Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Khổ nỗi chỗ này không có tủ lạnh, bây giờ lại đang cuối mùa hè, muốn đạt được mức độ đông tốt thì khá khó. May mà trong khu nhà giam có một cái giếng sâu cách cấm địa đằng trước không xa. Có thể vì nơi âm u kia ẩm thấp quanh năm nên nước giếng lạnh hơn nhiều so với nước giếng bình thường. Cái giếng ấy cũng sâu hun hút, nhiệt độ bên dưới rất thấp. Làm một cái giỏ đưa xuống, ướp lạnh một đêm là xong, không lo bị hỏng. 

Đối với người phàm ăn, dù không có điều kiện thì cũng phải cố gắng tạo điều kiện để có cái ăn. 

Tần Phong Hi là kiểu người sành ăn nhưng không béo, nếu ở hiện đại thì cơ địa này sẽ khiến biết bao cô gái ghen tỵ với nàng. Cơ mà mỗi khi nàng có nhiệm vụ thì sẽ tiêu hao năng lượng hơn hẳn người bình thường, không ăn nhiều thì thật sự không bù lại nổi. 

“Bách hoa nấu đông? Là nấu đông từ cái gì?” Sau trận chiến khốc liệt ấy, các đầu bếp cũ ở phủ Thành chủ đều chạy mất dạng, các đầu bếp ở điện Cửu Tiêu hiện tại đều vào làm sau. Nhưng bởi vì cả điện Cửu Tiêu chỉ có Tuyết Vệ là nữ nên chủ yếu yêu cầu món ăn về mặt hương vị nhiều hơn, không có yêu cầu về mặt trình bày, nên món ăn ở đây luôn có kích thước lớn, hương vị ổn, trình bày thì dễ nhìn là được rồi. Đã bao giờ họ thấy thứ tinh xảo như vậy đâu? 

“Làm từ da heo” Tần Phong Hi vừa nói vừa thổi bách hoa nấu đông, bảo với hắn ta: “Nè, cho ngươi ăn hai miếng, đừng bảo ta đối xử tệ bạc với ngươi đấy” 

Ưng cạn lời, trợn mắt với nàng: “Ngươi có nguyên cái đĩa lớn thế này mà cho ta ăn có hai miếng, sao ngươi keo kiệt thế?” 

Bách hoa nấu đông này được cắt thành từng miếng nhỏ. Với sức ăn của đàn ông trưởng thành thì nuốt cái là hết một miếng. 

“Rồi có ăn không đây?” Tần Phong Hi cũng trừng hắn ta, cho tiếp một miếng vào miệng. 

Ưng nổi đóa, đặt đĩa bánh ngọt mình mang đến lên bàn cái rầm rồi bê đĩa bách hoa nấu đông của nàng lên, xoay người chạy ra ngoài cửa: “Đó là Đế quân ban cho ngươi, ta sẽ đưa cái đĩa này cho Đế quân thưởng thức hộ ngươi!” 

“Này! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Trà lại đây, ta vẫn chưa ăn đã miệng mà!” Tần Phong Hi quát to. 

Ưng thoắt cái đã chạy mất dạng. 

Nhị Linh nhìn cảnh ấy mà cạn lời, nói nhỏ: “Cô nương, không phải chúng ta còn một đĩa treo dưới đáy giếng ạ..” 

Tần Phong Hi trả lời: “Thì đúng thế, nhưng nếu ta không đóng kịch thì khéo hắn nghĩ là vẫn còn, lỡ đòi ta thêm nữa thì sao?” 

Nhị Linh lặng lẽ toát mồ hôi hột. 

Ưng cầm đĩa bách hoa nấu đông đi thẳng một mạch đến điện tam trọng. Lúc đi ngang qua điện nhị trọng, hắn ta tình cờ bắt gặp Tuyết Vệ và hai vị công chúa của Bắc Thương. 

Nghe nói nam nữ ở Bắc Thương đều khá nghiêm túc, khác hẳn những tên thô lỗ quanh năm theo Lệ Tử Mặc đi đây đi đó, sơ hở là đánh nhau như họ, cho nên Ưng cau mày muốn tránh đi trước, nhưng Bắc Chi Anh đã nhìn thấy hắn ta. 

“Ưng Vệ đại nhân 

Ưng đành phải tiến lên: “Ưng bái kiến hai vị Công chúa điện hạ 

“Ưng Vệ đại nhân cũng muốn đến điện tam trọng sao?” Bắc Hải Đường hỏi. Khi nhìn đĩa bách hoa nấu đông mà hắn ta đang cầm, nàng ta ngạc nhiên bật thốt: “Ồ, đây là bánh ngọt gì mà trông đẹp thế?” 

Bắc Chi Anh cũng rướn người đến xem, thấy rõ ràng cánh hoa trong đó, điều này làm nàng ta trợn to mắt: “Ăn được ư?” 

Từ trước đến giờ hai người luôn sống trong cẩm y ngọc thực, sau nhiều ngày đến Phá Vực, họ đều không thốt nên lời trước đồ ăn ở điện Cửu Tiêu. Làm tinh xảo hơn, đẹp hơn, ngon hơn một chút không được à? Mặc dù món ăn cũng phong phú và đa dạng đấy, như bữa tiệc thịnh soạn mà họ đã chuẩn bị trước đó đấy, nhưng như thế vẫn kém xa yêu cầu của họ. Huống gì con gái luôn thích những thứ xinh xắn, đồ ăn cũng vậy. 

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy đĩa bánh ngọt tinh xảo thế này, sao mắt hai người không bừng sáng được? Thật ra, không chỉ hai người mà kể cả Tuyết Vệ ở bên cạnh cũng trông thích thú thấy rõ. 

Tuy nhiên, nàng ta không tiến lên nói chuyện với Ưng. Thậm chí ánh mắt của nàng ta khi hướng về Ưng còn chứa đựng sự oán trách. 

Rõ ràng họ mới là người làm việc cùng nhau, là đồng đội của nhau, rõ ràng trong lòng Ưng Vệ chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác. Vậy mà sau chuyến đi vừa qua, họ lại đưa Tần Phong Hi về. Đế quân che chở nàng, Ưng cũng giận nàng ta vì hành động mà nàng ta gây ra với Tần Phong Hi 

Rốt cuộc Tần Phong Hi kia có gì tốt, có gì tốt đâu chứ! 

Ngay cả Nguyệt cũng từng nhắc nhở riêng nàng ta rằng khi nào bắt gặp Tần Phong Hi thì hãy tránh đi. Dựa vào đâu? Tại điện Cửu Tiêu này, trừ Đế quân ra, nàng ta chưa lần 

nào phải tránh mặt bất kỳ ai cả! Tần Phong Hi chỉ là một thị nữ, lấy quyền gì đè đầu cưỡi cổ nàng ta? 

Lần này, hai vị Công chúa của Bắc Thương gặp nàng ta vì có chuyện muốn gặp Đế quân. Nàng ta dẫn họ đến đây. Dọc đường, Tuyết Vệ đã biết mục đích gặp Đế quân của họ, và mục đích ấy cũng phù hợp với kế hoạch của nàng ta! 

Trong lúc Tuyết Vệ trầm tư thì Ưng đã trả lời câu hỏi của hai vị công chúa. 

“Đây là bách hoa nấu đông, Ưng cũng không biết nó được làm từ gì” Tần Phong Hi nói làm từ da heo nhưng hắn ta không tin. Da heo mà biến thành bách hoa đông trong suốt thế này được á? 

Đối với một người không biết gì về nấu ăn như hắn ta, đây là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Trong tiềm thức của hắn ta, hắn ta cảm thấy lúc nãy Tần Phong Hi chỉ nói dối cho qua chuyện thôi. 

“Tên cũng hay thật, có phải Ưng Vệ đại nhân mang nó cho Đế quân không?” Bắc Chi Anh chớp mắt nhìn Ưng Vệ, ai cũng nhận ra nàng ta có thiện cảm với Ưng Vệ. 

Đế quân Lệ Tử Mặc là của Hoàng tỷ, nàng ta không được tranh giành, nhưng nàng ta lại mong được ở bên Hoàng tỷ suốt đời, nếu không thì nàng ta sợ sẽ không ai bảo vệ được mình. Do đó, nếu Bắc Chi Anh muốn ở lại Phá Vực thì nàng ta phải gả cho nam nhân khác, Ưng Vệ đã lọt vào mắt xanh của nàng ta. 

Tuy Ưng Vệ khách sáo với hai vị Công chúa nhưng tính tình của hắn ta cũng khá khác người. Nói chung là hắn ta không thích đưa món ăn vất vả lắm mới giành được từ chỗ Tần Phong Hi nên nói thẳng: “Đây là món ăn Tần Phong Hi làm cho chủ tử của tiểu nhân. 

Nghe thấy câu này, đôi mắt vốn tràn trề oán trách của Tuyết bỗng lóe sáng, Bắc Hải Đường tình cờ nhìn thấy cảnh ấy: “Ưng Vệ đại nhân, hay là chúng ta cùng nhau vào nhé?” “Ưng, để ta cầm đĩa cho. Tuyết cũng lên tiếng. 

Ưng cũng nhìn nàng ta, từ chối: “Không cần đâu, ta cầm là được rồi. Mời hai vị Công chúa. 

