không dám nhận là thần kỹ, chẳng qua Hải Đường có duyên với dã thú từ nhỏ thôi ạ. Đại Công chúa dịu dàng trả lời. 

Lệ Tử Mặc nhìn về phía Đông Thời Ngọc: “Không biết Ngọc Thái tử nghĩ sao?” 

Đông Thời Ngọc cười gật đầu: “Dĩ nhiên Thời Ngọc không có ý kiến, nhưng Ưng Vương hung mãnh, xin các vị hãy cẩn thận. 

Quách Vĩ Trạch và tên chủ sự kia đều lộ ra vẻ mặt phải có bằng được. 

“Chỉ có điều sảnh tiệc này quá nhỏ, không tiện thuần phục Ưng Vương, xin mời các vị di chuyển ra ngoài” Đông Thời Ngọc nói tiếp. 

Lệ Tử Mặc hạ lệnh, tất cả mọi người đều rời khỏi sảnh tiệc, đi đến vườn hoa rộng lớn bên ngoài. 

Đèn cung đình chiếu sáng vườn hoa như ban ngày. Mọi người đứng trên hành lang, có thị vệ cầm kiếm đứng dưới hiên bảo vệ để phòng khi Ưng Vương nổi giận làm người vô tội bị thương. 

“Ngươi đã nghe nói đến con Ưng Vương đó bao giờ chưa?” Tân Phong Hi dựa vào cây cột chuẩn bị bắt đầu xem kịch, nàng đang nghĩ xem có nên nhờ Nhị Linh đi lấy hạt dưa hay không thì nghe giọng Lệ Tử Mặc vang bên tai, và rồi sau lưng trở nên ấm áp. 

Người này đã đứng sau lưng nàng mà lại còn vòng tay qua nàng. Vóc dáng cao lớn của hắn làm cho nàng cảm thấy mình rất nhỏ nhắn. 

Mẹ nó, nói chuyện thì cứ nói, đứng thì cứ đứng, có thể đừng thân mật như thế không? Không thấy ánh mắt Tuyết Vệ sắp lăng trì nàng luôn rồi sao? 

Đứng bên cạnh Đế quân là Đông Thời Ngọc, Đại Công chúa và Nhị Công chúa Bắc Thương, cả Ưng và Nguyệt, Tuyết thì đứng hơi xa hơn chút, nhưng nếu so ai gần nhất thì là Tần Phong Hi, giờ nàng cứ như đang được hắn ôm vào lòng vậy. 

Tân Phong Hi lườm: “Chưa nghe nói, nên ta đang rất muốn được mở mang tầm mắt đây. 

“Vậy sao?” Lệ Tử Mặc không nhiều lời nữa. 

Lúc này có bốn thị vệ Đông Thanh khiêng một cái lồng sắt to ra, tất cả mọi người ồ lên, bởi vì cái lồng sắt to hơn so với tưởng tượng của họ. Những thanh sắt to bằng ngón tay nam tử trưởng thành kia cũng làm họ run rẩy. Lẽ nào con Ưng Vương đó lợi hại đến mức phải dùng lồng sắt rắn chắc như thế? 

Đến khi họ đặt lồng sắt xuống rồi lui ra, nhìn thấy rõ con Tuyết Ưng Vương trong lồng, mọi người kinh sợ thốt lên. 

“Ôi trời, đây là Tuyết Ưng Vương sao?” 

“Quả nhiên danh bất hư truyền!” 

“Nhìn cỡ này, lúc nó dạng cánh thì chẳng phải sẽ che khuất hơn cả nửa vườn hoa này ư?” 

“Nhìn, nhìn cái mỏ nó kìa, trời ạ, sắc bén quá!” 

Sắc bén, đôi khi không cần thử vẫn nhìn ra được, bởi vì dưới ánh đèn, chiếc mỏ ưng hệt như sắt thép, vô cùng bén nhọn, bề mặt còn loé ánh sáng, vừa dài vừa nhọn. Nếu bị mổ trúng thì rất có thể sẽ bị đâm thủng luôn quá! 

Trước khi nhìn thấy con Tuyết Ưng Vương này, mọi người đều chỉ mới tưởng tượng, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đáng sợ. Bây giờ được nhìn thấy tận mắt, tưởng tượng của họ ban nãy hoàn toàn sụp đổ, nguy hiểm hơn rất nhiều. 

