Rõ ràng còn một bóng người ở giữa bóng cây, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không dễ phát hiện ra.
Trong màn đêm như vậy, núp dưới bóng cây bên cạnh hành lang dài, nếu nói là để ngắm trăng thì ai tin chứ.
Người đó đứng cách chỗ Tần Phong Hi chừng hai ba mét.
Nàng không nhúc nhích, người nọ cũng chẳng di chuyển.
Trong bóng đêm mờ nhạt, hơi thở của người đó rất khẽ khàng nhưng không thể giấu được Tần Phong Hi.
Hai người đều đứng yên, cũng không ai lên tiếng, xem ai nhẫn nại hơn.
Đột nhiên Tần Phong Hi mỉm cười rồi quay người bỏ đi. Nàng bị ngốc chắc? Nàng trở về điện tam trọng đâu chỉ có một con đường này. Bây giờ nàng sợ phiền phức, chỉ muốn sống một cuộc sống lười biếng ăn xong chờ chết thôi. Để tránh rước rắc rối, Tần Phong Hi sẵn sàng đi đường vòng.
Mà người kia không nghĩ nàng lại có phản ứng thế này. Ban đầu nàng ta không chắc nàng đã phát hiện ra mình, giờ thì đã xác định. Bóng cây khẽ lay động, người phía sau đã nhảy tới trước mặt Tần Phong Hi.
Nàng ta khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc trang phục của điện nhị trọng, ngoại hình trên mức trung bình. Tần Phong Hi để ý bàn tay của nàng ta đầu tiên, đầu ngón tay thô ráp và kẽ móng tay hơi đen.
Đây là kết quả của việc dùng dược liệu hoặc chất độc trong thời gian dài.
Tần Phong Hi biết rõ.
Chính vì nàng biết rõ nên mới thở dài thườn thượt. Rõ ràng nàng muốn né, không lo chuyện này, hiếm khi được lười biếng như vậy, nhưng đối phương lại không cảm kích mà còn tìm đến tận nơi.
“Tân Phong Hi là tên thật của ngươi ư?"
Giọng điệu của người phụ nữ kia hơi cứng nhắc, giống như đã lâu chưa mở miệng nói chuyện vậy.
“Có phải tên thật của ta không thì liên quan gì đến ngươi?” Nàng cũng biết, nếu đối phương tìm đến tận đây thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Thế là Tần Phong Hi dứt khoát lười nhác tựa vào cột, tiện tay hái một bông hoa rồi ngắt từng cánh hoa, trông có vẻ rất nhàm chán. Thái độ này quả thật kích thích người khác. Dù sao trong mắt người phụ nữ vốn tỏ ra bình thản như không kia lập tức thoáng hiện chút giận dữ.
“Nói, có phải ngươi là người Tây Cương không?”
Tần Phong Hi nhướng mày: “Người Tây Cương? Xin lỗi, ta không có thiện cảm với người Tây Cương, sao lại là người Tây Cương được chứ.
“Không phải người Tây Cương thì tại sao ngươi lại biết giải Vương chú của Tây Cương? Nói, sư phụ của ngươi là ai?”
“Vương chú Tây Cương? Đó là gì vậy? Còn nữa, sư phụ của ta là ai, hình như ta không cần phải nói cho ngươi biết nhỉ. Dù sao ông ấy chắc chắn không phải người Tây Cương là được rồi! Tần Phong Hi cười nói: “Ngược lại là ngươi đấy, không dễ gì mới phấn đấu để vào điện nhị trọng nhỉ? Ngươi phải nghĩ quẩn đến mức nào thế, sao lại đến tìm ta? Nếu không đến tìm thì ngươi vẫn còn có thể làm gián điệp như bình thường. Ừm, đến lúc đó lại tìm cơ hội yểm Vương chú cho Lệ Tử Mặc, sau đó trồng loại cỏ ma gì đó ở nơi cực
âm."
“Không ngờ ngươi lại biết. Bỗng nhiên nét mặt của người phụ nữ kia trở nên đặc sắc, hai mắt trợn trừng, nhìn qua Tần Phong Hi với vẻ không dám tin. Trồng cỏ ma ở nơi cực âm như điện Cửu Tiêu cũng là một loại chú thuật của Tây Cương bọn họ. Hơn nữa, thật ra loại chú thuật này còn xấu xa hơn cả Vương chú do Lệ Tử Mặc bị trúng lúc trước. Là bí thuật đặc biệt của bộ tộc họ, có rất nhiều người Tân Cương còn không biết. Không ngờ Tần Phong Hi lại biết rõ chuyện này!
Nàng ta nhất định phải tranh thủ báo tin này với Vương tử điện hạ, không thể lôi kéo Tần Phong Hi này về phe mình, không thể! Nàng nhất định phải chết!
