Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Trong mắt của Hoa Kiến Công và Lệ Tử Mặc, ngoài con rắn sương mù màu xanh đậm phía trên mái đình và bầu trời chợt tối sầm một cách khác thường, thì chỗ đứng của tám tên thị vệ không có sương mù gì cả, chẳng có gì hết. Chỉ thấy nhóm người kia đều có động tác lạ. Có người cứ giậm chân tại chỗ giống như đang chạy trên đường. Có người thì ôm đầu khóc rống nghẹn ngào. Có người nhắm mắt hẳn, không hề nhúc nhích như đang ngồi thiền. Có người cứ mãi thực hiện động tác đâm ai đó với vẻ mặt nham hiểm, trong khi những người khác thì vừa cười vừa khóc, nét mặt dường như đang bày tỏ sự hối hận vô tận. 

Còn tên thị vệ vừa rồi hét lên thì hai mắt đỏ bừng, đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng ra, quay người lại, chĩa kiếm trong tay vào một tên thị vệ khác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca, ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi. Là ngươi, chính ngươi đã hại chết mẹ.” 

Người mà hắn ta chỉ là một tên thị vệ khác chứ đâu phải đại ca gì của mình! 

Đây là ma chướng, hắn ta đang rơi vào ảo giác! 

Hắn ta cầm kiếm, bước từng bước về phía tên thị vệ vừa cười vừa khóc kia, trong mắt toát lên ý muốn giết người. 

“Ngô Tử! Đừng có làm bậy!” 

Hoa Kiến Công hét toáng lên, nhưng tên thị vệ kia hoàn toàn không nghe thấy. Thế là Hoa Kiến Công đành phải hét lên với tên thị vệ còn lại: “Mau tránh ra!” 

Tên thị vệ còn lại vẫn đứng yên tại chỗ mà khóc chứ không hề di chuyển. 

“Làm sao cứu người đây?” Lệ Tử Mặc cau mày. 

“Không, không được nhúc nhích ạ. Tần cô nương đã nói rồi, không có lệnh của nàng ấy thì ta chỉ có thể đứng ở đây, không được di chuyển đâu cả.” Hoa Kiến Công lo đến mức sắp phát điên đến nơi. Y hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện như vậy. Thế này là muốn y phải trơ mắt nhìn đám thuộc hạ xảy ra chuyện còn gì nữa, đã thế còn là tàn sát lẫn nhau! 

Cách chết thế này khiến người khác cảm thấy ngột ngạt quá đấy! 

Rốt cuộc đây là trận pháp gì, sao uy lực lại mạnh đến mức này. Lúc trước y cũng biết có vài trận pháp sẽ khiến người ta rơi vào ảo giác, nhưng tám tên thị vệ này đều rất trẻ 

tuổi, khoảng tầm hai mươi. Hơn nữa, tính cách thường ngày cũng rất hoạt bát, sao lại có mặt tối thế kia? Điều này chứng tỏ uy lực của trận pháp này quá mạnh, mạnh đến mức có thể mở rộng và đào sâu những cảm xúc đen tối một cách vô hạn! 

Vậy thì ở trong đình này, chỗ của Tân Phong Hi có âm khí nặng nhất sẽ như thế nào? 

Lệ Tử Mặc không nhìn tám tên thị vệ kia nữa, y chăm chú nhìn bóng người trong đình. Lúc trước y thấy con rắn đen khổng lồ há miệng đầy máu cắn về phía trong đình, sở dĩ y không nhúc nhích là vì trong làn sương mù màu xanh đậm chợt có ánh sáng trắng bạc nhàn nhạt lao vút qua, mang theo miệng rắn và đẩy nó đi. 

Nhưng hiện giờ, đầu rắn nặng nề lao vào trong đình, đột nhiên đuôi rắn hất lên không trung, vòng xoáy màu đen khổng lồ trên bầu trời dường như có thứ gì đó nối liền với đuôi con rắn. Con rắn khổng lồ trong màn sương màu xanh đậm lập tức tăng kích thước lên gấp đôi, màu đen và xanh đậm trên cơ thể nó đan xen nhau! 

Cho dù nó có là thứ quái quỷ gì đi nữa, thì rõ ràng bây giờ nó đã trở nên to hơn và mạnh hơn! 

Ở giữa vật thể khổng lồ đáng sợ và tà ác này, bóng dáng của Tần Phong Hi trông nhỏ nhắn và yếu ớt đến lạ thường, như thể chỉ cần một ngụm là có thể nuốt chửng được ngay! 

Nếu bị đầu rắn kia va phải, nàng sẽ như thế nào? 

Không biết Lệ Tử Mặc đã siết chặt nắm tay từ lúc nào, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bất lực, cảm giác này không ổn tẹo nào! Muốn hắn đứng im nhìn nàng xảy ra chuyện như thế ư? Không thể nào, không thể nào như vậy. Sao hắn có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chết ngay trước mặt như vậy! 

“Tần Phong Hi, ngươi nghe bổn Đế quân nói đây. Nếu ngươi xảy ra chuyện, dù có là cùng trời cuối đất, bổn Đế quân cũng sẽ tiêu diệt hồn phách của ngươi cho bằng được!” 

Giọng nói vô cùng bá đạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, tàn bạo truyền vào trong đình, Tần Phong Hi suýt nữa bị câu nói này bức chết. 

Đầu rắn mạnh mẽ xông vào, chân trái của nàng giữ nguyên, xoay eo đổi chân phải sang tư thế khác, sau đấy xoay cây bút trong tay hai lần, hung hăng chọc thẳng vào mắt trên đầu con rắn do âm khí và tử khí của cỏ ma tạo thành! 

Sau khi nàng đâm trúng một mắt, bỗng dưng con rắn khổng lồ đó biến mất. Sau đó dần dần, dần dần ngưng tụ thành một hình dạng khác. 

Trong đầu Tân Phong Hi vẫn còn đang văng vẳng câu nói lúc nãy của Lệ Tử Mặc, chỉ cảm thấy răng ngứa vô cùng, rất muốn lao vào cắn một phát thật mạnh lên mặt hắn. Người gì đâu không biết, cho dù nàng xảy ra chuyện, thì với thân phận thị nữ của điện Cửu Tiêu cũng coi như hy sinh vì nhiệm vụ nhé! Không chôn cất nàng hoành tráng thì thôi đi, đằng này còn muốn làm cho nàng hồn bay phách lạc! 

Nhưng hóa ra vừa rồi nàng nghe không rõ những lời đó, chỉ nghe được đại khái, nếu ngươi xảy ra chuyện gì.... tiêu diệt hồn phách của ngươi... 

Hai ý nghĩa này hoàn toàn khác nhau. 

Đến nỗi sau này, Tần Phong Hi làm ngơ trước mọi việc tốt của Lệ Tử Mặc. Lệ Tử Mặc hoàn toàn không ngờ câu nói này lại gây hiểu lầm lớn đến vậy. 

Nhưng lúc này, không ai trong số họ có thời gian đối chất nhau về câu nói này cả. 

Vì Tân Phong Hi chợt sững người. 

Mà Lệ Tử Mặc cũng nheo mắt lại. 

Vì con rắn khổng lồ đã biến mất, thứ được ngưng tụ lại hóa ra là hình dáng của một người đàn ông cao lớn. 

Hắn ta không có mặt mũi, chỉ có thân hình, nhưng dáng người mảnh khảnh, mái tóc và bộ áo choàng bồng bềnh cùng với cây sáo trong tay. Nhìn có vẻ khiến người khác phải thừa nhận nếu đây thật sự là một nam nhân trong đời thực thì chắc chắn hắn ta phải là một người có khí chất phi thường. 

Nếu chỉ là hình dáng của một người đàn ông huyễn hóa ra, Lệ Tử Mặc sẽ lo hắn ta sẽ gây nguy hiểm gì cho Tần Phong Hi. Nhưng sau khi người đàn ông này thành hình, hắn lại phát hiện nàng chẳng có động tác gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn tên nam nhân kia, dường như cơ thể nàng còn hơi run rẩy. 

Điều này không đúng, không đúng cho lắm. 

Chẳng lẽ, màn sương này còn có thể tạo ra hình tượng người trong lòng nàng ư? Không, nên nói là trong lòng nàng còn người đàn ông khác? Là ai thế? 

Ý muốn giết người mãnh liệt đã nhanh chóng tích tụ trong lồng ngực của Lệ Tử Mặc. 

“Đế quân, làm sao đây?” Đột nhiên giọng nói đầy vẻ lo lắng của Hoa Kiến Công vang lên, Lệ Tử Mặc hoàn hồn rồi cau mày. Hắn phát hiện lúc nãy hắn đã mất kiểm soát, trong lòng chỉ muốn giết người, chỉ muốn lao vào đó tát chết tên nam nhân kia. Nhưng đó rõ ràng là ảo ảnh. Âm khí nơi này đã làm tăng mặt tối và sự tàn bạo trong lòng hắn! 

Sau khi chợt nhận ra điểm này, Lệ Tử Mặc bỗng nhiên bình tĩnh lại. 