Tên đại chủ sự đứng cạnh Quách Vĩ Trạch lập tức nhăn nhó, thứ này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta có hối hận cũng không kịp nữa. Chưa kể hắn ta không gánh nổi cái oai này, chắc ngay cả Đế quân cũng không cho phép hắn ta chùn bước giữa chừng. 

Quách Vĩ Trạch nhìn thoáng qua bên cạnh Tuyết Vệ, một thị nữ xinh đẹp bên cạnh nàng ta đang nhìn hắn ta với ánh mắt sùng bái, hắn ta lập tức ưỡn ngực lên. 

“Ai bắt đầu trước đây?” Đông Thời Ngọc hỏi. 

Quách Vĩ Trạch đứng dậy: “Để thuộc hạ” 

Lệ Tử Mặc gật đầu. 

Lúc này, bốn thị vệ khiêng lồng sắt ban nãy đồng loạt ra tay, bốn thanh phi đao bay cùng lúc về phía lồng sắt, chém vào bốn cái khoá ở bốn góc một cách chuẩn xác. Bốn tiếng ‘cạch khẽ vang lên, bốn cái khoá sắt bị cắt. Phi đao lượn một vòng bay ngược về tay bốn người. 

Đó là bốn thanh phi đao chém sắt như chém bùn! Thêm cả chiêu thức của bốn người cũng đủ để làm mọi người kinh ngạc! 

Rất nhiều người nhìn Đông Thời Ngọc bằng con mắt khác. 

Đông Thời Ngọc thì vẫn giữ nụ cười mỉm xa cách, như thể hắn ta cảm thấy cái này chẳng có gì ghê gớm. 

Lúc này, những song sắt ở bốn mặt lồng sắt đồng loạt rơi xuống, Bạch Ưng Vương không còn bị nhốt. Nó đang ngủ thì lập tức đứng dậy. Khi nó đứng dậy, tất cả mọi người đều vô thức nín thở. 

Ưng Vương có bộ lông trắng tuyết, những chiếc lông vũ trên người nó trắng tới mức phát sáng, cái mỏ bén nhọn dài tới tận đỉnh đầu, trên đó là một nhúm lông vũ có màu đỏ tươi. Một điểm đỏ giữa tuyết trông đẹp cực kỳ. 

Nó vừa đứng lên đã toát ra khí thế, với cơ thể cao lớn, móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đen láy ẩn chứa tức giận nhìn về phía Quách Vĩ Trạch ở gần nó nhất. 

Bị nhìn bởi một ánh mắt như vậy, trong lòng Quách Vĩ Trạch chợt lạnh. 

Nhưng mọi người đang nhìn hắn ta, lúc này hắn ta không dám xin phép rút lui, thế là bèn cố gắng đi tới hai bước. Hắn ta giơ tay phải lên, làm động tác hạ thấp xuống, nội lực từ từ phóng ra bao trùm lấy Bạch Ưng Vương. Kế hoạch của hắn ta là ép nó cúi đầu bằng nội lực trước, như vậy nó sẽ biết được sự dũng mãnh của hắn ta, không nảy sinh ý muốn chống cự. 

Đáng tiếc, tưởng tượng rất đẹp đẽ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn. 

Nội lực vừa phóng ra, Bạch Ưng Vương đột nhiên kêu một tiếng dài, tiếng kêu ấy chói tai đến mức khiến tất cả người phụ nữ ở đây đều vô thức bịt tai lại! Sau đó nó giương cánh đánh về phía Quách Vĩ Trạch! Đôi cánh đó gương lên quả nhiên cực kỳ to lớn, lực mạnh kinh hồn! Hắn ta vừa nói thầm một câu không ổn đã bị đánh văng về phía hòn non bộ ở cách đó không xa, nặng nề đâm vào rồi ngã xuống đất, phụt một tiếng hộc ra búng máu. 

“Trời ơi” 

Có người lẩm bẩm. 

Cặp móng vuốt của Bạch Ưng Vương đã bị khoá bằng vòng sắt với một tấm sắt lớn nặng bên dưới, nếu không thì họ thật sự không dám đứng đây nhìn. 

“Đáng sợ thật, không hổ là Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn!” 

eyJpdiI6IllJZnNOenAySHRDYU41RW5jcEN6VUE9PSIsInZhbHVlIjoieG9kd1hpbFdJNSt4Z1VrSWxXblZXMzdJczQ0M0srQVQwS2xKSzlpYUZIV1NWQVFUeWZNTDhyV1BFeHRldXhUejh2OEF1R0kwWE1BZjVJUURtRmo0VklBQXVKNWJOcWhROUp1SVNoVXZ2cTNFQ1JLMWJtOG1IUWZKWGtnRjUyWG1ORFVQXC9XbStmdUl0NUJIK0daR1pGRE5kQ2x6QXJUZ0ZRamJ5cWxuSGp6SjdDOFwvdXpBWVg0NVNBbmF3SHhPeGlQM0EwazNzQ3UrdVREMFdpc2wxRzNsb1FVSnRQZGI2NFVzVE1QeDR4VFFnMkYzZHFIcHV2UVA3bXVkXC81dEx5VyIsIm1hYyI6IjQzNGM1MTIxYTdkODg1NDBlMDdkODcyY2RiYjVmZmZhMWMzMGQ1NTBiNmE0YWM4OWY1YzM4NThjNTg4Njg4ZmMifQ==
eyJpdiI6IkRLMDhjRUNucnZLN3cxWnFPcnZyXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9DRk1yeWxBb0hcL0lWTG91QXBXNVp5S1poSHkxZFNTY0cwNUZ4NXNIR1RCa0lDQmVFbEYramxEUGNnU2YrN0RwblFrZ1VwYmYrVGJXN1JXK2tZK1dlSHVtMjA0ZWRsWVRjKzVKZWdVWXJcL0U2enV3QjZZQnhjOTBoSVU2SFJuaFBVRm9lSE9VMmZiYldrU2lkY1RDYlAxTDJSSFBBYVVyaDFGbVhFOTRWbktiMENaUFJMSGV6aHg3K0dpcWFRK3lmMExEVFJvN1JMeG9NSzJhK1FGNW1QK0RYQzNSSFNYc1wvakRjV09IVFozYjZlcGNlK1R3YTZRT241Yjdyd1Y0XC82OENsWk1pSkwrT0hVS2FKbVFscDI0RjVOS21Qc2FcLzM1WjZmbUk3Z3dISEVQdThDZVdPNXp0dUVvcFBGazVqT2g0WStsWE1GbUxTNHJcL0FwcElPZ0xtZkV2ODBMcG1ONXNpY20zWkFNY0dOak5QNXk0Z1ZMZndHcEZrOU1neWI0am5wTHNCd2FQQ2E4djdMcGJ5TXcwc0NNUFVyZVJsTXFjckVWTmtUTnBhTnNEcHc1Y1lUcmtTMkdQVDN5UENFSFwvOWVLVVR2b3BCekk2bkFUcVRMT2dkU2F4Um43TGV3bU45ZFpcL09iQnFnZ3JxVFpYZVhDdlVQekxSdk5QQ2t4cE90UXZ0NXh3dnVudDV5czhuNkV3SkFoQlBidWt1clBmV0xsVG9YUUdnTFhlSG9CbUR4WSswSU55T3pJdFwvZGZTWGp5cjNDZ2xDckpEMGxDanNralVkZEFOZFRrUVwvY3k2V3AxZ0xrcTg2a0U1RUtkSEgwdFZrOGIwRkh6emlCSmwzMnlMWmJlcHg1NnRnMEg0YkRiYjk5VktMcXZ6dlpqK3d5blhQSUFXU1liWT0iLCJtYWMiOiJkZmEwZjcwMDU4NmUxNDA1ODkxZmZlNzE5NjY2MTE2MDUwNDJiOWNiZTYwYjU2MmNiY2EzOTVlMmY5ODAwM2U4In0=

Lệ Tử Mặc nhìn lướt qua, trái tim hắn ta chợt run, hắn ta hiểu ý của Lệ Tử Mặc. Hắn ta không dám nói gì, bèn hít vào một hơi, cẩn thận đi vòng ra phía sau Tuyết Ưng Vương. Dùng sức mạnh có vẻ không được, hắn ta lần mò ám khí trong tay áo, chuẩn bị đánh lén. Ám khí của hắn ta đã được tẩm độc, nhưng độc tính không mạnh, chỉ có thể làm người ta mất sức thôi, Dù không làm Ưng Vương bị thương được, có thể làm nó mơ màng là được rồi, ít nhất vẫn có thể vớt vát được thể diện.

Ads
';
Advertisement