Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Thôi được rồi, Tần Phong Hi đói nên cần ăn, ai muốn mời rượu cứ tới mời bổn Đế quân. Lệ Tử Mặc nói một cách hết sức tự nhiên, không hề quan tâm sau khi nói lời này ra mọi người sẽ nghĩ như thế nào. 

Hắn cứ thích che chở người phụ nữ này đấy, ai làm gì được hắn. Lệ Tử Mặc hắn đây muốn che chở người phụ nữ thì đâu cần phải che che giấu giấu. Nàng đang muốn ăn, làm gì có thời gian ứng phó mấy người này mời rượu liên tục. 

Tần Phong Hi yêu hành động này của hắn chết đi được, bèn giơ ngón cái lên với hắn, sau đó mặc kệ sự đời bắt đầu ăn như gió cuốn. 

“Đế quân, nhóm Lan cô nương có chuẩn bị tiết mục, bây giờ để họ lên biểu diễn được chưa ạ?” Ưng nhìn Tần Phong Hi đang cặm cụi ăn, trong lòng rất muốn cười, bèn đi tới dời sự chú ý của mọi người khỏi nàng. 

Đêm nay hắn ta cũng bị nàng doạ sợ chết khiếp, cứ nhớ lại cái cảnh nàng ở trên lưng Ưng Vương bay thẳng lên trời, đến giờ trái tim hắn ta vẫn còn đập loạn. Nhưng nghĩ tới việc nàng có bản lĩnh thuần phục Ưng Vương, cưỡi Ưng Vương từ trên cao sà xuống, hắn ta lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. 

Người phụ nữ chết bầm này, không ngờ nàng lại có bản lĩnh này, nàng còn chẳng chịu nói cho hắn ta biết! Uổng công hắn ta chỉ nghĩ nàng có thể chất lạ trời sinh có thể làm thuốc giảm đau cho chủ nhân, coi nàng là một người phụ nữ tham sống sợ chết, miệng lưỡi sắc bén. 

“Được. Cuối cùng Lệ Tử Mặc cũng nhớ ra hình như mấy người phụ nữ bảo có chuẩn bị tiết mục gì đó. 

Mọi người cũng đã đói bụng, lúc này mỹ thực được bưng lên liên tục, mà Tần Phong Hi lại được Lệ Tử Mặc che chở rõ ràng. Họ không dám tới làm càn nữa, chi bằng ăn ngon uống ngon, xem mỹ nhân biểu diễn tài nghệ thì hơn. 

“Nghe nói thiên kim Lan Tuệ Như cô nương của cựu Thành chủ Phá Vực là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn đấy, lúc còn nhỏ đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi. 

“Thật hả? Chẳng phải còn có một vị thiên kim nhà giàu nhất Đông Thanh Quốc cũng đang ở điện Cửu Tiêu sao?” 

“À, như vậy thì có khi nào Đông Thanh Quốc đã liên minh với Phá Vực từ lâu rồi không?” 

“Đùa gì thế, hai vị Công chúa Bắc Thương người ta đích thân tới đây, Đông Thanh chỉ có một thiên kim nhà giàu nhất mà có thể so sánh à?” 

Mặc dù những lời bàn tán này rất nhỏ nhưng vẫn truyền đứt quãng vào tai họ. Tần Phong Hi đang ăn suy tư nhìn Lệ Tử Mặc, xem ra tuy hắn là chủ nhân Phá Vực nhưng vẫn chưa đủ uy danh. Chung quy Đông Thanh, Bắc Thương, Nam Cương, Tây Cương, những nước này đều lớn hơn Phá Vực, thời gian lập quốc cũng dài hơn nhiều, binh mã lớn mạnh. Còn Phá Vực trước đây chỉ là một thành vực độc lập. Hắn gây dựng Phá Vực, hiện tại chỉ có thể tính là đang trong quá trình dựng nước. 

Mặc dù bản lĩnh và uy danh của hắn đã có tác dụng răn đe, khiến một số nước khác có ý định liên minh, nhưng vẫn còn khá nhiều người từ tận đáy lòng vẫn chưa thần phục hăn. 

Nên họ mới dám bàn tán như thế ngay tại đây. 

Có điều tuy Tần Phong Hi nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không hề lo lắng cho Lệ Tử Mặc. Với bản lĩnh và tính cách quả quyết của hắn, trong tương lai hoành hành thiên hạ là lẽ đương nhiên. 

Có tiếng tỳ bà vang lên, gió thơm thổi đến từ phía sảnh bên, đồng thời một nữ tử mặc váy hồng đào nhẹ nhàng bước ra. Hai tay nàng ta cầm hai thanh kiếm, trên cổ tay và mắt cá chân đều đeo chuông màu vàng, chuông kêu leng keng theo mỗi bước đi của nàng ta, nghe rất vui tai. 

Nàng ta búi tóc phi tiên kế, mặt như tranh vẽ, đẹp vô cùng, trông nàng ta có một khí chất rất đặc biệt, tựa hoa lan trong u cốc, lại như dòng nước mát sau cơn mưa, kết hợp với bộ váy hồng đào điềm đạm và chuông vàng mang cảm giác hờn dỗi, tổng thể có cảm giác rất đa dạng. 

“Tiểu nữ Lan Tuệ Như, bái kiến Đế quân, bái kiến Ngọc Thái tử, bái kiến hai vị Công chúa điện hạ, bái kiến các vị khách đến từ phương xa. 

Lan Tuệ Như rất thoải mái tự nhiên đứng trong sảnh, giọng nói thanh thanh. 

“Lan Tuệ Như cô nương quả nhiên danh bất hư truyền. 

“Khí chất của Lan Tuệ Như cô nương này chẳng thua gì Công chúa nhỉ.” 

Lại có tiếng bàn tán nhỏ vang lên, Tần Phong Hi vừa ăn thịt bò, vừa lắng nghe những lời bàn tán này. Nàng cảm thấy tại mấy người này ăn no quá hết chuyện làm, cả đêm cứ cố tình nói này nói nọ. 

“Lan cô nương có lễ.” Đông Thời Ngọc nâng chén với nàng ta. Thật ra cựu Thành chủ Phá Vực cũng rất nổi danh, nếu không thì ông ta đã không thể chiếm đoạt thành hoang ở đây và xây dựng Phá Vực. Chẳng qua ông ta chọc phải Lệ Tử Mặc nên mới chịu báo thù từ một tên sát tinh như hắn, bị giết và cướp thành thôi. 

“Lan cô nương định biểu diễn múa kiếm à?” Bắc Hải Đường cũng hỏi. 

“Bẩm thái tử, bẩm Công chúa, Lan Tuệ Như muốn tặng cho Đế quân và các vị khách quý ở đây một bài múa kiếm. Nhưng mà thật ra múa kiếm sẽ đẹp nhất khi có hai người cùng diễn” Lan Tuệ Như trả lời. 

Ngọc Thái tử cười hỏi: “Vậy Lan cô nương đã tìm được ai múa cùng chưa?” 

“Lan Tuệ Như muốn mời Tần cô nương múa cùng, không biết liệu Tần cô nương có đồng ý không?” Lan Tuệ Như ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong Hi đang ngồi bên cạnh Lệ Tử Mặc, hoàn toàn không để ý tới nàng ta. 

Nàng ta vừa dứt lời, trong sảnh lập tức trở nên yên tĩnh. 

Lúc nãy Lan Tuệ Như không nghe thấy lời của Lệ Tử Mặc sao? Thế mà còn dám đứng ra! Có điều kích thích thật đó, kích thích đến mức mắt họ sáng rực lên. Hay, được, phải náo nhiệt như thế chứ. 

Lan Tuệ Như bướng bỉnh nhìn Tần Phong Hi, như thể nếu nàng không trả lời, nàng ta sẽ đứng đây chờ luôn vậy. 

Tần Phong Hi thầm thở dài, nàng trêu ai ghẹo ai vậy? Sao ai cũng không cho nàng sống yên ổn thế, rốt cuộc có ý gì đây? 

Nàng đặt đũa bạc xuống, nhìn về phía Lan Tuệ Như, đáp: “Thật ngại quá, Lan cô nương, ta không biết múa kiếm. Cô cũng thấy rồi đấy, ta chỉ là một đứa ham ăn, chỉ muốn được ăn yên ổn thôi. Cô mời người khác múa với mình được không?” 

Nàng cảm thấy giọng điệu và thái độ của mình thực sự rất tốt. Nếu không phải nàng đã quyết tâm rửa tay gác kiếm và làm một cô nương ngốc nghếch đáng yêu, thì với tính tình và thói quen trước đây của nàng, có lẽ Lan Tuệ Như sẽ không đẹp mặt nổi đâu. Trước đây ai cũng biết rằng tốt nhất đừng chọc nàng lúc nàng đang ăn, nếu không nàng sẽ xù lông lên đấy. 

Đáng tiếc, nàng quyết tu tâm dưỡng tính nhưng người nào đó cứ năm lần bảy lượt không biết điều. 

Lan Tuệ Như vẫn nhìn nàng chằm chằm: “Tần cô nương, ai cũng có tài nghệ riêng của mình, xin phép làm phiền cô mỗi lần này thôi. Cô chỉ cần bắt chước y hệt ta là được, bởi vì khúc múa kiếm này tên là như bóng với hình, cô chỉ cần làm theo giống ta là được. Với lại nhạc đệm rất nhẹ và chậm, động tác sẽ không nhanh lắm, chỉ làm theo thôi. Một người thông minh như Tần cô nương sao có thể không làm được chứ. 

Hàm ý là, chỉ ở sau lưng bắt chước làm theo động tác của ta, cô không quan trọng lắm. Cô chỉ cần làm “cái bóng” trong khúc múa kiếm này thôi, chẳng khó chút nào, vậy cô vẫn không chịu à? 

Hơn nữa Tần Phong Hi chỉ là một thị nữ, còn Lan Tuệ Như ít ra vẫn được tính là một nửa chủ nhân đang tạm trú, nữ nhi của cựu Thành chủ, vẫn có thị nữ hầu hạ trong điện Cửu Tiêu. 

Nàng ta muốn múa chung với Tần Phong Hi, tính ra đã nể mặt nàng lắm rồi. 

Có điều mọi người không dám lên tiếng, ban nãy Lệ Tử Mặc che chở rõ ràng như thế, vị thị nữ này rất được cưng chiều đấy, nói chung họ cũng không muốn chết. “Nàng ấy không múa” 

Lệ Tử Mặc nặng nề lên tiếng, nhìn Lan Tuệ Như. 

Lan Tuệ Như sững sờ, lúc nãy nàng ta chỉ đợi ở sảnh bên, quả thật không hề biết có chuyện gì xảy ra trong sảnh tiệc. Thậm chí lúc Tần Phong Hi thuần ưng, nàng ta và hội Diêu Như Hải cũng không có mặt ở vườn hoa, chưa nhìn thấy Bạch Ưng Vương. Tuy sau đó có nghe thị nữ bàn tán mấy câu về việc Tần Phong Hi thuần phục được một con Bạch Ưng Vương, nhưng các nành cũng không để tâm lắm. Chỉ thuần phục được một con chim ưng thôi mà, nàng tưởng nàng là thuần thú sư chắc? Thật nực cười. 

Đáng tiếc, nàng ta không biết Bạch Ưng Vương ở Tuyết Sơn là gì, cũng chưa từng nhìn thấy kích thước của nó, càng không biết thuần phục nó có ý nghĩa như thế nào. 

Nếu nàng ta biết thì lúc này không dám ngang nhiên động Tân Phong Hi như vậy đâu. 

“Đế quân?” 

“Nếu ngươi không nhảy thì lui ra đi.” Lệ Tử Mặc đã mất kiên nhẫn. 

Lan Tuệ Như cắn môi dưới, vén váy thi lễ với hắn: “Lan Tuệ Như biểu diễn ngay đây ạ. 

Tiếng tỳ bà lại vang lên, Lan Tuệ Như lập tức gạt bỏ mọi ấm ức, nhìn về phía Lệ Tử Mặc, môi son hé mở: “Hi vọng Đế quân Phá Vực ta dương oai khắp thiên hạ” Vừa dứt lời, nàng ta xoay tay một cái, trường kiếm chỉ thẳng lên trời, vào tư thế hiên ngang làm cho người ta sáng rực mắt lên. 

“Hay!” Có người vỗ tay khen hay. 

Lan Tuệ Như vung kiếm, chân xoay thật nhanh, eo vặn hoặc ngả về phía sau, cơ thể dẻo như không xương, động tác được thể hiện cực kỳ hoàn hảo, nhịp điệu uyển chuyển, đẹp, thanh nhã và còn rất khí khái, tất cả được nàng ta thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn. 

Ngay khi sắp kết thúc, nàng ta quay mặt sang nhìn Tần Phong Hi, đột nhiên mỉm cười. 

Tần Phong Hi cảm thấy nụ cười của nàng ta khá kỳ lạ, giống như buồn bã, mà cũng giống như giải thoát, còn có đôi chút thương hại. Khi nàng đang nhíu mày suy nghĩ, thì thanh kiếm trong tay Lan Tuệ Như chợt bay về phía nàng với tốc độ cực nhanh, mũi kiếm loé sáng toát ra sát ý rét lạnh. 

“Đi chết đi!” 

Trong mắt Lệ Tử Mặc bùng nổ sát ý lạnh lẽo, hắn cầm đũa bạc trên bàn lên định lao đi, nhưng Tần Phong Hi lại đè tay hắn lại. Lệ Tử Mặc cau mày, nhưng đã không còn kịp nữa, thế là hắn vung tay lên, chưởng phong cản thanh kiếm đang bay tới kia lại. Kiếm rơi xuống đất, cùng lúc đó Lan Tuệ Như cũng bị thị vệ bắt lại. 

Mặc dù thanh kiếm lao về phía Tần Phong Hi, nhưng nàng đang ngồi bên cạnh Lệ Tử Mặc! 

“Đế quân tha mạng, Lan Tuệ Như chỉ lỡ tay thôi ạ!” Lan Tuệ Như lên tiếng, mắt đỏ hoe. 

“Tại sao không cho bổn Đế quân giết nàng ta?” Lệ Tử Mặc nhỏ giọng hỏi Tần Phong Hi. Lỡ tay? Tưởng hắn bị ngu à? Thanh kiếm vừa rồi chĩa thẳng vào Tần Phong Hi đấy. 

Mặc dù giữ Lan Tuệ Như lại vẫn còn chút tác dụng, nhưng nàng ta muốn giết Tần Phong Hi nên chỉ có thể chết. 

Tân Phong Hi nhìn lướt qua Lan Tuệ Như, lắc đầu đáp: “Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không sao. Có chủ nhân ở đây thì sao nàng ta có thể giết ta được. 

Ừm, Lệ Tử Mặc rất ưng ý câu này. Đương nhiên rồi, trong lòng nàng luôn coi hắn là trời là đất, là thần hộ mệnh của nàng. Điều đó cũng đúng thôi. Người của hắn, dĩ nhiên hắn có thể bảo vệ được. 

“Đưa đi.” 

Lan Tuệ Như bị áp giải đi. Tần Phong Hi cũng ăn khá no rồi, ăn xong nàng không còn hứng thú ở lại đây nữa, bèn ngáp rồi nói: “Chủ nhân, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ trước. 

“Đi đi. 

Lệ Tử Mặc vốn rất muốn nàng ngồi cạnh mình, vậy mà giờ lại đồng ý. 

eyJpdiI6IjI1dDFpTGVKZTE5czJiQzh3bVZXY1E9PSIsInZhbHVlIjoidFVNVDdKOG1IZVZ6Rk5YMjJ5WlpGQmNydUhSUzZyR2ttYTU5dllhWUZBMVdYNlhLOUVKRGlqS3B1RzBLVHRQNW5ySVEwRkhSOEU4aHhieE5IbTZBYW50MTJtd0crczQrWFYzdEJIMWFpaU5ROVlMVE5UY3o0aGFVVGg4ZDByYTdPdXBKbUhpT1BpVGdRXC9jZnR3T3BqZytrSVJtdllJOGhZSWpPT2EzbHNlc1RjbWptYnRPSFJIVzNwelhhQjQ1SCIsIm1hYyI6ImY2MmJmNzFiNjYxMDlmMTQxZWI3OWIyYzRlM2IwYjkwZDM0YWM2YTM1YzJhZTJmMzQzMDBiOWY0ZjQxNmU5NjIifQ==
eyJpdiI6IlFXNWFibGFCbGhOdjNVMGJkY01VOWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVwvWHVrQ1lVRDAyZkZ3TjIxQlNaZXNjSXh3Y1Exb21FOG45SHJDVWRlUUlnc01vQ0xWY250RndEWm1za1JxbGU1WEsxaWswNzZCZ0M4QlQyUFFkZnpOeUVWaytPZDVlYlpuU0RGWTN0Y01BSkNFXC9YUkNNY0tUQzlCRkc3Y2tlaXZKNmNEdzVWRVFZdDFMVllzY0hQQ0RjbERmcWV0RVdOY2RWOHA0TmdsTUFnMGtVUWdLSU14MFcrWitVdEtNZ1hianFFY2ZGTWhyOEZpc0F6bmpScHI3TXVlZjlTSjFrXC9qcDFiZ0tIcjZZUlFKRVhQZzZ4bXRJS0NVeFwvSFVqMTdRY1RnSTlkR1pUR3VsSXJpeitiT1VRVTdPbUZzdExKOGZsQnpxN1pINFpHYXJud1lxXC9yS0lncWZrNTlQdE83aFZ6cTBVVEcyTFwvVnc4MnNMeFlXYmRyUWpDK0pjT2gwd2NjTk95OUxUNmpoMjlHQkRKY00wRldBK1MzR0Ira0ltSGs2c1FGSUZrYlwvSEVJVDRwRkIzNHRENDdZYUlvZ1g3TmpXNU9vaWxpRnhFVzloRlliTktNYm13TFZOKzQyVEY5R0g1SlNHcmFnMnJpWHBIamVGaTJ1aEs0YnVxXC9QZ1JIYzJBcGFKT1YwYzJjaFlxV21JeGhPbE02M0tieHJ3NDhzZ3NoT2t1TmcyMnpUOFRodUJjdDN6NzFBbE41djRVMjRTenpBQ0xGWHIrMFNwTmVGWFhRVERQendwRTdudWhTd0gzQnJ4Rjg0YWdSQnNDaXd1UEg3dlFBSEtYdHFYQzdUbkhGY0kyekFvVVp1V2NpOE41aUF2WVBJVVVxWTdEYm1cLzFUbWdpaklNY1BmaVVscW5yKzlEM1BuSk5rdk5SZ1B3VVFNRVVEalhQMWRcL3EzMHdXcnFlbTdQUk81MnZjMWxDV2FPZE9IRzVcL1hSM1VBSllwb1UrQTJ4UTY0bGZhRzVFakdIN0g5RFlTZnBROTkzQ0pZclwvT0U2aXhcL3Z5KyIsIm1hYyI6ImI3NmEwMDNjZjI1ZGM3MjM4NmI0ZjU1NmNkM2YzYTlmYTc3YTIyZTgxMmVmYzBhMThiMjk5MTc5MjQxZjUxM2QifQ==

Đằng trước bóng cây dày đặc, gió đêm thổi nhè nhẹ, Tần Phong Hi dừng lại.

Ads
';
Advertisement