Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tần Phong Hi hơi cạn lời, vì nàng không biết đêm qua Lệ Tử Mặc về từ bao giờ và lên giường khi nào. Cứ cái đà này, về sau có khi nàng còn chẳng rõ mình chết thế nào nữa.
Lệ Tử Mặc ngồi trên giường, nắm chặt lấy tay nàng rồi so sánh chiều dài của từng ngón tay với ngón tay của mình.
“Đêm qua ngươi trở về từ đâu đấy?” Thấy nàng đã tỉnh, hắn cúi đầu nhìn nàng và hỏi.
Tần Phong Hi rút tay lại, dụi mắt rồi đáp: “Từ hành lang bên kia kìa”
“Ừ. Vậy ngươi có gặp người nào hay gặp sự cố gì không?”
Tần Phong Hi cũng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi cười cong mắt: “Chủ nhân à, ngài có thể hỏi thẳng ra luôn đi, ngài muốn nói đến thị nữ đã chết kia chứ gì ạ?”
"Hum?"
“Ừ. Ta có thấy nàng ta, nhưng ta không quan tâm mà đi thẳng về đây luôn. Tần Phong Hi tỏ ra vô tội: “Có phải ngươi cảm thấy ta theo ngươi lâu rồi nên to gan lớn mật hơn không? Ta cũng thấy thế đây này! Ban đầu ta định đi tìm ngươi, nhưng đúng lúc bên đó không có ai, mà ta lại lười trở về gọi nên đành nhắm mắt làm ngơ thôi.
“Vậy sao?” Lệ Tử Mặc nhếch môi khẽ đến mức khó mà nhận ra.
“Đúng vậy. Sao thế? Là ai vậy?” Nàng ngây ngô hỏi tiếp.
“Người Tây Cương.” Bỗng nhiên hắn lên tiếng. Lúc thốt ra ba chữ này, hắn cũng không bỏ sót một chút dấu hiệu nào trên khuôn mặt và ánh mắt nàng.
“Là vậy à. Ta thật không ngờ là người Tây Cương đấy. Nhưng cũng không lạ lắm, nếu trong điện Cửu Tiêu không có người Tây Cương trà trộn vào, chú thuật của ngươi cũng sẽ không phát tác. Loại chú thuật đó cần chú dẫn thì mới có thể phát tác.
“Ừ, hoá ra là thế” Lệ Tử Mặc gật đầu.
Tần Phong Hi vươn vai: “Ta đói rồi, dậy ăn sáng thôi!”
Tại phòng nghị sự hôm đó, Hoa Kiến Công tự nhiên tiến lên nói với Lệ Tử Mặc: “Bẩm Đế quân, thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa thể tra rõ nguyên nhân cái chết và thân phận thật sự của thị nữ câm kia”
Hắn lắc đầu rồi nói: “Chuyện này cứ để thế đi, không cần điều tra nữa”
“Hả? Đế quân, tại sao vậy?” Y ngạc nhiên.
“Người đó là gián điệp của Tây Cương, là người của chúng ta đã giết nàng ta. Lệ Tử Mặc thản nhiên lên tiếng, trong đầu hắn hiện lên phản ứng và lời nói của Tần Phong Hi ở trên giường vào sáng nay.
Không ngờ người phụ nữ đó lại không chịu nói thật cho hắn biết, vẫn giấu giấu giếm giếm. Giỏi lắm, rất giỏi. Rõ ràng nàng giết người mà còn giả bộ với hắn. Hắn tin nàng sẽ không giết bừa. Lúc trước, khi chú thuật của hắn phát tác, trong lòng họ đều biết rõ chắc chắn có gián điệp trong điện Cửu Tiêu. Nhưng gián điệp kia không hành động, họ cũng đành án binh bất động. Cho nên trong điện Cửu Tiêu lúc này chỉ có Tân Phong Hi là có thể ra tay giết gián điệp đó. Vì vậy, sáng nay khi nói đó là người Tây Cương, hắn chỉ muốn xác nhận suy luận của mình.
Nàng giả bộ cũng rất ra dáng. Tiếc là không qua mặt hắn được.
Người mà nàng giết là gián điệp của Tây Cương.
Nàng muốn chơi, vậy thì hắn sẽ chơi cùng nàng. Mà bây giờ hắn lại muốn biết rốt cuộc nàng còn biết những gì, còn có thể mang đến bao nhiêu bất ngờ cho mình đây.
Nhóm Ưng Vệ nhìn nhau, cảm thấy hơi kỳ lạ, người của mình ư? Ai thế? Không ngờ lại có thể lặng lẽ tìm ra gián điệp rồi âm thầm trừ khử? Nhưng họ đi theo Đế quân lâu như vậy, cũng không biết có người trong số họ lại có cách giết người kỳ lạ thế này. Vậy rốt cuộc làm thế nào nhỉ? Hoa Kiến Công cũng không điều tra ra thuốc độc và ám khí hay vết thương nào trên người thị nữ kia.
“Chủ nhân, là ai ra tay ạ?” Ưng Vệ thật sự rất tò mò. Nếu là người của mình, hắn ta phải tìm người ta hỏi rõ cách giết thế nào, nếu không thì hắn ta sẽ không chịu nổi mất.
Nào ngờ khi hắn ta hỏi ra câu này thì Lệ Tử Mặc chỉ lườm hắn ta mà không trả lời, khiến hắn ta bị nghẹn kinh khủng.
Còn Nguyệt Vệ thì như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Đế quân, Đại công chúa của Bắc Thương Quốc có thể được phong phi, nhưng đêm qua nàng ta đã có tiếp xúc thân thể với Ngọc Thái tử ở hoa viên trước sự chứng kiến của mọi người, vẫn mong Đế quân định đoạt chuyện này.
Một chủ sự tham gia đại điển tuyển phi đứng ra.
Sao người phụ nữ của Đế quân bọn họ có thể bị người đàn ông khác ôm lấy chứ? Tuy Ngọc Thái tử là vì cứu người, nhưng cũng không được. Công chúa của Bắc Thương Quốc quả thật là một trong những Đế phi họ định nạp cho hắn, điều này có thể liên quan đến mối quan hệ mười chục năm, thậm chí là mấy chục năm sau này với Bắc Thương. Nếu họ không giữ Bắc Hải Đường lại, đến lúc đó nàng ta liên hôn với Ngọc Thái tử của Đông Thanh Quốc thì biết tính sao? Đông Thanh và Bắc Thương vốn là nước lớn, nếu hai cường quốc liên thủ, việc phá lãnh thổ cũng không phải chuyện tốt.
Những chuyện này đã bắt đầu được thảo luận trước đó rồi, khi đó Lệ Tử Mặc không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ không biết tại sao, hắn lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán khi nghe những chuyện này, đồng thời cũng cảm thấy hơi phản cảm.
Tuyển phi? Tìm một đống phụ nữ vào đây, đến khi đó ríu ra ríu rít ồn chết được. Còn nữa, hắn vừa nghĩ đến việc ôm phụ nữ ngủ là cứ thấy trong lòng khó chịu. Ừm, Tần Phong Hi thì được.
Đám thuộc hạ nói gì đấy tiếp theo, nhưng hắn cũng không có hứng nghe tiếp. Nhưng về sau Hoa Kiến Công ái ngại đưa ra một thỉnh cầu đã thu hút sự chú ý của hắn.
Và thỉnh cầu này đã được chấp nhận.
Thế là lúc trở về, Hoa Kiến Công vui vẻ đi theo hắn đến điện tam trọng. Tần Phong Hi vừa mới dùng xong bữa sáng thịnh soạn thì đã thấy Hoa Kiến Công, nàng hiểu ra ngay là có chuyện gì nên lập tức đứng dậy, còn chẳng thèm nhìn họ mà nói luôn với Nhị Linh: “Ôi trời Nhị Linh, ta ăn no quá, đi dạo cho tiêu hoá thức ăn với ta nào!”
Hoa Kiến Công dở khóc dở cười, rõ ràng Tần cô nương rõ ràng thấy y đến nên đoán được ý của y rồi đúng không?
“Đế quân?”
Y không dám lên tiếng gọi thẳng tên nàng, đành gượng cười nhờ Đế quân.
“Qua đây” Lệ Tử Mặc không làm y thất vọng, lập tức mở miệng gọi Tần Phong Hi đang định chuồn đi.
Nàng bất đắc dĩ quay người lại: “Chủ nhân có gì dặn dò ạ? À, nếu không có thì ta đi dạo cho tiêu hoá thức ăn, không làm phiền ngài và Hoa Thống lĩnh bàn chính sự”
Nói xong, nàng lại kéo Nhị Linh quay người định đi.
Mặt Nhị Linh đỏ lựng lên, nàng ấy đâu có quen thế này. Gặp Đế quân không quỳ không hành lễ thì thôi đi, đằng này Đế quân lên tiếng lại còn dám bỏ chạy? Tần cô nương dám
nhưng nàng ta có dám đâu!
“Chủ nhân, ta đau đầu đó..” Chiêu này không thành công, Tần Phong Hi lại nghiêng đầu giả bộ đáng thương.
Cứ giả vờ đi, giả vờ nữa đi. Lệ Tử Mặc bỗng thấy dở khóc dở cười, người phụ nữ này thật sự lúc nào cũng giở trò được. Hắn ho khan một tiếng, nghiêm mặt rồi nói: “Qua đây.
Tần Phong Hi bĩu môi, biết là không trốn được nên đành lề mề đi tới.
“Hoa Kiến Công, ngươi nói đi” Lệ Tử Mặc lên tiếng.
“Tần cô nương, chuyện là vầy. Cô xem, lúc trước cô đã phá được Thất Sát trận...
Nàng cắt ngang lời y: “Cái gì mà gọi là ta phá được? Hoa Thống lĩnh nói vậy là không hay đâu nhé, ban đầu ta có định phá đâu? Là ngươi bảo ta phá đấy chứ? Ta chỉ nghe theo lời ngươi thôi, bây giờ chẳng lẽ ngươi lại muốn ta chịu trách nhiệm ư?"
Thấy dáng vẻ ấm ức hai mắt trợn trừng của nàng, Lệ Tử Mặc không nhịn được mà duỗi tay ra vỗ nhẹ đầu nàng rồi nói: “Nói chuyện tử tế vào.
Tần Phong Hi nguýt mắt, thì nàng đang nói tử tế đây còn gì? Đáng ghét thật chứ, nàng muốn chọc cười cũng không được à. Nàng không hề muốn dây vào chuyện này tẹo nào, ok? Nếu nơi này tận dụng nàng càng nhiều thì đến khi nàng muốn đi sẽ càng khó khăn hơn. Sau khi đi, xác suất Lệ Tử Mặc sẽ cử người đuổi theo bắt nàng lại càng lớn.
Thật ra nàng thật sự rất muốn ngày nào cũng có thể ăn no uống thoả, ngủ ngon và chơi bời, sống cuộc đời như heo vậy. Đến ngày nàng rời đi, Lệ Tử Mặc còn cảm thấy may mắn vì bớt phải nuôi một con sâu gạo. Như vậy thì tốt biết bao, nhà nhà đều vui người người đều thích.
Đều tại nàng, tại nàng hết. Tại nàng khi đó thấy Hoa Kiến Công thì lại nhớ đến bức hoạ của hắn ta nằm trong đống tranh người đáng tin cậy của lão đạo sĩ, cộng thêm khi thấy những khuyết điểm trong Thất Sát trận thì chướng mắt, không kìm được nên đành phá giải.
Biết trước thế này thì nàng đã không nhiều chuyện như vậy rồi!
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Ý
Hoa Kiến Công vội nói: “Tần cô nương, ta không có ý này. Ý của ta là trình độ về trận pháp của Tần cô nương khiến Hoa mỗ tự thấy hổ thẹn. Bên khu nhà lao có rất nhiều nơi cần trận pháp, mong Tần cô nương giúp ta.
“Thật ra, Hoa Thống lĩnh này, ta cũng chỉ biết mỗi Thất Sát trận đó thôi, chó ngáp phải ruồi ấy mà...
Lệ Tử Mặc cắt ngang lời nàng: “Đi bày trận hay giúp tuyển phi, ngươi tự mình chọn một đi
Tần Phong Hi ngây người một lúc: “Hả? Ngươi nói vậy là sao?”
“Bổn Đế quân vốn muốn để ngươi chọn Đế phi giúp ta
“Hoa Thống lĩnh, chúng ta đi thôi, bổn cô nương rành bày trận lắm” Tần Phong Hi không nói hai lời, lập tức kéo Nhị Linh bỏ chạy, Hoa Kiến Công vội đi theo.
"
"1
Trong mái đình của hoa viên tại điện tam trọng khổng lồ, để lại Đế quân nào đó tâm tình rối bời trong gió, dở khóc dở cười. Tuyển phi giúp hắn đáng sợ đến vậy à? Hắn thật sự
tin vào gu thẩm mỹ của nàng, nghĩ rằng người nàng chọn có lẽ sẽ dễ dàng tiếp nhận thôi mà?
Lệ Tử Mặc nghĩ mãi nghĩ mại, tự dưng lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc là tại sao thì tạm thời hắn cũng không rõ.
“Tần cô nương, Tần cô nương, không cần đi nhanh vậy đâu.
Hoa Kiến Công thấy Nhị Linh bị Tần Phong Hi kéo chạy như bay đã bắt đầu thở hổn hển, không khỏi cười khổ lần nữa.
Tần Phong Hi chạy chậm lại, liếc nhìn Nhị Linh rồi lắc đầu nói: “Nhị Linh, sức khỏe của ngươi kém quá đấy, phải rèn luyện thêm vào đi.”
“Dạ, Tần cô nương. Nhị Linh thở dốc, nhìn nàng nhưng lại phát hiện hơi thở của nàng bình ổn, cứ như thể người vừa chạy một quãng đường dài không phải là nàng vậy.
Dĩ nhiên Tần Phong Hi biết đường tới khu nhà lao.
“Hoa Thống lĩnh, bây giờ khu nhà lao cần bày tổng cộng bao nhiêu trận pháp?”
“Bẩm Tần cô nương, tổng cộng chín trận pháp.
“Lát nữa ngươi đưa ta đi xem thử đi. Bây giờ có một nơi, chúng ta phải đi qua đó trước. Tần Phong Hi đang thở dài trong lòng. Ban đầu nàng không định quan tâm đâu, nhưng nếu bây giờ đã buộc phải quan tâm rồi, thì với tính cách theo đuổi sự cầu toàn của mình, trong lòng nàng thật sự thấy khó chịu khi để lại cỏ ma và âm địa.
Nhưng muốn xử lý nơi đó thì phải mất rất nhiều công sức.
Hoa Kiến Công không hiểu lắm: “Tần cô nương muốn nói nơi nào thế?”
Nhưng trong những gì mà lão đạo sĩ dạy nàng, thì lại có sự khác biệt cực lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất