Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Tần cô nương, bây giờ phải làm sao đây?” Hoa Kiến Công cũng nghiêm mặt lại, dĩ nhiên y sẽ không cho rằng do Tân Phong Hi giở trò, chỉ có thể nói là do lúc trước họ đã bỏ qua nơi này, nghĩ rằng chỉ cần không tới là sẽ không sao. Hiện giờ xem ra, ngay chính trong nơi ở của mình lại ẩn chứa nguy hiểm thế này, đúng là khiến người ta cảm thấy khó chịu, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ớn lạnh sống lưng. 

Tên thị vệ đã chết kia vẫn còn nằm dưới đất, trạng thái thê thảm ấy khiến người nhìn thôi cũng cảm thấy ngực đau nhói. 

“Hoa Thống lĩnh, ngươi có tin ta không?” Lúc này vẻ mặt Tần Phong Hi cũng nghiêm lại. Nàng có thể bảo đảm mình không sao, nhưng giờ đây nhiệm vụ của nàng lại không đơn giản đến thế. Nàng còn phải dốc hết sức bảo đảm an toàn cho những người này. Vì hiện giờ Tần Phong Hi đã phát hiện âm khí của cỏ ma đã ở trên người họ. Không chỉ họ, có lẽ những người ở khu nhà lao cũng đều có cả rồi. 

Hoa Kiến Công gật đầu: “Dĩ nhiên là Hoa mỗ tin Tần cô nương” Cũng không nhìn xem lúc trước Tuyết Vệ đại nhân và Quách Vĩ Trạch đều buộc tội nàng là gián điệp, Đế quân đã phẫn nộ đến mức nào. Người mà Đế quân tin tưởng, sao y có thể không tin. 

“Vậy được, ngươi lùi ra một trăm bước, không cho phép bất kỳ ai qua đây, cứ đứng yên tại đó đi.” Nói xong, Tân Phong Hi búng ngón tay một cái, một vật màu đỏ phóng ra và đáp xuống một điểm nào đó: “Đi đi, cứ đứng ở đó. Cho dù có chuyện gì xảy ra tiếp theo hay thấy được gì thì cũng đừng di chuyển. Khi ta bảo ngươi hành động thì hẵng ra tay, có hiểu chưa. 

“Rõ, ta hiểu rồi” Hoa Kiến Công nhìn thoáng qua tám tên thị vệ còn lại rồi nói: “Các ngươi đã nghe Tần cô nương nói rồi đấy, ai còn kháng lệnh, giết chết không tha. 

Đâu cần y ra lệnh nữa, tám tên thị vệ này thấy kết cục của vị huynh đệ lúc nãy thì đã khiếp sợ rồi. Nếu không nghe theo Tần Phong Hi, kết cục vẫn còn ngay trước mặt kia kìa. 

“Rõ. 

Tám người đồng loạt trả lời. 

Tần Phong Hi gật đầu rồi nói: “Tốt lắm. Bây giờ các ngươi nghe kỹ đây. Mỗi người các ngươi được đại diện bởi một số. Từ trái sang phải là từ một đến tám, nghe lệnh của ta. Số một bước sang trái mười bước” 

“Số hai lùi hai bước và rẽ trái ba bước” 

“Số ba, tiến lên sáu bước. 

“Số bốn..” Tần Phong Hi đứng ở trong đình, đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi mấp máy, ra lệnh từng tiếng một. Tám tên thị vệ làm theo chỉ thị của nàng, lần lượt đi đến vị trí được chỉ định để đứng, sau đó nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Có người không nhịn được hỏi: “Tần cô nương, bọn ta cần làm gì?” 

Ánh mắt của Tần Phong Hi hơi loé sáng, nàng nói: “Những gì các ngươi cần làm có lẽ sẽ là chuyện khó khăn nhất mà các ngươi gặp phải từ trước đến nay. Nếu có thể xử lý được, sau này các ngươi sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều người. 

“Thế nếu không vượt qua được thì sao?” 

Tân Phong Hi cụp mắt xuống, đột nhiên giọng nói nàng trở nên lạnh lùng, mang theo sự lãnh đạm khiến người khác kinh hãi: “Nếu không xử lý được, kết quả chỉ có một, đó chính là.” Nàng khựng lại, nói rõ từng chữ một: “Chết! Cực! Thê! Thảm!” 

Trong lúc nàng nói, dường như chợt có một cơn gió đen chợt nổi lên. Vốn dĩ vẫn còn là trời nắng, nhưng lại khiến họ cảm thấy mây đen bao trùm, âm u lạnh lẽo. 

Chết rất thê thảm. 

Chỉ có một kết quả thế này thôi. 

Nếu họ không trụ được, thì chỉ có một kết quả thế này. Nhưng họ thật sự không biết rốt cuộc là phải xử lý những gì, mà chính vì không biết nên mới càng lo sợ. 

“Sợ rồi ư?” Tần Phong Hi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói: “Sợ cũng vô dụng, bây giờ các người không còn cơ hội rút lui nữa. Nếu không liều một phen, vậy thì đều phải chết hết. Giờ các ngươi nói cho ta nghe xem, có sợ không?" 

“Không sợ!” 

“Nói lớn tiếng hơn nữa được không? Điện Cửu Tiêu chưa cho các ngươi ăn sáng à?” Tần Phong Hi cau mày. 

“Không sợ!” Giọng nói của tám người vang lên gấp đôi, đồng thời còn ưỡn thẳng ngực. Liều mạng thì liều mạng thôi, có gì đáng sợ chứ. Nếu không liều mạng thì họ chết là cái chắc, còn liều mạng thì sẽ có tia hy vọng, vậy lý do gì mà không liều? 

Lần này Tần Phong Hi mới hài lòng gật đầu: “Cũng không thảm đến thế đâu, không phải còn có ta ở đây sao. 

Sau đó nàng chợt sờ tay lên thắt lưng, trong tay xuất hiện một cây bút. Thị vệ đứng gần nàng nhất nhìn rất rõ ràng, thân bút ngắn hơn rất nhiều so với những cây bút họ thường 

sử dụng. Đầu bút trông không giống lông sói mà họ thường dùng, nó màu trắng tinh, dường như phát ra ánh bạc mờ nhạt. Thân bút có lẽ được làm bằng ngọc dương chi, đẹp cực kỳ. 

Kể cũng lạ, một cây bút như vậy đột nhiên lại khiến hắn ta yên lòng hơn nhiều, bởi vì hắn ta có cảm giác không bình thường chút nào, điều này chứng tỏ có lẽ Tần Phong Hi cũng không hề tầm thường, công phu của nàng rất mạnh. Mà ban nãy nàng cũng có nói rằng có nàng ở đây, chưa chắc họ đã không chống đỡ nổi. 

Hắn bỗng nói một câu: “Các huynh đệ, cố cầm cự cho ta, vượt qua ải này ta mời mọi người uống rượu!” 

“Được thôi!” 

“Được, ai không cầm cự nổi thì người đó chính là cái này!” Có người giơ ngón tay út chỉ xuống đất. 

“Được!” 

Mọi người bỗng chốc tràn đầy niềm tin. 

Tần Phong Hi liếc nhìn họ, khoé môi nở nụ cười nhẹ. 

Nàng vung cánh tay lên, ngón tay linh hoạt xoay chuyển, cây bút chuyển động mấy vòng trên ngón tay nàng, không ngờ lại vẽ ra được bóng sáng màu bạc mờ nhạt. 

Nàng cứ tưởng mình sẽ không bao giờ dùng đến cây bút này nữa. Nàng cứ tưởng mình thật sự có thể rửa tay gác kiếm, không còn tiếp xúc tới những chuyện này. May là nàng vẫn có tình cảm với nó, khi sắp tới Bermuda, nàng nghĩ đề phòng sơ sảy nên vẫn để nó cùng với đồ đạc tùy thân trước kia mang theo người. Nếu không đến đây với hai tay trống rỗng, chắc nàng sẽ u buồn mà chết mất. 

“Chuẩn bị xong chưa, ban đầu ta sẽ phá trận trước! Lúc phá trận, âm khí ở bên trong sẽ ảnh hưởng và xâm nhập vào âm khí trong cơ thể các ngươi. Hai thứ này sẽ khơi lên một mặt âm u nhất trong lòng các ngươi. Có lẽ sẽ khiến các ngươi nhớ lại chuyện vô sỉ và vô đạo đức nhất mà các ngươi từng làm trong đời này. Rất có thể sẽ bị bại lộ những chuyện riêng tư mà có lẽ các ngươi mang theo xuống mồ cũng không muốn người khác biết. Dĩ nhiên nếu các ngươi chưa từng làm những chuyện u tối gì thì coi như thắng” Đáng tiếc, chỉ cần là con người thì chẳng có bông tuyết nào trong sạch cả. Trái tim con người đều có một mặt đen tối. 

Đây cũng không có nghĩa có điều đen tối thì không phải là người tốt, vì người tốt rất khó định nghĩa. 

Nàng nhắm mắt lại, cổ tay xoay chuyển, cầm bút nhanh chóng vẽ lên hư không trước mặt. Động tác của nàng cực nhanh, không ai biết nàng viết cái gì, nhưng lại cảm thấy tư 

thế và động tác của Tân Phong Hi khá thoải mái và đẹp đẽ, như thể một hoạ sĩ đang vẽ tranh. 

Dần dần, trong lúc nàng di chuyển, đuôi bút đó như thể mang theo một tàn ảnh màu trắng xám. Vì động tác của nàng cực nhanh, những tàn ảnh đó đan xen vào nhau, ghép thành một bức tranh phức tạp như hoa văn bám lên cành, lại như bức tranh thuỷ mặc, nhưng nhìn kĩ lại thì lại giống lối viết thư pháp phá cách. 

Hình ảnh kia ngày càng rõ ràng hơn, mà họ cũng dần dần sực nhận ra không biết sương trắng nổi lên bên cạnh mình từ lúc nào, hơi sương ngày càng dày đặc, mãi đến khi họ không còn nhìn thấy ai và cảnh vật gì ngoại trừ mình. 

Không biết ánh mặt trời đã bị mây đen che phủ từ lúc nào, ngày càng tối tăm. Mây đen nặng trĩu chồng chất lên như như thể sắp đè xuống. 

Tân Phong Hi dừng tay, mở mắt ra, nhỏ giọng quát: “Phá cho ta!” 

Trong thư phòng của điện tam trọng, Thiên Nhất châm đèn, cực kỳ lo lắng nói: “Đế quân, sắc trời này quá quỷ dị, hay là để thuộc hạ đi xem thử?” 

Lệ Tử Mặc đứng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đây không phải là hiện tượng trời sắp mưa. Trời đột nhiên tối sầm lại, tầng mây đen dày như vậy trên bầu trời còn chất thành từng lớp đen sì, khiến trong lòng mọi người lo lắng. Nhưng nơi tối tăm nhất lại là bầu trời trên khu vực nhà lao. Hắn nhìn kĩ, sau đấy trái tim bỗng run lên, lập tức quay người bước nhanh ra khỏi thư phòng, thân ảnh nhoáng lên bay lên nóc nhà nhìn về phía đó. 

Lúc này, Thiên Ảnh cũng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn. 

Đầu mày Lệ Tử Mặc giật giật. 

Quả nhiên, nơi tối tăm nhất chính là bầu trời trên khu vực nhà lao, hơn nữa còn là bên trên cấm địa. Dường như mây đen ở đó biết di chuyển, đang từ từ xoay tròn, dần hình thành một vòng xoáy màu đen khổng lồ, trông rất đáng sợ, cứ như cái miệng của một con quái thú cực lớn màu đen, đang muốn nuốt chửng mọi thứ ở bên dưới vào trong miệng mình! 

Thế này, là sao vậy chứ? 

"Di!" 

Bóng người hắn vội lướt vút qua, bay tới chỗ đó. 

Trước đó không lâu Tân Phong Hi vừa được Hoa Kiến Công mời đi. Nàng ở trong khu nhà giam, mà hiện giờ nơi đó lại xảy ra hiện tượng bất thường này, hắn tin chắc chắn 

chuyện này có liên quan đến nàng. 

Ở đó có gì không ổn ư? 

Dọc đường lướt qua, đuôi mắt hắn thoáng thấy các thị vệ và thị nữ ở bên dưới đều sợ hãi ngước nhìn bầu trời. Khi thấy hắn bay qua, họ lập tức quỳ xuống. 

Lệ Tử Mặc vội vã lướt qua, Thiên Ảnh bám sát theo sau. 

Lúc này, Hoa Kiến Công đang nhìn về phía đình hóng mát với vẻ mặt khiếp sợ. Không biết từ khi nào, đột nhiên luồng khí phía sau đình tụ lại thành một con rắn màu xanh đen, càng tụ càng lớn. Cuối cùng, nó hoá thành một con rắn khổng lồ, cơ thể cực dài vây mái đình nhỏ lại. Y chỉ thấy được vài góc quần áo của Tần Phong Hi. 

Con rắn xanh đen đó trông rất buồn nôn, vì nó vẫn luôn di chuyển, khiến người ta sởn gai ốc! 

Lúc này Hoa Kiến Công không nhịn được mà hét lên: “Tần cô nương cẩn thận!” 

Con rắn khổng lồ nổi lên một cái đầu khổng lồ, há miệng cắn về phía mái đình nhỏ. Cứ như thể nó có thể nuốt cả mái đình và Tần Phong Hi vào bụng vậy! 

Tuy đó hình như chỉ hơi sương, nhưng thật sự quá sống động đến mức đáng sợ. Hoa Kiến Công nhìn đến độ hai mắt như sắp nứt ra, suýt nữa định xông tới cứu nàng. Nhưng y vẫn nhớ rõ lời dặn dò của Tân Phong Hi. Nàng từng nói dù nhìn thấy gì cũng không được hành động! 

Hoa Kiến Công siết chặt nắm đấm, lúc này một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua bên cạnh, y bất giác thò tay túm lấy ngay: “Kẻ nào dám xông vào?” 

Một luồng chỉ phong tách mở bàn tay hắn ra, chất giọng âm trầm của Lệ Tử Mặc vang lên: “Nói cho bổn Đế quân biết, rốt cuộc đã có chuyện gì?” 

“Đế quân!” Hoa Kiến Công thầm giật mình tỉnh táo trở lại, quả nhiên thấy Lệ Tử Mặc cả người lạnh lẽo đang đứng bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào mái đình kia. 

Nếu ban nãy y không ngăn lại, có lẽ hắn đã xông qua đó rồi. 

eyJpdiI6IlFYcURUOFh1cE43R1ZxYmU0QUdRV2c9PSIsInZhbHVlIjoiMHpSMnNsYThYWTBtYWswOE0yYnJsTDJCTmNZWVNzRHpiNDErbTBZSGxrR1FsWkVzSVUwMUtMSDB2Wk9tcFlWUnI5T3RNV0xtUXlwcVwvOU1ocGdaMkNLVjRUcU1CNFdZckc4cEM0b0U5TjRaOU9yZFQra3RzaXVNeXpLTkwrZEs0bkpyaGtaeTRQZHR1bWR3V2ZvM2E2d1VnRitySk5CbzZWdW1saEtLSnU3dVd6Nkl5cHYyZWd2RDByZU1xVGxkM1V1NGVaMjBXb3piZXhRSnU0ajAySlwvb0l2SXAxM1lsdzd3Q1dqT3U5OTQwM3A2T0lkRE4zakI4RmUwcjJnSlU1eWJEVjdrendoWGlibGdDNlRaU1U3d2YwTWo0azNzUWhrbFdoNEcxZjJ5ST0iLCJtYWMiOiJlNjZjZWViNDhkMWE3NWVkMzE4ZmMwNGZhODc5YWFkMmRkYjNmOTc2YmY2ZjFjYWU2MjIwOWNiYzcwOWM2MjdlIn0=
eyJpdiI6IlNaWFBJakt6aE9cL3E4b2owU0pwcTFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVnWWZYMUlGUzQySzk3Q28ydWROYmxnd1Btalp1VUFBTStaSEJGWm9oQ096eFRDVE94S0s3amdUWmFOT2ViZDBVcWNyWWVNK3NVcllmN0d1dFFROHY1ZU1WOHRTMTlPK0hcL2lDdUdsY2MzRHlVWVFcL0F0RzVUYmlBQWRTXC9mNkdJSmFQSVJmNmdzdHBRMlZYTUVDendXNnh5ZE9qWDMyOUJ4VnBmdVdkcllVV2dqWE5qQnJZSXFpcW9KaWNPUzRnbmpidzlqWUp3VWZkS05VYjNRQ2hyMmgxME1Eb0ZJdzZQajZpQU1zNXBYVlBVc3VJOEcrYlwvdTRQTmxkelR0eDBqYVd1UkZpUTh6dG5ZV1dwSjhkZEpJYjBFQjRSaVdNd05xN09RVEpoTHV2bkRTZjBaQklrTW5oVm9acm5lM0hhbThubCtESTZRY2ZKd3VYUVdQTzhwYWNCSzhFNVFnR0lBRjVkYjdSWVwvdWc0dEtPV20yblJ3M2Y0azhGS1k3NVl5SVkxdWFJSlg2KzJyNUVcL0xIWWZjcTJ2aGhTcXpvdmZ4NWJDTnJBcXNZbzFoZ2g1Wm8zQTd0UStEc3o0VjMxU1hqVWVCcDBHalorVitcL1o4bGNkQjJCZUo4Mlo4Wmp5WGxnZ0pTQzY2VmZhT1JPTHZxUzZOQ3pyaVlzSXg2eWdcLzhFWG8wdUwzdXJ6R3RoWHZCQldCa0dkbzk0aFMwTzJkWXhFS2pDempJSFUyRTNiNE16aEJwZDduUGt4NTB4bmRDIiwibWFjIjoiNjYyN2M3NDFiYzA0OWZjOTBjMGJhYTcyOWJkNDExYzk1ZDgyNWIyMWMxMDBhNGZhODQzMGY0MjBmYzYwOWQ1ZCJ9

"Á!"

Ads
';
Advertisement