Thị vệ cầm kiếm đã đi tới trước mặt tên thị vệ đang khóc, giơ thanh kiếm lên cao và chuẩn bị vung nó xuống theo đường chéo hướng về phía cổ hắn ta. Hoa Kiến Công sắp phát điên đến nơi rồi, cho dù thế nào, dù có ra sao thì y cũng không thể trở mắt nhìn thuộc hạ của mình tàn sát lẫn nhau như thế, y không làm được! 

Ngay khi thanh kiếm kia sắp sửa vung xuống, Hoa Kiến Công không kiềm được mà bước lên vài bước, định kéo tên thị vệ kia. 

Lúc y bước hai bước, Lệ Tử Mặc chợt nhận ra bầu trời xung quanh càng lúc càng tối, đồng thời còn có cơn gió mạnh từ mặt đất nổi lên, mang theo sự lạnh lẽo vô tận! 

“Quay lại đây!” Hắn lập tức duỗi tay ra bắt lấy Hoa Kiến Công. 

Tân Phong Hi đang ngây người chợt thở dài thườn thượt, chợt phóng cây bút trong tay về phía tên thị vệ đang vung kiếm, đúng lúc bắn trúng cổ tay đang cầm kiếm của hắn ta. Năm ngón tay của hắn ta thả lỏng, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thành giòn tan. Chính âm thanh trong trẻo này đã khiến hắn ta tỉnh táo, ánh mắt trở nên sáng lên. Hắn ta nhìn huynh đệ mình thưởng uống rượu cùng đang đứng trước mặt rồi đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nặng nề xuống đất vài cái! 

“Ta đang làm gì thế này!” Hắn ta lập tức kéo đối phương thật mạnh. 

Mà lúc này Lệ Tử Mặc cũng lôi Hoa Kiến Công về chỗ cũ. 

Cơn cuồng phong rét lạnh kia đột nhiên biến mất. 

Hoa Kiến Công toát mồ hôi lạnh khắp người, trong lòng ớn lạnh. Y không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết, nếu không phải Đế quân lôi mình về thì chắc chắn sẽ diễn ra tình trạng đáng sợ hơn! 

“Hoa Kiến Công!” Giọng của Tần Phong Hi nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Ngươi coi lời nói của bổn cô nương như gió thoảng qua tại hả?” 

Chết tiết, y định hại chết đám người này ư? 

“Xin Tần cô nương thứ tội!” 

Tần Phong Hi không nói gì thêm, nàng vung cánh tay ra, năm ngón tay hoá thành móng vuốt, giống như đang hút cây bút mà lúc nãy mình ném vào không trung vậy. Trong giây lát, nó lại bay về phía tay nàng. Bàn tay này đúng là tuyệt đẹp, trong tình huống như thế, mà hai mắt của Lệ Tử Mặc vẫn không nhịn được mà lóe sáng. 

Hay, hay lắm, quả nhiên nàng còn biết nhiều hơn hắn tưởng tượng. 

“Hồng nhan dịch lão, thương hải nhất tiếu!” Bỗng dưng Tân Phong Hi lại ngâm nga, sau đó lại vung bút, nhanh chóng chọc trúng lồng ngực của tên nam nhân kia: “Chỉ dựa vào thứ hạ đẳng này mà cũng dám huyễn hoá thành dáng vẻ của hắn hả!” 

Nàng chau mày, cả người chợt trở nên cực kỳ lạnh lùng, động tác trong tay vô cùng nhanh, bóng dáng của người đàn ông vừa biến hình đã tan biến sau khi bị nàng đánh trúng. 

Tần Phong Hi không cho sương mù có cơ hội ngưng tụ lần nữa, nàng xoay người, vung bút nhanh chóng vẽ lên giữa không trung, như thể đang vẽ một tấm lưới khổng lồ! 

Sau đó, nàng cắn ngón tay, nhanh chóng cho một cái kết, dùng ngón tay dính máu gõ vào vài điểm trên lưới. Sau đó nàng rít lên một tiếng, chợt có một tấm lưới cực lớn mang ánh sáng đỏ xuất hiện giữa không trung, như đọng lại thành thực thể. 

“Hoa Kiến Công, đi sang trái mười bước, cắm kiếm xuống đất!” 

Nàng gào lên, Hoa Kiến Công lập tức hưng phấn đến mức suýt nữa là nhảy dựng lên: “Thuộc hạ tuân lệnh!” Y nhanh chóng chạy ra, mười bước, rút kiếm ra rồi cắm thật mạnh xuống đất! 

Tên thị vệ trước mặt y lập tức tỉnh táo lại ngay. 

Trong tay Tần Phong Hi xuất hiện một thanh đao nhỏ, nàng vung cánh tay, tấm lưới nhanh chóng quay tròn xung quanh mình. Nơi nó đi qua, làn sương mù màu xanh đậm và đen trở nên mỏng hơn rất nhiều! 

Nàng nghiêng người, duỗi cánh tay ra, thanh đạo nhỏ trong tay cắt vào gốc cỏ ma. Nàng không thể rời khỏi, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ, vì chỉ cần nàng vừa rời khỏi là âm khí bên dưới sẽ lập tức tuôn trào. Giờ có ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể chờ nàng diệt hết cỏ ma thôi. 

Năm centimet, ba centimet, chỉ thiếu chút nữa là chạm vào cỏ ma rồi. 

eyJpdiI6InowOXZ1VXZjZjJvZ0hYYzZDSlNKQVE9PSIsInZhbHVlIjoiV01tS3J2RFwvS1FaalNcL21Jc3BCaFBhRWg5d01ZUzdrUlRvZmpwT2VtT1JWRlpITHh0UzhzdXFYN0oraUo1NmJyT3FWVUtJZWFycWc3dlJoRjh3elpsdkk3MnNDMVVFMFRCK3RSTDcrbXNFVStGam1ENWw5Vm1adlN6YkVyY1RmMlZSeW5kVmt4a3dtdkxvZno2a3FrazVcL2ptSDZ1WXVmRXQ5MFp1cysxUnRaRWFvVGh1UzhrVDRNd3Y3cCszQzdCWEZySUg2bTVBQ0k1bnJcLzdPMlZxdDBtdWtMUFdCUkxvUHNHXC92K0U5STVzelJzZVdBS3I0SGcrWHhZcTFENmppcXlkU1lvM2d5dVlQUUJ2OThPTkQ5SjFSa1BNczVVeFFISGlLaGpiOXpnRzN5VDBZV0hneXc4SUl4K0lkeTFwSW9YenRIOWgyMlhhczBwYzdqMUhtNWhOMkFNT3QrVWFYVEZDNzlxb0xva0hJSFdnUnBLem92OWg2cDAzd1RMb1hzeHo1d3l2cEkrZFh2K0pWbDJZelBTZVhtcE9kem5jTkdHU0xcL2JrQ0dKTFN5NFhCOWE2aDZlQ0xwU2VWbzgzcW1wXC9VTWpcL1hDTmlGb29OaWphOEUzOFkybHJGYmZWS2R4eE01RkY5UWVVbHRDOWZBV3QyTVlBTFoxTmZIUVpvbnlObVQ0eVwvQUhCSkloYmxDNXBrSG9yQkF1eTJJclBTVzNCSmp3cjFVbUI5anJIZklVRXlMMHpaS0tLcGZBXC96Wk1ZVEV2WTNvYXJnVXhRQVZiNndHN1prbExRSnlBRWxjYngyVzBxTENXdlJVVU80aERmbmxRazU5MWJ5dWdKZU0iLCJtYWMiOiI3ZDM2YjQ5OWI5NGJmYWNkYjVkYjVhZjg4NzBkOWQ3ODk3M2Q1YjE3OTJkNmJkMjJhYTRiNWUwNGRjMWMyMDlkIn0=
eyJpdiI6IjlPNkRadDdhWGRWN05jaWNLSHU1ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiY3RDVjZOd21welN0elN5U1Ztc0pjdzdqYzV2K2ZDbjlrd0tQT2lwMWR6QkZ4VVhvNGhLQXArSVVySGd0d0lUWXRpT1FUOFExVG5FdnNldis2YmEzWjN1S3RJQ1Q4VVZGNTI2cjZFeUhYcVwvNTN2RE81cVwvMnVCMElGY21cL295ampQc3FJK1dqSGd4amc0c3J5aUpTQmh2ajN4YVFkSHhWMHpVbzQ0RVBtdU5cL2lhUThSVGdcL2NGcFd4UDU2MWtiRGJqY1A5U2RsOG9XRVZEXC9LeWdSbVFjQT09IiwibWFjIjoiODNhNDFhODM4NWRjYjZiYzMwZmQyYjAzMjA5MGQ4MjRmNTFiYzYzZDE3NTc1YTQzNGI5MzU4NWYyMGFiMzMwNSJ9

“Chết đi!” Nàng xoay ngón tay, thanh đao nhỏ vụt qua, bay vòng quanh gốc cỏ ma. Con dao rất sắc, gốc cỏ ma đã bị cắt đứt hoàn toàn. Nàng nhanh chóng ngắt đi, để nó không rơi xuống đất.

Ads
';
Advertisement