Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Gần nửa khúc cỏ ma còn lại trong đất nhanh chóng khô héo. Cỏ ma này rất quái lạ, một khi bị cắt đứt thì dù rễ ở dưới có chắc khỏe đến đâu thì cũng không sống nổi. 

Tần Phong Hi dồn lực vào eo, quay người lại, vừa đứng yên lại được thì liền phất tay, chuyển tấm lưới khổng lồ đỏ chót sang một bên khác. 

Nàng giơ nửa gốc cỏ lên, từ từ vò trong lòng bàn tay rồi nắm lại, bóp thật mạnh. Gốc cỏ ma kia bỗng chốc hóa thành một nắm bụi màu đen. Nàng đưa tay xuống hông, lấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ ra, đổ nắm bụi màu đen kia vào rồi đậy kín. Tần Phong Hi thở dài, sau này nàng phải trân trọng từng lọ thủy tinh nhỏ mới được, mặc dù thứ này cực kỳ phổ biến ở hiện đại. Bởi vì ở đây không có đồ thủy tinh, ít nhất nàng đã đến đây nhiều ngày rồi nhưng chưa thấy bao giờ. 

Tuy cũng có vài món được làm từ ngọc lưu ly, nhưng chưa đủ mỏng và trong. Sau này nàng phải nghiên cứu rồi cải tiến lại thôi, không thì một người thích thủy tinh như nàng biết sống sao đây? 

Lúc trước trong giấc mơ của nàng, lão đạo sĩ đã nói rằng nàng không thể trở về được nữa. 

Liệu đây là nơi nàng thuộc về chăng? 

Còn nữa, lão đạo sĩ bảo nàng giúp ông ấy, rốt cuộc là giúp gì vậy? Giúp thế nào? Chết tiệt thật, ông ấy chẳng nói rõ gì cả! Bởi vì lão đạo sĩ rất có bản lĩnh nên Tần Phong Hi không cho rằng những giấc mộng ấy chỉ đơn thuần là mộng. Có lẽ lão đạo sĩ có chủ đích khi làm nàng mơ thấy những giấc mơ đó thật. Biết đâu chính ông ấy đã làm nàng xuyên không? 

Tiếc rằng, bây giờ nàng không thể hỏi ông ấy được. 

Tần Phong Hi lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn. Các thị vệ đều đã tỉnh lại, Tần Phong Hi khẽ nhướng hàng lông mày dài, lấy làm ngạc nhiên. Chà, những người này cũng khá đấy! “Đứng thẳng lên!” 

Nàng bất chợt quát một tiếng đầy đanh thép, khiến các thị vệ mới vừa tỉnh táo kia giật mình, vô thức đứng thẳng theo mệnh lệnh của nàng, đồng thời nhìn nàng. “Rút kiếm của các ngươi ra, khi ta thu lưới thì đồng thời đâm xuống đất!” 

Tần Phong Hi cất lọ đựng cỏ ma đi, nắm lấy một góc cái lưới khổng lồ màu đỏ bằng một tay. 

Tám thị vệ rút trường kiếm ra cùng một lúc. Có người đổ mồ hôi nhễ nhại, người thì còn chưa kịp lau nước mắt. Ai nấy đều căng thẳng nhìn nàng. Tần Phong Hi cất bút và con dao nhỏ đi, giật cái lưới lớn kia về, đồng thời quát: “Thu lại!” 

Tám thị vệ không hẹn mà cùng đâm trường kiếm xuống mặt đất. 

Tiếng rầm’ thình lình truyền đến từ bầu trời. Một trận gió to trỗi dậy, nhưng rồi nó lập tức biến mất tăm. Vòng xoáy đen ngòm giữa không trung cũng thoắt cái tan biến, ánh mặt trời le lói sau những đám mây, trải ánh nắng rực rỡ xuống nhân gian. Sự âm u nơi đây thoáng chốc bị xua tan. 

Nếu không có thanh kiếm vẫn đang rung dưới chân họ thì có lẽ họ sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. 

Nhưng ảo giác bị cắt da cắt thịt quá chân thật mà họ đã trải qua trước đó lại cho họ biết đây không phải là mơ. 

Tần Phong Hi không hỏi trước đây họ đã trải qua điều gì, lúc nãy họ muốn làm gì. Thậm chí lúc này cũng không ai trách móc tên thị vệ suýt sát hại đồng đội của mình. 

Một bóng hình xông tới, tóm lấy cổ tay nàng: “Ngươi to gan thật!” 

Đúng là nàng quá to gan, giấu giếm thân thủ, lại còn che giấu cả nội lực. Mà về chuyện này, hắn không thể không rầu rĩ thừa nhận bản thân hắn đã nhìn lầm. Vậy mà nàng nói không có nội lực? Nàng nói mình không có nội lực một cách thản nhiên đến mức cứ như đang nói thật. 

Nhưng chiêu thu bút về vừa nãy đã bán đứng nàng. Không có nội lực thì không thể làm vậy được! 

“Hơ!” Tần Phong Hi suýt thì cắn trúng đầu lưỡi mình. Trong tình huống lúc nãy, nàng đâu có thời gian quan tâm đến chuyện khác chứ? Nàng thừa biết hắn đang ở đây, nhưng tính tình nàng lại kiểu hễ làm việc gì là phải cho ra kết quả tốt nhất, dù phải bại lộ chuyện nàng muốn giấu giếm đi nữa. 

Thật ra ngay cả nàng cũng sắp quên mất chuyện mình có nội lực luôn rồi đây. 

Ở hiện đại thường sử dụng vũ khí là súng, ám khí, máy bay, xe hơi, những thứ công nghệ cao. Có lúc để thích nghi với những thứ đó hơn, nàng sẽ tự thôi miên bản thân rằng mình không có nội lực, không có nội lực. Bằng cách đó, nàng mới không chểnh mảng việc rèn luyện thể lực và chân tay giống như những người khác. Nàng cũng không muốn vì tập luyện cách thức chiến đấu không dùng nội lực của hiện đại mà quên đi nội lực, bởi vì nội lực và công nghệ cao là hai chuyện khác nhau. 

Nhưng khi đó, nàng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đến thế giới không có công nghệ cao, nội lực là trên hết như thế này. 

Lần nàng chính thức dùng nội lực là trên đường đến U Đàm tìm cỏ Âm Dương, bị tập kích. Đó cũng chính là lần đầu tiên nàng giết người kể từ khi đến thế giới này. 

Khi đó, Thiên Ảnh đã bàng hoàng trước hành động của nàng. 

Nhưng sau khi bị nàng uy hiếp, Thiên Ảnh cũng đã hứa sẽ không báo cáo chuyện hôm đó cho Lệ Tử Mặc. 

Nhưng vậy thì có ích gì. Điều sẽ bị hắn phát hiện thì vẫn bị phát hiện. 

“Chủ nhân, chủ nhân, có chuyện gì chúng ta để sau hẵng nói, vẫn chưa xong việc mà. Thấy những cây hoè kia, Tần Phong Hi vội vàng kêu lên. 

Lệ Tử Mặc hừ lạnh một tiếng: “Chuyện còn lại để Hoa Kiến Công lo!” 

Hoa Kiến Công ở bên cạnh đáp: “Xin Tần cô nương ra lệnh!” 

Tần Phong Hi nguýt mắt nói: “Chuyện này ngươi thật sự làm không được đâu, gọi Thần y tới đây” 

Phá trận mà còn phải cần Thần y hả? Hoa Kiến Công vô cùng kinh ngạc. 

“Chủ nhân, sao còn chưa buông tay?” Tần Phong Hi liếc nhìn bàn tay đang bóp cổ tay mình. Hắn bóp mạnh thế, muốn bóp nát cổ tay nàng luôn hay gì? Không hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này giận gì nữa, nàng chỉ giấu giếm vài chuyện thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu? 

Lệ Tử Mặc nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt nặng nề. Sau đấy hắn đột nhiên phất tay áo, xoay người bước khỏi đây. 

Tần Phong Hi khó hiểu dõi theo bóng lưng hắn. Đừng nói tên này lại nổi giận đấy nhé? Đúng là nắng mưa thất thường mà! Rõ ràng nàng làm việc cho hắn, có gì đâu mà bất mãn chứ? Xùy, nàng còn chưa tính sổ hắn câu lúc nãy nữa. 

Quả thật tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm. Bản thân mấy cây hòe ấy chính là trận pháp, có tác dụng củng cố trận pháp. Nhưng để những cái cây đó trưởng thành đến vậy thì cần có một quá trình, nàng không muốn chặt chúng nên bảo Hoa Kiến Công gọi nhiều thị vệ đi ra giúp đỡ, dời những cái cây đó đi, sau đó lập một trận pháp phòng ngự khác. 

Sau khi nàng lập trận pháp xong, Hoa Kiến Công xin được vào để trải nghiệm, kết quả suýt thì bị mắc kẹt ở trong, không ra được nữa, chật vật xin nàng mở trận pháp thả mình ra. Sau đó y liền quỳ một chân xuống, hai mắt sáng rực: “Xin Tần cô nương hãy nhận ta làm đồ đệ!” 

Tần Phong Hi đảo mắt khinh thường hành động của Hoa Kiến Công. Rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn y nhiều mà, nhận đồ đệ lớn tuổi hơn mình thì nàng thấy kỳ cục lắm! 

Hoa Kiến Công đã bị từ chối một lần nhưng vẫn chưa hết hy vọng. Mấy ngày tiếp theo, y cứ lẽo đẽo theo nàng, còn bưng trà dâng nước, quá là ân cần. 

Nhiệm vụ mà Thần y được giao là chế biến một loại nước thuốc. Nước thuốc này có tác dụng loại trừ âm khí trong cơ thể họ. Đúng thật là toa thuốc mà Tần Phong Hi đưa ra quá khó tin với ông ấy, nhưng đồng thời ông ấy cũng mừng rỡ như có được chí bảo vậy. Bởi vì nàng nói rằng toa thuốc này không chỉ có tác dụng át âm khí, nếu cơ thể tích tụ nhiều hàn khí thì cũng có thể dùng nó với mục đích tương tự! 

Tuy nhiên, toa thuốc này bao gồm nhiều loại dược liệu đặc biệt khó tìm, làm cho dược điện của ông ấy phải bận rộn tìm kiếm, bốn dược đồng của ông ấy cũng đều có nhiệm vụ tìm thuốc riêng. 

Mấy ngày nay Tần Phong Hi dốc hết tâm huyết cải thiện trận pháp ban đầu cho Hoa Kiến Công. Nhưng trong quá trình đó, nàng phát hiện một vấn đề, đó là thủ pháp bày trận của Hoa Kiến Công mang phong cách giống với lão đạo sĩ. Tất nhiên là trình độ của y còn kém xa, nhưng vẫn có gì đó tương tự. Nàng từng hỏi Hoa Kiến Công người dạy y trận pháp là ai, nhưng Hoa Kiến Công lại nói mình không có sư phụ, chỉ là trước đây trong gia tộc y có trưởng bối tình cờ được một tiền bối nào đó chỉ dạy, cộng thêm y có tìm tòi nghiên cứu trận pháp mà gia tộc truyền lại nữa. 

Nàng gặng hỏi thì được biết bây giờ tiền bối ấy đã đến tuổi quy tiên rất lâu, nghĩ kiểu gì cũng không thể nào là lão đạo sĩ được. Thêm cả nếu lão đạo sĩ là người của thế giới này thật thì rốt cuộc ông ấy đã đến hiện đại bằng cách nào? Nếu nói ông ấy là người làm nàng xuyên không, biết cách thực hiện thì tại sao ông ấy không tự về? 

Đến nay, nàng vẫn chưa có lời giải cho những vấn đề này. 

Dạo này Tần Phong Hi rất ít khi trở lại điện tam trọng. Hoa Kiến Công chỉ thiếu điều đi theo nàng suốt cả ngày để học tập. Nàng bảo muốn ở khu nhà giam luôn cho tiết kiệm thời gian, y tung tăng đích thân bố trí một gian phòng, còn xin Đế quân cho phép mình đưa Nhị Linh đến đây hầu hạ nàng. 

Chuỗi ngày Tân Phong Hi sống ở khu nhà giam quá thoải mái. Những chuyện nàng làm ở đây suốt thời gian qua đã chinh phục toàn bộ thị vệ canh gác ở khu nhà giam, ngay cả đại bá nấu cơm ở khu nhà giam cũng quan tâm nàng mỗi ngày vì được nàng chỉ dạy vài món ăn mới mẻ. Một ngày nào đó, Ưng Vệ mang một ít bánh ngọt ở điện tam trọng đến đây để nàng đỡ thèm, cuối cùng bị đả kích trước những gì nàng ăn. 

Lệ Tử Mặc không thích ăn bánh ngọt lắm, nhưng hễ là món ngọt hắn thích thì đều được chuẩn bị rất cầu kỳ. Dù vậy, chúng vẫn chẳng là gì so với các món ăn của Tần Phong 

Hi. 

“Đây là cái gì?” 

“Bách hoa nấu đôngTần Phong Hi vừa ăn một đóa thược dược nấu đông vừa trả lời. 

“Bách hoa nấu đông là gì?” 

“Thì như ngươi thấy đó” Đương nhiên món bách hoa nấu đông này không phải do Tần Phong Hi tự nghĩ ra, mà là một đồng đội của nàng ở kiếp trước đã tạo ra món ăn này. Người đó có suy nghĩ rửa tay gác kiếm sớm hơn nàng. Sau khi thành công rời khỏi giang hồ, cô ấy tập trung vào nấu nướng, ngày nào cũng tất bật dưới bếp nấu đồ ăn. Mà cô ấy cũng có khiếu về lĩnh vực này, mỗi ngày một món, đã vậy còn làm rất tốt. Những khi không nhận đơn ủy thác, nàng thường đến quán ăn gia đình của đồng đội để ăn. 

eyJpdiI6IjdwY2QxR3NkaklONkgwZnBRbEhzK1E9PSIsInZhbHVlIjoiZGNnZDBPdnM5ZnpnYWxERzFvb2p3WmE0d3NEXC9SRk14enpUK21IWGRYaUhURkZBQTZJRk92WWJMY0hONkx4QndzcjZFQSt5TGFSbGpMem5mQlIzcnYrTlQ3VGNkXC9nVG1WcEZrclVyMmhDNktybkVLV05pSzFFV1FXazBqWnBRZlZ5MDlMa0hLRGUwVUQyMUVsM1V1dG1EYU8wdzhIWGpcL2JuWkhHSE42UXFlamk1QWgxejM2Qlo5cXZPTnVOemhid1piTkVxVTlwUXc5T3Rxb002cEt6QXh1OUNXakxxcGVNMSs0eVAxcjk5MEhyQ1A4TTYxN2FYVTdRUU1mR2pWK3JhKzh0TG9MR255NTdpY0RWZlN4ZlVHVzlralBXZDkzTlVucER1bzl2czhlQ3BxV09TZlNmaGFJeGErODZsdXhzNVc2Qm9vYlwvN3lqdExtVWtyaVRYMGxzOTA3YXV5R1hlZmJzenpFVkp2a3NBUXN6U01KdnBYRzJxQlBsbWl1Q1cyTkNpR1YwK3UxdmZEWkxLME1BRndJdklHY0pZeitlbGFWSitaaURTME5oQVRMUFpib1JBUjRWV2FiR21CSmZRODZranJvejgxbGxXWU4wTXRJTnlNdFFvUUdTenlVSFYxNXhES1Q4SmoweENzRllRRnRMSkk3SjdwRUtpakgxSWd6eGN2djZxM2syQjEzMlBRcmdJakhHUE84WnJXNHVIRlErRXJURXBMSGx6MDhxb0JVbWZtR3N4NkowNHRGQUtCNUUwdTdRY1hJK2NGVUlmUUkzaU1naXFoeUduRkhiRGlpWTlURkxcL1I0c1NqY1wvRjZLY3pKNUZXbFVpalNySXZ0UDhPaEtOU2l3XC9YUFdycURXcmM3ZjZJQUNpdWhpakt4QUE5U3h4UVRVSW9rUGpCTTBCVGR0ZEhwdHRWUkNGUlo3bHlvRVduMVhOc1dlWWRjXC9lMFNlMzljS1UyXC80UTlXcE9RWjdUWVFJPSIsIm1hYyI6IjFkZDA5Y2JiZDNmNjQxNTViNmJjMTYzODA1MDZiNWRlMDg1ZjhjMjVjMmIzYjI0NjcxOGRjNGI1ZTA0NzZhOTYifQ==
eyJpdiI6InRzQXVZSk53V2FLTkdTR2xMWXVZN0E9PSIsInZhbHVlIjoiWStCWFJ2alROQkpON200dTUxZVFyRTdpUk5RMm93QTNsckFtYXgzYTArZmgxYTY2SXRLNStMcXBlUXNcLzR2TVFnd283YXl1NllDNGV3NVwvVm1BUTNHNXZhZXI0Y1wvb2dJQVByNWJZd2lBUWxuV0JMVGZXbm9mZzloaXdKS0xMZ1FQRUlvSmlkajlES3h4QUNqRzFWT0d3SFoxU0JmbittXC9uQjRHRWtScHRFYUVPZHZJd2w3NlRYUTNuK3FWaVcxbG9SS0R2RHBQMXUrQm50bG1GM0JuT1pCZUJcL0VCUXNWTk1JRHRUejhveFh4aHBPQlQ2XC9iUXdnNDJjaldFcHRyTmc5VUllMW5Yd0dpUURIYTRFeTJIM2JBK1QxaXBuVlNHNmtHQWhFTU4yd3FJd0VQbUxvQnVCS1dFbjZUMmV5UlwvR3RoUUpYaG9NemxXTk5VXC9Hcm5tdGZJSG1UM0NcL2NrZHVwTmJieWlaTUdyd1NPb3NXbXNWY0p5Sk9Uc1dNeGtjMUNhVzRrcGxYZkplcnhXSXdGMWUwV0lWaGtOWkg5Qm5NSm9jcXg2T1VjVmh1U01GUFRTbmhwcEpzRnlWSEV2Y1M4UnIxRDQxc3lNVU9VVXNGQVQ4NlQ3QmFIRStkRG1pZ05mem5nRWJFdEc3YXZuclo2aXZYNFZ5V3pWcUQydUhzQXhsUWloZjVqWjJJd1JmWE0xc2N1REZCQitpdWZOOVo0ampHak5wUGxBPSIsIm1hYyI6ImI1OGFiYTcxYWQ2YmFhYTYyZjJlZDY5OTg3MzYxMzk2YjVlNDcwMmNmNzliMDI1ODhhYmUxMDZkNjEyMjg1MWQifQ==

Bách hoa nấu đông được lấy cảm hứng từ da heo nấu đông và thạch, với nguyên liệu là da heo, mật ong và các loại hoa tươi, cho ra thành quả có lớp ngoài trong suốt, thấy rõ cánh hoa tươi bên trong và cả hoa văn, giữ được màu sắc vốn có của hoa tươi, đóng băng nét đẹp của nó, trông rất ấn tượng và ngon miệng. Hơn nữa, món này còn có công dụng dưỡng nhan, làm đẹp, bởi vì da heo nấu đông đã được bỏ mỡ, chỉ còn collagen.

Ads
';
Advertisement