“Mời Ưng Vệ đại nhân” 

Lúc này, Tần Phong Hi đang nghe Hoa Kiến Công kể một vài chuyện ở Phá Vực mà nàng chưa biết. 

Phá Vực vẫn chưa được tính là một quốc gia. 

Mặc dù Lệ Tử Mặc được gọi là Đế quân nhưng vẫn chưa được xem là một Hoàng đế thực thụ. Bởi vì tuy hắn là người đứng đầu Phá Vực nhưng chỉ thu phục thành Phá Vực 

thôi, các nơi khác trong Phá Vực vẫn chưa thực sự thần phục hắn. Ví dụ như đầu kia của hoang nguyên, các Đại Sơn chủ, Trại chủ. Đó đều là những người đến đây chiếm đất xưng bá, dựng trại vì thích sự tự do ở Phá Vực, không muốn thần phục bất kỳ Quốc vương nào, theo đuổi sự tự do, phóng khoáng và quyền lực. Vả lại tài sản mà họ lấy được cũng hoàn toàn thuộc về họ. 

Bên cạnh đó còn có những kẻ tội ác tày trời, bị chính quốc gia của mình xua đuổi, hoặc những kẻ tu luyện bàng môn tà đạo không được thế tục chấp nhận, ví dụ các cương thi quỷ quái mà nàng gặp vào cái đêm mới tới. Thật ra đó là một bang phái độc ác, người của bang phái kia đều khá điên rồ, thay đổi thể chất của bản thân bằng các loại độc kết hợp với độc công. Về sau, họ bắt cóc người, nhận người, biến người khác thành thuộc hạ của mình, nuôi thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, khét tiếng nhất nhì Phá Vực. 

Chỉ khi chinh phục vạn dặm hoang nguyên thì mới được tính là người đứng đầu Phá Vực thực thụ! 

Nhưng đã có thể xưng bá, dựng trại tại nơi này thì có ai là người bình thường đâu? Chinh phục toàn bộ, nói thì dễ hơn làm. Do đó, ngày nào Lệ Tử Mặc cũng bận rộn, không chỉ vì vấn đề nội bộ mà còn cả những mối đe dọa và vấn đề nan giải ở bên ngoài cũng đang chờ hắn xử lý. 

Các thế lực kia bắt đầu hành động vì uy danh mà Lệ Tử Mặc gây dựng trong một năm qua. Lệ Tử Mặc đanh thép tuyên bố với họ rằng từ nay về sau, hắn sẽ bình định toàn bộ hoang nguyên Phá Vực, hắn sẽ là người đứng đầu Phá Vực chân chính. Điều đó đã đe dọa thế lực của họ, thậm chí đe dọa mạng sống của họ. 

Do đó, thời gian qua, những người nhát gan, ít dã tâm bắt đầu lặng lẽ giao thiệp với họ để thương lượng hoặc tỏ ý thần phục, nhưng đa phần là đã hành động rồi. 

“Một vài người không thích hợp tác với người khác thì sẽ tự đi ám sát chủ nhân. Vì khó ra tay trong Phá Vực thành nên chúng luôn theo dõi bọn ta để chờ thời cơ. Một khi Đế quân ra khỏi thành, cả đám sẽ ồ ạt tiến lên, đâm đầu vào chỗ chết!” 

Hoa Kiến Công nói đến đây, Thiên Ảnh thình lình xuất hiện, tiếp lời y: “Gần đây bọn thuộc hạ nhận được tin tức những kẻ ở ngoài đang chuẩn bị thành lập một liên minh, mục đích là lấy mạng Đế quân. 

Tần Phong Hi liếc xéo hắn ta: “Đã vậy thì chủ nhân ngươi đang nguy hiểm lắm còn gì? Ngươi không theo sát hắn, bảo vệ hắn mà đến đây làm gì?" 

“Bẩm cô nương, Đế quân sai thuộc hạ đến để chuyển lời cho cô nương một câu, xong việc ở nhà giam rồi thì trở về điện tam trọng đi” Thiên Ảnh cho biết. 

Tân Phong Hi nghe mà cạn lời. Mãi đến hôm nay nàng mới xong việc, hắn không đến mấy ngày liền, sao lại biết rõ thế? Chưa kể Thiên Ảnh là ám vệ bên cạnh hắn, chỉ cần chuyển lời một câu thôi thì sao không sai ai mà lại sai hắn ta đến đây? 

“Đại điển tuyển phi sắp đến à?” Nàng sực nhận ra gần đây mình bận rộn đến mức quên béng chuyện này. Nhà giam không được bố trí thị nữ khắp nơi, không thảo luận về chuyện này cả ngày như điện nhất trọng với điện nhị trọng. Mà cơ bản bên này cũng toàn là cánh đàn ông, mặc dù họ cũng coi trọng chuyện này nhưng họ ưu tiên canh gác từng phòng giam hơn, song song với đó là cố gắng nâng cao năng lực của bản thân, bởi vì họ ở nhà giam nên sẽ có khả năng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng. 

“Bẩm cô nương, đại điển tuyển phi sẽ diễn ra vào ba ngày sau” Thiên Ảnh nói. Hoa Kiến Công ngập ngừng nhìn nàng. 

“Hoa Thống lĩnh, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi, sao lại ấp a ấp úng thế?" Thấy vậy, Tần Phong Hi cũng bứt rứt theo. 

“Tần cô nương, thật ra thuộc hạ có một việc muốn nhờ Tần cô nương giúp đỡ bấy lâu nay rồi. 

eyJpdiI6InJ3NUk5czc1SjB0VlpMZDU1cDlvbFE9PSIsInZhbHVlIjoidFlhT0EzeTlJdURMaTJRdTZZRmxMNzk1WUpqc2JNVnZTTmZWTTNIZ2ZjMmJcLzJcL1JqeGczUkVwRUlRWXgraTVaVUdwd3BsRXNJaG9NbWNpd2JEY0xUalpaczhwSE9MRlRtSTNPRHZBTG40NWxXQUg1VUY3dFM4YUVYaTJkeVE5UCIsIm1hYyI6ImY2MTc3MDE0MjZmMzYyMWY5NmY5MjkxN2QzODQ3MmJmYjJhNWE5ZDhlMDhlOWMyN2YwNTE0ZmVmZjg1MzIwNzMifQ==
eyJpdiI6Imx5TkREODlEV1cxS0Ixa0VEZ2VvWWc9PSIsInZhbHVlIjoiWWNscGhsclBDc3h1M1wvd2dic09XdVY5Vk85aGFCV3dLU0Q0cHBodm04TGhKd2NmbWhLSmVCbTJFSFlGU2lKWjhwc3JQb3FXSnMrR1lDODZ1MnlWQUdXOG1QSXpNam1XZ0xLRVRZWmFhdlN3T1pBc3V3cmFpT2k0d1wvc3ZzZklReDB2OUZuRXc4aXRCYjNoejZ0ZTdFQlA2MytHb25ZV1BBeFN4dTVxUzhaTk1lV1RNclZ2KzVHWXJYUzRhQm50WElaN1dNaHVXbWRsMVdWQ3hRNFNEeGJFZjZPd1NHSlpQbFQ2TmdXYm5zQUJzTlFPTVZKYjVSSURCd1BaQVh0bGRXMTc3VkNoRGxiRTdVeVdkUGdjMjlDMDFhYmFEM0RnVlFpSzNEVVBxajJUOEJMTFFUOXZHd0dFSWRZOENGaHlScCtMWkFVcThiOUNadzBUc1ZYOWZJZEdoVWx6bW03WVkzR1hjb1NVV2lBcVVpY0JcL0dcL0NaUXJiZTNcL2hYVGpvYnUxT2JyR3NVZWZRTnFGaW5lK3ZHZHAwVUpUV0pZN0VVS0JcLzZRa0JON2NkZmhUNk5tYytITkxxTklDOUNCV3NvMjN0NzNLMmJ6SVRpYjFDK3ZpYmQxTHZjVmpiUyt3SFR5OER4NGJ6ajc2VGw0Vm1neVdEcUdyVHRnc3VyNEl3U3ZFVDhCWHpnYzhmV0VRNmxEc2ltaUFuMDV0ZXJ1ajY5WEcwczJwSUJoMFBlQnFKZGNJZTQza0s2U2xMaDBpTGpKQUQ1dGZlWDJNWktXSnkrdldmUjZvbHNqbFVYTm5kcnQwZytEemFNQURwaTlEbkt1elBlWHdOSTNEUVZoZnF3XC9jODVuMnMzUzVsSFFMNWdCczNDYWd0MFwvRGlnU2ZcLzc2V2cwMWptcEpkU2ZkSmpzK1lKT0dESFh3cFZxVyt5VTRVdmFqbnZPcVZ0N0F0bHd1bWQ4aEp2SmpNUFh4OWVSeGRkeDdocTRtc0k4PSIsIm1hYyI6IjE0MmU5YzUwOTdjZTMwNTNiMDM0M2YyNWU3MzUzOWY1ZjhiYzNmZGVhNzY4ZTUwYWUxNmM3MWJjOWJhOGZhMzIifQ==

“Do trường hợp của gã quá đặc biệt, nói chung thì cũng không phải do gã quá kín miệng. Kẻ nào kín miệng đến đâu thì đến chỗ thuộc hạ, thuộc hạ cũng có cách khiến kẻ đó khai ra bằng được.

Ads
';
Advertisement