Trong mắt của người phụ nữ đó loé lên sát khí. Nàng ta chợt vung tay về phía mặt Tần Phong Hi, bột mịn nhẹ nhàng bay tới tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt dưới ánh trăng mờ. “Giở chiêu này với ta à?” Tần Phong Hi không hề động đậy, chỉ đứng đó mỉm cười, thậm chí còn cảm thấy có chút chán nản. Nàng lại ngắt một cánh hoa khác, dùng miệng thổi đi, nhìn nó rơi xuống rồi nhẹ nhàng thở dài.
Người phụ nữ kia lại trừng to hai mắt. Lần này thì nàng ta hoảng sợ thật rồi, khiếp sợ đến mức vô thức lùi về sau một bước, giọng nói hơi run rẩy: “Tại sao? Tại sao ngươi không sợ phấn cỏ ma?”
Chuyện này không thể nào, không thể như thế được!
Cỏ ma chỉ có thể sinh trưởng ở nơi cực âm. Hơn nữa, để sinh trưởng thì phải hấp thụ tất cả linh khí và dương khí nên nơi đó sẽ ngày càng âm u. Như vậy thì cỏ ma sẽ càng
phát triển tốt hơn.
Nghiền cỏ ma thành bột, chỉ cần hít vào một chút là người đó sẽ lập tức bất tỉnh nhân sự. Mà bột cỏ ma sẽ nhanh chóng tranh đoạt sự sống hấp thụ ánh sáng, người đó sẽ không chết mà sẽ giống như người già không còn khả năng chống cự nữa.
Người như vậy cũng không hẳn là vô dụng, có thể dùng để làm con rối.
Nếu dùng Tần Phong Hi làm con rối, Lệ Tử Mặc sẽ trúng chiêu ngay.
Đáng tiếc, nàng ta không ngờ Tần Phong Hi vẫn đứng yên ở đó, không hề né tránh, mà cũng chẳng hề hấn gì!
Ở Tây Cương, họ không thể tìm ra người nào chẳng sợ bột cỏ ma! Rốt cuộc sao người phụ nữ này làm được vậy? Đây rốt cuộc là quái thai gì thế!
“Cũng không phải ta không sợ thứ này, nhưng đúng là rất ghét nó” Tần Phong Hi phủi tay, ngước mắt lên nhìn nàng ta. Người phụ nữ kia kinh hoàng nhận ra nàng đã rất khác, cực kỳ khác!
Vẫn là con người này cùng gương mặt đó, nhưng khí thế và ánh mắt đã khác hẳn!
Dáng vẻ ban đầu của nàng lười biếng, ánh mắt cũng biếng nhác, suốt ngày chỉ biết hết ăn rồi uống, nhưng lúc nói đến việc giải chú, nàng ta liếc trộm vài lần, cũng không thấy nàng có khí thế gì cả. Nhưng Tần Phong Hi bây giờ đột nhiên trở nên lạnh lùng vô tình, giống hệt một thanh kiếm băng, lạnh lẽo và sắc bén. Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhìn thoáng qua giống như Tử Thần đang nhìn một người chết.
Và người chết đó là chính nàng ta.
Nữ La Sát, Nữ Diêm Vương.
Đây là một Tần Phong Hi hoàn toàn khác.
Người phụ nữ kia kinh hãi lùi về sau vài bước.
Nhưng nàng ta lại cảm thấy mình đã hoàn toàn bị khóa chặt. Cho dù nàng ta đã lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn cảm nhận được dường như chỉ cần Tần Phong Hi duỗi tay ra là có thể dễ dàng bóp chết mình dễ như ăn cháo!
Không, không, không, không được!
Người phụ nữ vốn trông có vẻ vô hại, sao chỉ thoáng chốc lại trở nên đáng sợ như thế? Hơi thở bịt kín và khí thế áp đảo kiểu này, nàng đã làm thế nào? Không phải cao thủ tuyệt thế mới có thể làm được ư? Nhưng rõ ràng trông Tần Phong Hi không có nội lực gì mà!
Nếu biết trước Tần Phong Hi lợi hại như thế, nàng ta nào dám quên mệnh lệnh của Viễn Vương tử, lần này tự tiện đi tìm Tần Phong Hi?
“Rốt, rốt, rốt cuộc ngươi là ai?” Giọng của người phụ nữ kia không ngừng run rẩy, đã không còn thấy dáng vẻ lạnh lùng như lúc nãy nữa, thay vào đó là nỗi sợ hãi sâu sắc. Nàng ta đã không còn vẻ bình tĩnh thản nhiên vì lúc trước chỉ thấy Tần Phong Hi như con kiến ở trước mặt mình, chỉ cần tuỳ tiện vung tay là có thể bóp chết nữa
Tân Phong Hi lạnh lùng nhìn nàng ta, đôi môi mấp máy, giọng lạnh như băng: “Ta là ai à. Nếu thật sự có Diêm Vương, ngươi có thể xuống đó hỏi ông ta thử xem.
Nàng vừa dứt lời đã nhẹ nhàng giơ tay lên giữa không trung giống như người phụ nữ vừa nãy, rồi nói với nàng ta: “Ngươi biết ta ghét loại người như người lắm không?” Nói xong, ngón tay nàng khẽ bóp một cái, giống như đang nắm một làn gió nhẹ.
Động tác của nàng thậm chí có thể gọi là đẹp đẽ, nhàn nhã, nhưng lúc nàng siết chặt tay lại, người phụ nữ kia đột nhiên tự siết cổ mình, hai mắt lồi lên, gương mặt sợ hãi, tuyệt vọng đến mức người khác cũng thấy ớn lạnh tận đáy lòng.
Nàng ta nghẹn ngào và chỉ phát ra được mấy tiếng, mặt bắt đầu đỏ bừng, sau đó chuyển sang xanh rồi hơi tím tái, cả người giống như bị cướp mất không khí vậy.
Tần Phong Hi nhẹ nhàng lùi ra sau vài bước, nhìn nàng ta với vẻ mặt vô cảm
“Ta đã nói rồi, ta vốn không muốn ngó ngàng gì đến ngươi. Muốn trách thì trách ngươi quá chủ động, cứ muốn sấn tới, còn dám dùng bột cỏ ma với ta nữa. Không biết nàng ghét nhất là thứ này sao? Nếu chỉ là kiểu khiêu khích và gây khó dễ của Lan Tuệ Như và Bắc Hải Đường, thì bây giờ nàng có thể không so đo, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc nàng giả ngốc, vờ dễ thương thì sao cũng được. Nhưng hễ ai muốn lấy mạng nàng thì đều phải nạp mạng trước đã.
Tần Phong Hi nàng không phải kiểu người từ bi mềm lòng.
Đáng tiếc, họ lại không biết điều đó.
Người phụ nữ kia ngã xuống đất, chẳng mấy chốc đã không còn nhúc nhích. Điều kỳ lạ là sau khi nàng ta tắt thở, tay của nàng ta cũng nhẹ nhàng thả lỏng rồi sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, chẳng khác gì lúc còn sống. Thậm chí nét mặt còn rất bình thản, trông như chết trong lúc đang ngủ vậy. Không một ai biết trước khi nàng ta chết đã trải qua chuyện gì. Không một ai biết trước khi lâm chung, nàng ta đã tràn đầy kinh hãi, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Điều này thật đáng sợ.
Nếu theo điều tra của Hình bộ, thì vụ này vốn rất khó phán đoán hung thủ và nguyên nhân tử vong của nàng ta.
Mà ngay lúc sắc mặt của nàng ta hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, thì khí tức toàn thân Tân Phong Hi cũng dần thu lại. Nàng vuốt mặt một cái, khẽ thở hắt ra, sau đấy lại trở lại dáng vẻ trước kia.
Nàng biết, ở chỗ của Lệ Tử Mặc, nàng không thể tạm biệt cái tôi ban đầu của mình được.
Nàng phải rời đi, dù kiểu gì thì vẫn phải rời đi.
Tần Phong Hi cũng không nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất nữa mà quay người bỏ đi. Dù sao cũng sẽ có người phát hiện ra, nàng lười xử lý.
Trở về điện tam trọng, Tần Phong Hi tắm rửa bằng nước lạnh, thay áo trong rồi lên giường ngủ. Nàng rất chủ động nằm trên chiếc giường lớn của Lệ Tử Mặc, vì dù có kháng cự cũng vô ích thôi.
Nhưng đêm nay Lệ Tử Mặc lại không cách nào về sớm để ôm mỹ nhân ngủ ngon được rồi.
Lúc trước Tần Phong Hi ngăn hắn giết Lan Tuệ Như. Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn liến đến khu nhà lao một chuyến, tìm Hoa Kiến Công nghe ngóng y tra hỏi nàng ta, nhưng Lan Tuệ Như lại chết một cách kỳ lạ và khó hiểu.
Không lâu sau, lại có thị nữ phát hiện có một thị nữ đã chết trên hành lang. Nàng ta nhận ra thị nữ kia là một người câm, bình thường giúp việc trong hoa viên của điện nhị trọng. Vì nàng ta bị câm nên người khác cũng cảm giác nàng ta không có tính uy hiếp, không để ý cho lắm, cũng chẳng đắc tội với ai, là một người có cảm giác tồn tại rất thấp.
Đến khi hắn quay về điện tam trọng thì sắc trời đã hửng sáng. Thiên Nhất mở cửa cho hắn, nhưng chỉ thắp ngọn nến bên ngoài rồi cụp mắt lui ra. Bây giờ Tần Phong Hi đang ở tẩm cung của Đế quân, họ ra vào đều phải chú ý không nhìn chỗ không nên nhìn. Nếu không Đế quân sẽ lập tức biến thành khối băng ngay mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất