Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Có cần cứu không?” Tần Phong Hi nhanh chóng nhỏ giọng hỏi một câu. 

Lệ Tử Mặc cũng lập tức trả lời nàng: “Cứu. 

“Đẩy ta qua đó” 

Tần Phong Hi đạp một chân lên lan can rồi bay lên cao, đồng thời Lệ Tử Mặc giữ eo nàng, giơ tay lên rồi đẩy nàng về phía Bạch Ưng Vương. 

Đoạn thoại và loạt động tác giữa họ chỉ diễn ra trong nháy mắt, không có ai chú ý tới. Đến khi họ để ý có thêm một người xuất hiện trên lưng Bạch Ưng Vương và nhanh chóng giữ lấy đai lưng của Bắc Hải Đường, nhấc nàng ta lên lại, thì mọi người mới sững sờ. 

Người này xuất hiện hồi nào thế? 

Đây, đây là phụ nữ? 

Đại thị nữ cận thân trong điện tam trọng ngồi bên cạnh Đế quân? 

Nàng muốn đi chết đó hả? 

“Không không không, không đúng, vừa rồi chính nàng đã cứu Đại Công chúa Bắc Thương!” Một người la lên. 

Đúng thế, đúng thế, sự thật ở ngay trước mặt, sao họ có thể không thấy được? Nhưng nàng làm bằng cách nào? 

Trên lưng chim ưng, Tần Phong Hi túm lấy dây thắt lưng của Bắc Hải Đường rồi thả nàng ta về phía Lệ Tử Mặc, lúc thả còn nháy mắt với hắn. Thấy chưa, ngươi đẩy ta đi, ta trả lại cho ngươi một mỹ nhân này, phải đỡ cho chuẩn vào, người này rất có thể là Đế phi của ngươi trong tương lai đấy! 

Dường như hiểu được ý của nàng, sắc mặt Lệ Tử Mặc đen như mực tàu, khó chịu, cực kỳ bực bội, tại sao người phụ nữ của hắn lại vui vẻ đưa một người phụ nữ khác tới cho hắn chứ? 

Hắn không thích nàng như vậy, không thích. 

“Ngọc Thái tử, phiền ngươi đỡ Đại Công chúa Bắc Thương hộ” Lệ Tử Mặc đột nhiên lùi lại, đồng thời kéo Đông Thời Ngọc tới vị trí mà hắn vừa đứng. 

Đông Thời Ngọc chưa kịp nói cũng chẳng kịp phản ứng thì Bắc Hải Đường đã rơi về phía hắn ta. Hắn ta không thể để mặc nàng ta rơi xuống chết ngay trước mặt bao nhiêu người, thế là Đông Thời Ngọc chỉ có thể đưa tay ra đỡ lấy Bắc Hải Đường. 

Nhưng khi tiếp xúc, trong lòng hắn ta chợt dâng lên một cảm giác kì lạ. Đáng lẽ, nếu nội lực thâm hậu ném một người xuống trong tình huống cấp bách, phản lực sẽ rất lớn. Để đỡ được thì phải triệt tiêu một phần lực, nếu không bản thân người đỡ cũng sẽ bị thương. Nếu không đủ nội lực thì sẽ không thể ném một người sống ra xa như vậy. Nhưng khi đỡ lấy Bắc Hải Đường, hắn ta chỉ cảm thấy như lực đã được điều chỉnh hợp lý, tính toán vừa đúng, phản lực đến đó là dừng, người chỉ đang rơi xuống thôi. 

Hắn ta không quan tâm tình trạng của Bắc Hải Đường, liền quay đầu nhìn về phía Bạch Ưng Vương. 

Thân hình khổng lồ của Bạch Ưng Vương đủ cho hai người ngồi trên lưng, huống hồ hiện tại chỉ còn một mình Tân Phong Hi. Bất kể nó nổi điên thế nào, không rõ Tần Phong Hi làm sao mà lại nằm nhoài trên lưng nó, đưa tay ra sờ đầu nó, môi khẽ mấp máy, nhưng không ai nghe được giọng nàng. 

Đây chắc chắn là một trong những thử thách lớn nhất mà Tân Phong Hi từng gặp phải. 

Bạch Ưng Vương vốn đã có vương tính trời sinh rất mạnh, nó không hề thích bị thuần phục, do đó nàng gặp được sự chống cự mạnh nhất trong lịch sử thuần thú của mình. Nàng cất tiếng hát âm công có chú thuật, vì tần suất khác với tần suất mà tai con người có thể nghe được nên chỉ cần cách xa một chút là không có ai nghe thấy giọng nàng. Nhưng thật ra vẫn có âm thanh, âm thanh này khá là vang và rõ đối với động vật. 

Năm xưa, để học được cách phát ra âm công này, nàng đã suýt tàn luôn cái miệng vì luyện tập. Tần Phong Hi là một người khá bướng bỉnh. Hồi đó lão đạo sĩ nói với nàng, theo như ông ấy biết thì chưa từng có ai học được loại võ công này, ngay cả chính ông ấy nghiên cứu hai mươi mấy năm trời mà vẫn không học được. Nàng có thiên phú, nhưng chỉ mỗi thiên phú thôi thì vẫn còn thiếu rất nhiều. 

Nhưng Tần Phong Hi không chịu tin, người khác càng nói không thể, nàng sẽ càng muốn thử. Cứ thế tập đi tập lại, nàng còn đi gặp nhà sinh vật học, chuyên gia động vật học, nhà vật lý học và bác sĩ am hiểu về các cơ quan trên cơ thể con người để luyện tập cái này. Cả nhóm ở lì trong phòng thí nghiệm cả ngày, dùng đủ các loại dụng cụ để giúp nàng luyện tập. 

Đồng đội đều nói nàng điên rồi, nói nàng bị tâm thần, nhưng khi nàng luyện thành công, thuần hoá được một bầy cá sấu khi làm nhiệm vụ trong rừng mưa nhiệt đới, bắt bọn chúng ngoan ngoãn thả trôi trên mặt sông cho họ giẫm lên đi qua, các đồng đội mới kinh ngạc há hốc hồm, ba ngày liền vẫn chưa khép miệng lại được. 

Bạch Ưng Vương ngửa đầu kêu một tiếng dài, cơ thể nó đung đưa cực mạnh để hất văng Tần Phong Hi ra, nhưng bất kể nó đung đưa thế nào, Tân Phong Hi vẫn dính chặt trên lưng nó, thậm chí còn chẳng xê dịch được chút nào. Môi của nàng mấp máy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. 

Nàng không thôi miên nó, cũng không huỷ diệt nó bằng vũ lực. Nàng dùng tinh thần, ý chí, một loại khí phách và uy áp vương giả mạnh hơn cả nó, dùng hình thức âm công để truyền vào đầu nó! 

Thần phục ta! 

Nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết! 

Đối với những loài động vật dã thú dịu ngoan hơn, đôi khi Tần Phong Hi không muốn chúng thần phục, nhiều lúc nàng chỉ giao tiếp với chúng để xin giúp đỡ, hoặc truyền đạt một loại tâm nguyện nước sông không phạm nước giếng để chúng không tấn công nàng thôi. 

Nhưng đối đầu với con Bạch Ưng Vương tràn đầy vương khí này, từ đầu nàng không giao tiếp được với nó, nó cũng không đồng ý, vậy nên nàng quyết định không trao đổi hữu nghị nữa. Mẹ nó, ta chỉ thương lượng với ngươi mà ngươi không chịu nghe, vậy thì hãy thần phục ta đi! 

Âm công chứa đựng uy áp nặng nề tấn công về phía Bạch Ưng Vương. 

Bạch Ưng Vương đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai thật dài, giãy một cái thật mạnh. Chỉ nghe một tiếng “cạch”, hai chân Bạch Ưng Vương đã thoát ra khỏi vòng sắt! 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Ưng Vương đã bay thẳng lên trời, chỉ chốc lát đã bay thật cao! 

“Tần cô nương còn ở trên đó!” 

Nhị Linh hét lên, mắt tối sầm, sợ tới mức ngất xỉu. 

“Tần Phong Hi!” 

“Tần Phong Hi!” 

Lệ Tử Mặc và Ưng cũng muốn bay lên, nhưng con người sao có thể nhanh bằng chim ưng? Đó là chúa tể bầu trời đấy! Họ cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thôi! Lệ Tử Mặc 

sắp cắn nát cả răng của mình, hai tay siết chặt, không biết phải trút lửa giận ra đâu. Không phải, không chỉ có tức giận mà còn có một cảm giác xa lạ đánh thẳng vào trái tim hắn, khiến hắn suýt không thở nổi. 

Chết tiệt, chết tiệt! 

Hắn cứ tưởng là nàng có cách, hắn cứ tưởng là thế! 

Hắn tưởng nàng lên tiếng là có nắm chắc! Hắn cứ tưởng là thế! 

Hắn tưởng nàng đang che giấu thực lực của mình, nàng lợi hại hơn, biết nhiều thứ hơn so với những gì hắn biết, hắn cứ tưởng là thế! 

Giờ thì nàng đang ở trên lưng chim ưng, mà nó thì đã bay lên trời! 

Đêm tối, đèn đuốc chiếu sáng vườn hoa giúp họ có thể nhìn thấy được Ưng Vương đang bay lượn, nhưng bóng dáng nó đã rất nhỏ, chứng tỏ nó đang ở tít trên trời cao! 

Dù bây giờ Tân Phong Hi không bị rơi xuống thì có lẽ cũng sẽ sợ chết khiếp! 

Làm gì có ai từng bay lên cao như thế? 

Nhưng Tuyết Vệ lại suýt bật cười thành tiếng, nếu không phải vì tình huống không cho phép, nàng ta rất muốn vỗ tay ăn mừng! Hay, hay! Đáng đời, đáng đời! Việc gì cũng muốn chứng tỏ bản thân chứ gì? Ả ta tưởng mình là ai chứ? Ngay cả Quách Vĩ Trạch, Công chúa Bắc Thương còn không làm được mà ả ta lại dám xung phong! Lát nữa ả ta nhất định sẽ rơi từ trên cao xuống. Chậc chậc, tiếc cho dung mạo như hoa như ngọc kia, rơi từ độ cao như thế chắc chắn sẽ be bét, thế thì sẽ xấu đến mức nào chứ! 

Tuyết Vệ vừa nghĩ vừa hạ lệnh cho thị vệ tránh ra xa, không được đứng ở hành lang nữa: “Nếu lát nữa ả ta rơi xuống trúng các ngươi thì chẳng còn mạng đâu!” 

Nàng ta đang nói thì chợt có một ánh mắt sắc lẹm chợt nhìn qua như thể muốn xé xác nàng ta. Nàng ta ngẩng đầu lên thì chạm mắt Ưng. Nàng ta chưa bao giờ thấy Ưng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, quá đáng sợ. 

"Ung..." 

“Chủ nhân, không được!” Giọng Nguyệt đột nhiên vang lên, ngay sau đó đã thấy Lệ Tử Mặc chạy ra vườn hoa rồi nhìn chằm chằm lên trời, ánh mắt nhanh chóng dõi sát theo con chim ưng kia! 

Hắn định làm gì? 

Mắt Đông Thời Ngọc chợt loé, hắn đang định đỡ khi người phụ nữ kia rơi từ trên cao xuống đấy à? Lẽ nào nàng là người trong lòng Lệ Tử Mặc thật? 

Lệ Tử Mặc cũng biết yêu người khác sao? 

Đáng tiếc, hiếm khi có một người phụ nữ bước vào lòng hắn được, thế mà lại chết uổng như vậy. 

Có cô gái nhát gan đã tránh ra thật xa, che mặt khóc. Đáng sợ quá đi mất, chở người bay thẳng lên trời, chỉ cần tưởng tượng phải ở độ cao như thế, các nàng đã sợ muốn xỉu 

rôi. 

Lệ Tử Mặc cắn răng nhìn chằm chằm lên trời, con chim ưng đó vẫn bay lượn trên trời, hắn không tin, hắn không tin người phụ nữ đó sẽ chết như thế, nếu nàng rơi xuống hắn nhất định sẽ đỡ được nàng! 

Hắn đã cho phép chưa? Hắn đã cho phép chưa? Là người của hắn, khi chưa có sự cho phép của hắn, nàng thử chết mà xem! 

Đúng lúc này, giọng Tần Phong Hi vang to trên trời: “Chủ nhân tránh ra! Tránh ra tránh ra!” 

Lệ Tử Mặc cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì, hắn chỉ cảm thấy rõ ràng mình vừa cử động, rõ ràng mình còn sống nhưng lại cứ như đã chết. Nhưng giờ đây, giọng nói của nàng lại như viên tiên đan cứu hắn một mạng, giúp hắn cảm thấy như mình thật sự còn sống. 

“Chủ nhân, Tần cô nương không sao!” 

Ưng và Nguyệt chia ra hai bên dìu hắn, nhanh chóng lùi về trên hành lang, 

Trên bầu trời, con chim ưng khổng lồ trắng như tuyết đang lao xuống, nó dang rộng đôi cánh làm đổ bóng một mảng lớn, dấy lên cơn gió cực mạnh. Mà ở trên lưng nó, mỹ nhân cười tươi như hoa, một tay ôm cổ ưng, tay còn lại vén tóc dính trên mặt ra sau, đôi mắt sáng ngời mà bình tĩnh nhìn qua. 

Bạch Ưng mỹ nhân từ trên trời lao xuống. 

Cảnh tượng ấy khắc sâu vào lòng, vào trong đầu mỗi người đang có mặt trong vườn hoa, kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, đến chết cũng khó quên. 

Cảnh tượng ấy khắc sâu vào trong lòng, trong đầu Lệ Tử Mặc, đến chết cũng khó quên. 

Nàng không sao, nàng không sao, thậm chí chẳng có vẻ gì là sợ hãi, không hề có. 

Nàng không sao, nàng không sao, ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không chảy, không hề có. 

eyJpdiI6IjBwWndiT2RBY21BeVhHNmJMUWlkNHc9PSIsInZhbHVlIjoiK3owZWJKSFFFemJUZXJvM0ZoNFU1Z05mSXdlblRNVFBzc1p6OUpNNWV4amJMTXFiZjd4NlBQRlBEM0djUGNsSVdNV1IzXC9lWDdhYThONmFQandxSThMNHBTRHVLcXJHNXZ2akZoYlwvUUI3SjRqdmhJRHpNZWxJS2ZkQW5BQzFUaXFpTTBCTnZFXC9lVFpkOWtRdTZ0ZWp0WHRZWmNsRW9aakxcL3o0ZkYySllWdjR2d2dHbWZyQWI1UHVcL0JzQW5zODJscW1EMlZMbXM3b3VsN29ibWdacUoxaEo4dlBPa1dDMlZYN1hXaGNhYVwvMD0iLCJtYWMiOiJiM2VmZTUxMzVmZjNlOTFkZTBjNGMxMTBkYjgwNWZhNDNiYjZlMDhlOWIzYjJlM2U4YzIxZGU3NWFhMjhiMTI3In0=
eyJpdiI6InFuRWlpZkdYMmJlTTY3Y2I4TEtKRHc9PSIsInZhbHVlIjoibTFtT1M0clpCaXBadHQ0NzRcLzl0bUxHVnR2T282MllRVnJ2cFR6cGZyc2JmUnZMNGFcL2JzdUs1NXdQSGZ4Ujd6UmJNbFFsS1JcL3VKbmRib2htMEtTcXdvN2Q1SjhJdTFhaVlCVGt0SVdROTUrSHBXK1ZJT2x2UzF0MGlJMTA1ZjBIMHFUN0lBMzRFczlQRTUxSzRSYXM2VzV1VWR2bUsxUFUyNjhKeHg3cHllTldiOE5lbjBRV2JlS1dpcHdNek9CazBGZ0RwelwvQ3h5YlwvRGp3cFoyY2Z1T1ZpV3pUVEphUFpDQ1wvZ2lBRWQzWGFxdFVkR3BSZ0R2dzk0WEtQNFJscmlnWTNzdlMxZk5XRWUxaGJxc2RYRnJuSjVqK1IzM1wvY21xeHhyNzQrcXA0PSIsIm1hYyI6IjcxNjhjODM0ZDUzNTdkMjgyMTc5MTZmOWQyNTllNjNhZGVmMWJlZWZlNTUwMTMzY2I1ZTRjM2E2MjU5MDc2ZDQifQ==

Đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Tần Phong Hi của hắn cũng một màu đen láy, long lanh như sao, khiến Tần Phong Hi hơi loá mắt. Sáng quá, sáng quá, sáng tới mức khiến trái tim nàng đập loạn một nhịp.

Ads
';
Advertisement