Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Bạch Ưng Vương lao xuống một cách đầy khí thế, nhưng ngay khi sắp đáp xuống đất thì lại thấy bàn tay trắng nõn của Tần Phong Hi nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó, nàng nói với giọng hờn dỗi: “Chậm thôi, Đại Ngốc!” 

Con Bạch Ưng Vương hung hãn khiến người ta khóc thét lại chịu nghe lời giảm tốc độ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không để phát ra tiếng động nào, cực kỳ vững. Sau đó nó thu cánh về, cúi đầu. 

Trước ánh mắt như thể gặp ma của mọi người, Tần Phong Hi trượt từ trên cổ nó xuống như đang chơi cầu trượt, hai chân chạm đất, quay lại vỗ đầu nó thay khen thưởng: “Đại Ngốc ngoan quá!” 

Đại Ngốc.... Đại... Ngốc... Ngốc... 

Trong vườn hoa, tất cả mọi người đều đơ ra. Xin hỏi cô nương, cô đặt tên này cho Bạch Ưng Vương thật ư? Cô có thể đặt tên nào oai phong một chút được không? Cô có thể nào đừng sỉ nhục Ưng Vương kiểu đó không? 

Lúc này có một mỹ nhân can đảm tưởng con Bạch Ưng Vương đã bị thuần phục, bèn lặng lẽ đi qua định đưa tay ra sờ bộ lông vũ trắng tuyết của nó, Bạch Ưng Vương liền vỗ cánh hất nàng ta văng ra xa. 

"Á á!" 

“Rầm!” Tiếng vật nặng rơi xuống đất. 

Mọi người toát mồ hôi. 

Tần Phong Hi để tay lên bụng, nói với Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, ta đói rồi, bữa tiệc có tiếp tục nữa không thế?” 

“Tiếp tục.” 

Lúc này nhìn nàng kiểu gì Lệ Tử Mặc cũng thấy thích. 

Huống hồ nàng còn vừa lập công lớn như thế, thuần phục được Bạch Ưng Vương. Người Đông Thanh Quốc không làm được nhưng nàng lại làm được! Làm hắn nở mày nở 

mặt quá, hắn thích, cực kỳ thích. 

Nhưng cũng có không thích, hắn phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, kể cả những chủ sự Phá Vực. 

Hắn không thích, không thích, đặc biệt là ánh mắt của Đông Thời Ngọc. 

“Tần cô nương, phiền cô đưa Ưng Vương ra sau trước nhé, ta sẽ xếp tạm chỗ cho Ưng Vương” Nguyệt Vệ nói. 

Tần Phong Hi bất đắc dĩ, đành phải dẫn Tuyết Ưng Vương theo Nguyệt Vệ. Còn tiệc ấy hả, lát nữa nàng sẽ quay lại ăn. Lần nào nàng cũng như vậy, sau khi hao phí tinh thần năng lượng là phải ăn uống thả ga để bù, huống hồ nàng vẫn chưa bù khoản hao phí bị mất lúc giải chú trước đó. Lỗ, lỗ, quả nhiên lỗ to, nàng biết ngay là đi theo Lệ Tử Mặc sẽ không được sống an ổn mà, nguy hiểm đủ điều. Nàng mới xuyên qua được mấy ngày đâu, thế mà đã lên núi, xuống nước, rơi xuống vách đá, lên trời, lấy máu, vào thuỷ lao, toàn những chuyện gì đâu không thể! 

Nàng nhất định phải đi, nhất định phải đi. 

“Bổn Đế quân rất thích món quà mà Ngọc Thái tử tặng. Đi đi đi, chúng ta vào uống tiếp thôi nào!” Lúc này trông Lệ Tử Mặc rất dễ gần. 

“Thuộc hạ của Đế quân quả nhiên đều toàn là người tài giỏi, một vị thị nữ mà cũng có được bản lĩnh đáng kinh ngạc như thế! Không biết cô nương đó tên là gì nhỉ?” 

Lệ Tử Mặc còn chưa mở lời, Tuyết Vệ ở bên cạnh đã lên tiếng: “Nàng tên là Tần Phong Hi, là thị nữ của Đế quân. 

Chỉ là thị nữ thôi, nếu Ngọc Thái tử cảm thấy hứng thú thì hãy mau mau lên tiếng xin mang đi đi. Nếu hắn ta yêu cầu, Đế quân sẽ không cự tuyệt Đông Thời Ngọc vì một thị nữ đâu nhỉ? 

Dù sao người ta cũng vừa mới tặng một món quà lớn thế kia mà! 

Ưng túm lấy cánh tay nàng ta, kéo nàng ta đi: “Tuyết, ta có lời cần nói với ngươi!” 

Mặt Lệ Tử Mặc không có cảm xúc gì, cứ như thể sự gần gũi vừa rồi chỉ là ảo giác. 

Bất kể trong Phá Vực có bao nhiêu người ghen tị với Tần Phong Hi, có bao nhiêu người muốn thay thế vị trí của nàng, nhưng chung quy nàng vẫn là người của Phá Vực, lần này còn giúp Phá Vực nở mặt nở mày. Đông Thanh Quốc có lãnh thổ rộng lớn và tài nguyên phong phú, diện tích đất liền gấp sáu lần Phá Vực. Một nơi như vậy mà lại không tìm được người có thể thuần phục Bạch Ưng Vương, vậy mà người của Phá Vực họ lại thuần phục được! Nếu chuyện này truyền đi, Phá Vực bọn họ sẽ vô cùng hãnh diện. 

Vậy nên khi bữa tiệc tiếp tục, người của Phá Vực ai nấy cũng đều cười hớn hở, đi đường như có gió, động tác uống rượu phải nói là cực hào sảng. 

Trong lúc nhất thời, trong sảnh tiệc vô cùng náo nhiệt. Họ đang có tâm trạng tốt nên việc khuấy động bầu không khí không hề khó. 

Đại Công chúa Bắc Hải Đường ngồi tại chỗ của mình, nàng ta đã tháo khăn che mặt xuống trước khi thổi sáo thuần ưng, đó là một khuôn mặt tựa đóa hải đường, đẹp không thể tả. 

Vốn đã có vẻ sắc sảo, vì ban nãy bị nội thương phản phệ nên giờ mặt hơi tái nhợt, trông có phần yếu ớt, làm trung hoà vẻ sắc sảo của nàng ta, càng làm nàng ta có vẻ xinh đẹp hơn. Đã có rất nhiều người đàn ông thi thoảng nhìn về phía nàng ta. 

Còn tiểu công chúa Bắc Chi Anh cũng đã tháo mạng che mặt xuống, mặc dù vẻ đẹp của nàng ta không bằng Hoàng tỷ, nhưng vì nhỏ tuổi hơn, dung mạo xinh đẹp, lại có má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên khoé miệng nên trông rất đáng yêu. 

Hai vị Công chúa Bắc Thương này đều xinh đẹp tuyệt trần, tóm lại vẫn xứng làm đế phi của họ. 

Về phần ngôi vị Đế hậu, hai người có tư cách nhất vẫn chưa đến, một trong số đó vẫn chưa biết có đến được hay không. 

“Đế quân, Hải Đường vô dụng, lúc nãy... Bắc Hải Đường bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nói với Lệ Tử Mặc: “Thật đáng xấu hổ. 

“Đại Công chúa rất dũng cảm, đây là sự thật” Lệ Tử Mặc đáp, sau đó nhìn ra ngoài phòng. Người phụ nữ kia đi sắp xếp chỗ cho Ưng Vương thôi mà đi lâu vậy? Sao vẫn chưa 

tới. 

Hắn vừa lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị thêm rất nhiều đồ ăn và đã được bưng lên, đặt đầy trên bàn. 

Thấy hắn trả lời mình một câu qua loa, thậm chí còn chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, Bắc Hải Đường buồn thầm trong lòng, hít vào một hơi, đang định nói tiếp thì Tần Phong Hi đã bước vào, trên môi Lệ Tử Mặc lập tức xuất hiện nụ cười nhẹ. 

Nhìn bàn mỹ thực tràn ngập trước mặt, Tân Phong Hi đâu còn nhớ so đo vụ chỗ ngồi nữa, dù sao lúc nãy cũng vừa mới ngồi, việc thuần ưng đã làm cho nàng trở nên nổi tiếng: “Chủ nhân, mọi người cứ nói thoải mái đi, không cần để ý tới ta. Ta ăn cơm, ta ăn cơm. 

Tân Phong Hi vừa ngồi xuống đã cầm đũa bạc lên bắt đầu ăn miệt mài. 

“Tần cô nương đúng không?” Đại Công chúa Bắc Thương vốn định nói với Lệ Tử Mặc, sau khi nghĩ lại thì quay sang Tân Phong Hi 

Tần Phong Hi hơi bực, nàng bị tiêu hao năng lượng, giờ đang rất cần ăn gì đó, mà phải ăn thật nhiều, lúc đói bụng nàng rất nóng tính đấy, đã bảo là đừng để ý nàng rồi mà? Tốt nhất là đừng chọc tới nàng. 

“Đại Công chúa điện hạ có gì muốn nói?” Nàng cố dằn lại cảm xúc mất kiên nhẫn, nở nụ cười mà nàng tự nhận là rất thân thiện với Bắc Hải Đường. 

Nhưng Bắc Hải Đường còn chưa lên tiếng, Lệ Tử Mặc đã hơi bực bội sửa lời nàng: “Ngươi là thị nữ của bổn Đế quân, chỉ cần nghe lệnh của một mình bổn Đế quân thôi. Còn những người không phận sự thì né sang bên, ai dám ra lệnh cho nàng? 

Tần Phong Hi cảm thấy câu nói này cũng khá là êm tai, mà công nhận là rất êm tai. Chỉ nghe lời hắn thôi ư? Ừm, có thể chấp nhận. Vậy có phải nàng không cần nể mặt cô Đại Công chúa này không? Phải biết rằng cô Công chúa Bắc Thương này muốn gả tới Phá Vực bằng được, như vậy ở thế giới coi phu quân là trời này, nàng ta sẽ không ngồi lên đầu Lệ Tử Mặc được, vậy có phải chứng tỏ một điều là dù họ thành thân, nàng cũng không cần phải nghe lời Đế phi gì đó không? 

Như thế cũng được, quả thật rất được. 

Tâm trạng Tần Phong Hi trở nên tốt hơn chút xíu nhờ câu nói này. 

Nhưng những người khác thì ngược lại, đặc biệt là hai cô Công chúa Bắc Thương và các mỹ nhân nhắm tới vị trí Đế phi, cùng với đại biểu của các thế lực đưa họ đến. 

Để một thị nữ ngồi lên đầu Công chúa hoặc tiểu thư của họ, hành động này rõ ràng là không nể mặt một cách trắng trợn. 

Nhưng cũng có người không phản đối, Đế phi cùng lắm chỉ là phụ nữ thôi, có thể so sánh với một cô gái thuần phục được Ưng Vương của Tuyết Sơn à? Sao được? 

Nếu hai cô Công chúa Bắc Thương không có Bắc Thương Quốc chống lưng cho, các nàng còn chưa xứng xách giày cho Tần Phong Hi nhé? 

Đây là suy nghĩ của những vị khách tới đây chỉ để chúc mừng, không dẫn theo mỹ nhân. 

Bắc Hải Đường cố nuốt máu trồi lên trong cổ họng xuống, gượng cười nói: “Đế quân nói gì thế, sao Hải Đường dám ra lệnh cho Tần cô nương. Hải Đường không giỏi bằng Tần cô nương đã cảm thấy rất xấu hổ rồi, nên chỉ muốn mời một chén rượu để cảm ơn ân cứu mạng của nàng ấy lúc nãy thôi 

Nói nghe cũng hợp lý, lúc nãy Tần Phong Hi đã cứu nàng ta một mạng trên lưng chim ưng. 

Đáng lý ra Tần Phong Hi có ân cứu mạng Đại Công chúa Bắc Thương thì nên nhận chén rượu này. Nhưng thân phận của Tần Phong Hi chỉ là một thị nữ, nói một câu khó nghe hơn là Đại Công chúa là khách quý, nàng ta gặp nguy hiểm ở Phá Vực, thị vệ thị nữ Phá Vực hi sinh tính mạng của mình để cứu nàng ta thì cũng là lẽ đương nhiên! Đây là xã 

hội giai cấp, không phải thời hiện đại. 

Vì vậy hành vi mời rượu cảm ơn của Đại Công chúa Bắc Thương sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng ta làm như vậy rất đáng quý, có ơn tất báo, không thờ ơ vì đối phương có thân phận thấp. 

Ngược lại, nếu Tần Phong Hi nhận chén rượu này thì sẽ không ổn, còn không nhận thì lại càng không ổn, nhìn có vẻ đã đâm lao thì phải theo lao. Bởi vì nếu nàng nhận sẽ khiến người ta cảm thấy nàng khinh thường, ỷ vào ân tình mà để Công chúa một nước mời rượu mình. Nếu nàng không nhận thì lại càng quá đáng, Công chúa một nước đã mời rượu nàng, nàng chỉ là một thị nữ mà lại dám không nhận! 

Tần Phong Hi hiểu những điều này chứ, nàng chỉ không thèm quan tâm thôi. Nên nàng bèn nhìn sang Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc dứt khoát bưng chén rượu trước mặt nàng lên, ra hiệu với Bắc Hải Đường rồi đáp: “Đại Công chúa khách sáo rồi, bổn Đế quân sẽ uống thay Tần Phong Hi chén rượu này” Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn chén rượu, không cho Bắc Hải Đường cơ hội phản bác. 

Tất cả mọi người ở dưới đều hít sâu một hơi. Từ chỗ ngồi đã biết địa vị của Tần Phong Hi trong lòng Lệ Tử Mặc không tầm thường, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ tới mức ấy! Hắn đang công khai che chở cho nàng! 

Có thật là Tần Phong Hi chỉ là một thị nữ thôi không? 

“Ha ha, Tần cô nương.” Lúc này Đông Thời Ngọc cũng bưng chén rượu lên, ra dấu nói với Tần Phong Hi: “Thời Ngọc cực kỳ ngưỡng mộ bản lĩnh của Tần cô nương, Thời Ngọc xin mời Tần cô nương chén rượu này, xin Tần cô nương nể mặt cho. 

eyJpdiI6ImtnQVJkUDduT0tuSDJxdXE5WklXUUE9PSIsInZhbHVlIjoiWWFUQmN5QjBKaDRwUG9MUm5XN1VtbXJ5SUFcL2VKaU80TG5NaStrbnRvQ3ZsOXNKV2JhQmxGcU53YnRBUWxJMjlmaG5udGNQb0FrZHJhV0lBUEhIUEFMTUtmWmpIcjNSVDFjdGlUd3hFYmRnKzZjWHU3TWd4T1Q1Tk1QMmczdjFcL2VrVkhoZlwvcDBEUllwNEU1dVBkaFlvdWRHdXJlY2JsTHhRdThhNHdXb2ZhV2F0MHdsVDVscXExZitWdVA1T2J5emhtZE9xTVJXWDdPcEdOYlc2NnJmQ2IyQmxTU3FLRDRZUjRjQjk5bWZsUk9wRGsyV1V0aGZuMHgwcFZrWDR5cGpBQWVIVVJVRFJYcHVKdVl0RkVld25IVEpRRVVaWWJHVnZuVFZ2c3VUNTkrbHdJMWFyamZkZmVcL0hDdzNJelVMbk8zQUZXbWVkVGY4Y3dNNGhsMkZldz09IiwibWFjIjoiOGI4MzVmMmMwZTVjNjM1ZmJjMWMwNjQxNWZlYjcwMzJhYWU3YTBlNzkzNWIyOTQxZDRlZDU4M2I5ZTkxYTI3MyJ9
eyJpdiI6IktqOG1OanRFRUFrWmYyUytvTDBvcWc9PSIsInZhbHVlIjoiUzNTbHJTcXlpdlwvMjRpVE9jeFlIalVEVFo1UExITm9OYjlOKzVDQ3RUeDhnVW00RDFhQXRHaW5UNkJxR2lKaFg1Wk1ITWF2dExcL3pHbzBzVnE1UktUSHVMNk9VRWtrXC91WVQxTmlaTzJjQ2V4MkdiQTdEZTdsYXV5NnhrSDFxdk5qbnM0ZmVZZkpvXC91SnNCbFdZUkZOdThTdFJ2cDJlQkppYzMycXZJdW5PSWVBallqd1d0RTVBUFpXZTFDNUJpVDdDc3hPZHRPNGx0N2J1NmowTzVOTDhrRWkxN3p1WjNiK3hyd0lcL0xnWmNjQStZXC9FRTdcL0VoT2hXZ09lZzFXK1NobU94NGlGakJWR1NRS1wvUFpWYUV3d0ZnY3d0STljUXNLZUhYTTR0dDJmRWZLb0RhZldBNHJKdVVKOGRXRGEzb2RrUWpHdG8wbXFURjJoN1B5dmVqQ1wvNDVjWlROc0d0a0luTU5idTIzTHhNd0VBZWlhU3JNQWNwYWQyR2ZCa3ZoWmtydWRcL1M4NW1zdHVPZG4yVDJrWVZaYzA1djJDaDIwbHVZRm1KS0JUVkZMamdpV2tBY1djM2M4dmowVHpWXC9CVnZzVDhJckNcL1wvVWFzSWVENHJvQUlFaHRla1lGOWhKeVRFOGJ0K0RBblpPWituQTVNczRkSU9OUUx2cFwvRnZ2ZFpWS1BscnBDU2xGaE11MUlhTG8rRnJwcWtCbmhxNUExSkZ0eERFeTk0UzBxV1I2amNWMDVzNUpmZmt6S1YrK3h0ZHJubDhLQ0p4R2o4U3djV3VTOVN0VEsyczlUOHVlb2dZaWtpdEFibCtTaEt1ck5FWXUzTFJiU1hESGJqVTNqclRvUVhsdHBLOWtNQWJXU2dSam9TXC8zZ0ZDNCtpR3NxMjlOSEoxVUxGTDhoNENMUEFRNVBuV3ZSaTEwQWg2clk3d3dpeENUTnRVOEhsQVJhUDJvRmJ1ZVJkS1ZjcUxJRWQxZjhKNjhHemFRUWdGQmJXMmQySDYwUHExR0M5emc3Z0RpWlNicEMwN2VyQUlzZ20zR3Bhb1VjbnptZ3RWaGZuVGtUbmRxSDV1UVJFSlQrQUlBbUJQVHZ2ZHBwejNDdHZPT1E1OUJmOHJRSVo2UjVQbTJQeXlQcUZEYk9DV2p6V2k1ckVET21SNzgzSE5NNHlhdWNqWHd6Y3BDUmdmd09mMzhQRDQwOGk3bDNYdEVXcWxPNWdnPT0iLCJtYWMiOiI1ZTc2Y2NiYTJiOTIxNjZkOTI4MWI0MjFiOWE5ODdmODllYWYwYzk5NDU2NzAyN2ZkNTA4OWQ5OWFiY2JkMTE2In0=

Đông Thời Ngọc cười, sau đó cũng uống cạn chén. Lúc ngồi xuống, hắn ta nhìn lướt qua Tần Phong Hi

Ads
';
Advertisement