Nhưng còn không đợi hắn ta ra tay, Tuyết Ưng Vương đã đột ngột quay phắt lại, chiếc mỏ dài nhọn hoắc của nó mổ về phía đầu hắn ta, khiến hắn ta cảm nhận được luồng khí hệt như kiếm khí của cao thủ!
Tiên sư cha!
Đây là một con chim ưng, không phải cao thủ đâu!
Mặt đại chủ sự tái nhợt, hắn ta chợt tung một chưởng, định bay ngược ra sau bằng chưởng phong, đáng tiếc vẫn như trước đó, tưởng tượng rất đẹp đẽ, nhưng thực tế vô cùng tàn nhẫn!
Một chưởng được đánh ra, đôi cánh khổng lồ của Tuyết Ưng Vương cũng đồng thời đập về phía đầu hắn ta!
Từ chưởng phong cho đến nội lực, hắn ta đều mạnh!
Nhưng khi ở trước mặt Tuyết Ưng Vương lại chẳng là cái thá gì!
Đôi cánh khổng lồ đập xuống khiến tim hắn ta như đình trệ, bờ vai trở nên nặng trĩu, hắn ta suýt chút nữa đã quỳ cả hai gối xuống!
Đại chủ sự cắn răng thật chặt, chịu đựng, chịu đựng, bất luận thế nào cũng phải chịu đựng! Thể diện của hắn ta, thể diện của Phá Vực! Mà dù cho mấy thứ này đều không có thực, vậy còn mạng của hắn ta thì sao? Nếu hắn ta quỳ xuống, không biết liệu con Tuyết Ưng Vương hung mãnh có tiếp tục dùng đôi cánh khổng lồ đó đập cho hắn ta lún xuống đất luôn hay không!
Đây là cuộc đấu tranh giành mạng sống! Là mạng sống đấy!
Mặt đại chủ sự xanh mét, trong đó còn có màu xám!
Mọi người trên hành lang đều há hốc mồm, ai cũng quên mất việc hít thở. Con, con, con Ưng Vương, con Ưng Vương này có trí thông minh ư? Nó thành tinh rồi ư? Có khi nào nó tu luyện võ công tuyệt thế nội lực cao thâm gì đó không?
Thảo nào, thảo nào một nước lớn như Đông Thanh lại không có lấy một người thuần phục được Tuyết Ưng Vương, mà đi tặng thứ bảo vật vô giá này cho Phá Vực!
Mặt Nhị Công chúa Bắc Thương cũng trở nên trắng bệch, nàng ta lặng lẽ dùng ngón tay kéo ống tay áo của Đại Công chúa.
Đại Công chúa Bắc Hải Đường nhìn nàng ta với vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nhưng nàng ta vẫn lặng lẽ lắc đầu, sau đó nhìn qua Lệ Tử Mặc. Nhị Công chúa cắn môi dưới, hiểu ý của nàng ta.
“Đế quân, vẫn nên mau cứu vị đại nhân này đi, để Thời Ngọc thử xem sao.” Đông Thời Ngọc tỏ vẻ thương xót, nét mặt này dễ dàng khiến các người phụ nữ mềm lòng.
Ngọc Thái tử ấm áp như ngọc của Đông Thanh quả nhiên có tấm lòng nhân hậu. Rõ ràng rất nguy hiểm nhưng hắn ta vẫn muốn đích thân đi cứu một vị chủ sự Phá Vực có thân phận thấp hơn mình rất nhiều.
Nghe vậy, Tần Phong Hi cúi đầu khẽ nhếch môi.
“Ngọc Thái tử có lòng, sao có thể để Ngọc Thái tử lấy thân mạo hiểm được. Lệ Tử Mặc gật đầu với Ưng và Nguyệt, cả hai người đồng loạt nhún mũi chân, sau đó có hai bóng người một đen một trắng lao đi như bay.
Sự ăn ý giữa các đồng đội với nhau được hình thành từ những lần cùng nhau trải qua sinh tử. Hai người họ không nói với nhau câu nào, nhưng sau khi nghiêng người lao ra, cả hai một trái một phải đồng loạt đánh về phía Tuyết Ưng Vương.
Nguyệt Vệ ngâm nga một tiếng dài với nội lực để thu hút sự chú ý của Tuyết Ưng Vương. Chưởng phong của họ cuối cùng cũng khiến Tuyết Ưng Vương đành phải bỏ qua đại chủ sự, tung cánh đánh về phía họ.
Nhờ vậy mà áp lực trên vai đại chủ sự biến mất, nhưng lúc nãy hắn ta đã kiệt sức, áp lực vừa mất, hắn ta liền suýt nữa quỳ xuống. Lúc này Lệ Tử Mặc vung tay lên, một sức mạnh vô hình đẩy hắn ta ngã vào bụi hoa ở cách đó không xa, ngay sau đó có thị vệ đi qua khiêng hắn ta đi gặp Thần y.
Chiêu này của Lệ Tử Mặc khiến mắt hai vị Công chúa Bắc Thương nổi trái tim hồng phấn, các mỹ nhân khác cũng rung động nhìn Lệ Tử Mặc.
“Ưng, Nguyệt, quay lại.
Ưng Vệ và Nguyệt Vệ có hợp lực cũng có thể làm một trận với Ưng Vương, nhưng họ lại sợ làm Tuyết Ưng Vương bị thương, càng sợ bản thân mình bị thương. Bọn họ là một trong Tứ Vệ của Lệ Tử Mặc, nếu cũng bị thương, Lệ Tử Mặc sẽ mất hết thể diện ngay tại đây.
Vậy nên Lệ Tử Mặc vừa dứt lời, hai người liền tung chiêu giả, sau đó cùng tránh ra rồi quay lại bên cạnh Lệ Tử Mặc.
“Chủ nhân, con Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn này quả nhiên lợi hại”
Ưng trầm giọng nói với Lệ Tử Mặc. Mặc dù họ chỉ dùng cách điệu hổ ly sơn để cứu đại chủ sự, nhưng sau giây lát đối đầu cũng đã khiến họ kinh hãi. Đương nhiên là Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn không có nội lực, nhưng lực từ đôi cánh của nó đã đủ so với nội lực rồi! Đó là một sức mạnh tuyệt đối đến từ bản thân nó!
Lệ Tử Mặc chỉ “ừ” một tiếng, nhìn con Bạch Ưng Vương trở nên tức giận vì mất đi mục tiêu cụ thể.
“Đế quân, để Hải Đường thử xem. Lúc này Đại Công chúa của Bắc Thương nhẹ nhàng nói: “Chỉ là Hải Đường cần thay đồ khác, xin Đế quân cho phép.
Lệ Tử Mặc nhìn sang nàng ta, tạm dừng một lúc rồi đáp: “Đại Công chúa là khách từ phương xa tới, bổn Đế quân suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy sức khoẻ Công chúa là nghìn vàng, không nên mạo hiểm thì hơn”
Lời này là đang phản đối.
Đại Công chúa Bắc Hải Đường và Nhị Công chúa Bắc Chi Anh đều sững sờ: Trước đó đã đồng ý rồi cơ mà? Sao tự dưng lại đổi ý?
Hai tỷ muội nhìn nhau, Bắc Chi Anh đi tới trước đổi chỗ với Đại Công chúa, nói với Lệ Tử Mặc: “Đế quân, cứ để Hoàng tỷ thử một lần đi ạ, nói không chừng tỷ ấy sẽ thành công đấy"
Khi Bắc Chi Anh nói, Bắc Hải Đường đột nhiên lao ra ngoài. Cơ thể nhẹ nhàng của nàng ta bay lên cực cao, bay thẳng tới trên Bạch Ưng Vương. Nàng ta giơ tay lên, thiếu nữ thổi sáo đứng sau lưng nàng ta ban nãy lập tức đi tới, ném cây sáo ngọc về phía nàng ta.
“Ồ, Đại Công chúa Bắc Thương ra tay rồi, đúng là một nữ tử tài ba có can đảm, đã thấy Bạch Ưng Vương hung hãn thế mà vẫn dám ra tay.
“Người đẹp giỏi võ, lại còn dũng cảm, Đế quân chúng ta đang cần một Đế hậu như vậy đúng không?”
“Nói đúng nói đúng, ta thấy vị Đại Công chúa Bắc Thương này được.
Có tiếng bàn tán rất nhỏ đã rơi vào tai họ.
Bắc Chi Anh bèn mừng thầm, nhưng khi nhìn về phía Hoàng tỷ thì lại cảm thấy lo lắng.
Lệ Tử Mặc đột nhiên bóp mặt Tần Phong Hi rồi quay mặt nàng qua, nhìn một lát rồi khịt mũi, mặc kệ nàng. Tần Phong Hi thầm mắng một câu đồ điên, sau đó tiếp tục nhìn về phía Đại Công chúa Bắc Hải Đường đã bắt đầu thuần hoá ưng trong vườn hoa.
4
Cùng lúc khi hạ xuống, Bắc Hải Đường bắt lấy cây sáo ngọc, ngón tay thon thả cử động, cây sáo ngọc xoay một vòng trên ngón tay nàng ta, loé lên ánh ngọc xanh ấm áp.
Vị Đại Công chúa Bắc Thương này lúc nào cũng tỏ ra... rất có phong cách.
Hai từ “ra vẻ” đi vòng vòng trong đầu Tần Phong Hi, để đổi từ khác xem, ừm, nàng ta là một nữ tử nhã nhặn, từ này được.
Bắc Hải Đường đặt cây sáo bên môi, nhẹ nhàng thổi. Lúc này mũi chân của nàng ta cũng chạm lên lưng của Bạch Ưng Vương. Khinh công của nàng ta cũng khá tốt, có thể làm cơ thể mình nhẹ như yến, như không có trọng lượng. Mà nàng ta cũng không dùng nội lực hay áp chế nó bằng áp lực mạnh mẽ. Bạch Ưng Vương như thể không cảm nhận được thái độ thù địch của nàng ta, nó không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Có người bèn lên tiếng vỗ tay khen hay.
Cũng có người bắt đầu trở thành người hâm mộ Đại Công chúa Bắc Thương, cổ vũ cho nàng ta cố lên.
Mà trên môi Đại Công chúa vẫn giữ nụ cười thản nhiên, khúc nhạc nàng ta thổi nhẹ nhàng như nước, hiu hiu tựa gió xuân, mà cũng giống nữ tử dịu dàng mơn trớn, tất cả mọi thứ đều yên ả và an bình.
“Vị Đại Công chúa này cũng giỏi đấy.” Giọng trầm thấp của Lệ Tử Mặc vang lên bên tai, Tần Phong Hi ngẩng đầu nhìn hắn, cong khuỷu tay hích nhẹ ra sau một phát, cười nhạo: “Chủ nhân, rung động rồi à?”
Hơi thở sau lưng chợt lạnh lẽo, sau đó nàng bị một bàn tay to véo thật mạnh vào eo.
“Ngươi làm gì thế!” Tần Phong Hi nổi giận. Tên tính khí thất thường chết tiệt này! Không phải do hắn có hứng thú nói chuyện trên trời dưới đất với nàng à? Không phải do hắn khen Đại Công chúa trước à? Nàng chỉ đùa một chút thôi cũng không được sao?
Lệ Tử Mặc mím chặt môi, lạnh lùng nhìn nàng.
“Rồi rồi rồi, ngài là chủ nhân, tiểu nhân không so đo với ngài nữa ạ. Tần Phong Hi quay qua chỗ khác không nhìn hắn nữa, ngắm Đại Công chúa vẫn thích hơn.
Khúc nhạc nhẹ nhàng, xem ra Bắc Hải Đường muốn dùng nhạc để thôi miên Bạch Ưng Vương. Nếu công lực của nàng ta đủ thì đây có thể là một cách hay. Đáng tiếc thôi miền bằng nhạc chỉ có thể làm Bạch Ưng Vương bình tĩnh nhất thời, không thể bắt nó nghe lệnh mình. Có thể nói cách này chỉ làm nó thu lại bản tính hung dữ thôi.
Đương nhiên nàng ta có thể tiếp tục sử dụng cách này. Nhưng nếu Bạch Ưng Vương hung hãn bị thôi miên thì sẽ mất vương tính bá đạo, vậy nó có còn gọi là Bạch Ưng Vương
Tuyết Sơn nữa không?
Thay vào đó nuôi một con ưng con vẫn tốt hơn.
Khi nàng đang mất tập trung suy nghĩ, con Bạch Ưng Vương đang dịu ngoan đột nhiên ngẩng đầu lên kêu một tiếng dài. Tiếng kêu này mạnh mẽ phá tan tiếng sáo nhẹ nhàng của Bắc Hải Đường, khiến cho mặt nàng ta tái nhợt, trên khoé miệng còn chảy máu.
Nàng ta đưa nội lực vào tiếng sáo nên khi tiếng sáo bị cắt ngang, nàng ta cũng bị phản phệ, bị nội thương rất nặng, cuối cùng không giữ được tư thế khế đứng trên lưng chim ưng nữa, ngả người suýt ngã xuống.
Bạch Ưng Vương lập tức tỉnh táo lại, trở nên phẫn nộ hơn. Giống như một cao thủ vậy, ngươi có thể đánh bại hắn, nhưng nếu thôi miên hắn thì chắc chắn cơn giận trong lòng hắn sẽ vô cùng lớn!
Một tiếng động lớn vang lên, Bạch Ưng Vương lại giương cánh định bay đi, chân nó vẫn bị khoá bằng tấm sắt nặng, động tác này khiến tấm sắt giật ngược lại, nó lại ngã xuống phát ra một tiếng “rầm”.
Tiếng động này cứ như đánh vào trong lòng mọi người, họ cứ tưởng Đại Công chúa Bắc Thương có thể thuần phục được nó, giờ thì toang rồi, có khác nào chọc nó tức điên lên đâu chứ!
Cac cac cac!
Bạch Ưng Vương đập cánh, cố thoát khỏi hai vòng sắt thô nặng trên chân, mà sau khi nhìn kĩ lại thì phát hiện vòng sắt cố định trên tấm sắt đang có dấu hiệu nứt ra! “Không ổn rồi! Nếu để Ưng Vương thoát ra thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp nguy hiểm!” Đông Thời Ngọc la lên.
Tần Phong Hi đứng thẳng lưng lên, vì lưng dựa sát vào ngực Lệ Tử Mặc nên nàng có thể cảm nhận được cả người hắn căng gồng lên. Hắn khẽ nhúc nhích.
Tân Phong Hi lập tức tóm lấy cổ tay của hắn.
Muốn chết hả? Thuần phục Bạch Ưng Vương, ngươi có làm được không?
Vả lại hắn vừa được giải Vương chú Tây Vương ba ngày trước thôi, rốt cuộc hắn có biết mình còn phải tĩnh dưỡng ít nhất mười ngày nữa không thể?
Bắc Hải Đường trong bộ váy đỏ tươi đang té ngã từ trên lưng chim ưng xuống một cách hết sức nguy hiểm. Nếu ngã xuống, mỏ dài của Bạch Ưng Vương mổ một phát, nàng ta không chết thì cũng tàn phế!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất