Họ bắt được kẻ này từ trước, là người Tây Cương. Vào lần Tây Minh Viễn đến cướp ngục, họ đã xác thực kẻ này đóng vai trò hết sức quan trọng đối với Tây Cương, tiếc rằng họ chẳng thể moi được gì cả.
“Tình hình của gã là sao?” Tần Phong Hi cũng có hứng thú. Mấy ngày nay ở nhà giam, nàng cũng từng chứng kiến thủ đoạn tra khảo của Hoa Kiến Công. Lúc nên cứng rắn thì người này vô cùng cứng rắn, vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến một người như y cũng phải bó tay?
“Bản thân kẻ đó không kiểm soát được bản thân. Gã chỉ cần căng thẳng, sợ hãi hoặc phấn khích thì sẽ co giật, sùi bọt mép, không nói được câu nào, thế nên bọn thuộc hạ không thể dùng hình, cũng không được áp dụng các thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ. Nhưng gã ranh lắm, nếu bọn thuộc hạ không sử dụng thủ đoạn gì, chỉ nói chuyện bình thường với gã thì gã sẽ không thèm đếm xỉa tới. Hoa Kiến Công cũng khá phiền não. Họ đã bắt kẻ này lâu lắm rồi nhưng lại chẳng hỏi được một câu nào, đây quả thật là sự sỉ nhục của nhà giam.
Mấy ngày nay, bản lĩnh của Tần Phong Hi đã hoàn toàn thuyết phục y và thuộc hạ của y, đặc biệt là tám tên thuộc hạ tham gia cuộc chiến âm khí phá âm địa. Sau khi ngày đó kết thúc, Tần Phong Hi đã lần lượt hẹn nói chuyện riêng với họ. Từ đó trở đi, tám người như lột xác, phấn đấu tập võ mỗi ngày, hơn nữa khí chất của mỗi người đều có sự lắng đọng rõ rệt. Tối hôm qua, khi y lại bất lực đi ra từ phòng giam của phạm nhân kia, một trong tám thuộc hạ đã nói với y rằng: Thống lĩnh, sao ngài không để Tần cô nương thử xem?
Ừ nhỉ, sao không để nàng thử xem? Y nghĩ nếu là nàng thì chắc chắn sẽ có cách.
Vốn dĩ y nghĩ hôm nay tìm cơ hội đề cập chuyện này với nàng, ai ngờ Đế quân sốt ruột truyền nàng trở về điện tam trọng lắm rồi. Bây giờ mà không nói thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghe xong tình hình của người đó, Tần Phong Hi trầm ngâm xoa cằm. Không phải là nàng không ngạc nhiên, thật ra ở hiện đại đã có người nghiên cứu được tình trạng này, đó là chất điều khiển thần kinh não, nói thẳng ra là chất độc thần kinh. Sau khi dùng chất độc này, hễ căng thẳng hoặc phấn khích thì sẽ kích thích loại thuốc đó lan tỏa, khiến não ra lệnh sai, toàn thân gã sẽ co giật, sùi bọt mép và có cảm giác như sắp chết. Trong hoàn cảnh như vậy, gã còn có thể nói gì nữa?
Hơn nữa, cũng có người dùng loại chất độc thần kinh này cho gián điệp để ngừa họ tiết lộ bí mật sau khi bị bắt. Dĩ nhiên, không phải ai cũng biết đến thứ này. Sỡ dĩ nàng biết cũng vì từng có người ra giá ba mươi tỷ để nàng đánh cắp công thức của chất độc kia. Nhưng nàng tự nhận mình không phải trộm nên không nhận đơn ủy thác ấy.
Có điều lúc đó nàng đã biết được một vài thông tin về chất độc ấy. Khách hàng ra giá kia có thể không nghĩ rằng, tuy nàng không nhận đơn nhưng vì tò mò nên nàng vẫn lén lút lẻn vào căn cứ thí nghiệm của một nước nào đó để xem công thức.
Thực chất nàng đã lẻn vào rồi thì vốn dĩ cũng có thể đánh cắp công thức thành công, nhưng nàng không thích làm nhiệm vụ này nên uổng phí mất ba mươi tỷ.
Ở hiện đại nàng cũng là người giàu có tính tình ương bướng thất thường. Bây giờ đến đây, nàng chẳng những không có đồng nào mà còn làm thị nữ! Nàng khổ quá mà!
“Thiên Ảnh, ngươi về đi, nói với chủ nhân rằng khi nào ta xong việc sẽ về. Nhưng nếu Đế quân đồng ý thì cứ để ta làm thị nữ của Hoa Thống lĩnh luôn đi! Tần Phong Hi phất
tay.
Hoa Kiến Công sợ chết khiếp: “Tần cô nương, không được đùa linh tinh như vậy đâu!” Rõ ràng thái độ của Đế quân dành cho nàng rất đặc biệt, nàng mà làm thị nữ của y, y phải có bao nhiêu cái đầu để Đế quân vặn đây?
“Ai đùa? Ta nói thật mà. Đi thôi đi thôi, dẫn ta đi xem phạm nhân đặc biệt kia đi.
Thiên Ảnh dõi theo bóng lưng họ. Nhìn Hoa Kiến Công đi sánh vai với Tần Phong Hi, hắn ta không kiềm được mà thầm cầu nguyện cho y. Hay thật, khiến Tần cô nương phải ở lại thì nghĩa là y có sức hấp dẫn hơn Đế quân còn gì?
Hắn ta kiễng chân, bay lên, về báo cáo.
Tần Phong Hi và Hoa Kiến Công đến một phòng giam. Phòng giam này được bố trí độc lập, vị trí cũng tốt, rộng rãi và sáng sủa. Có hai thủ vệ đang trông chừng ngoài cửa. Thấy họ đến, hai người nghiêm túc hành lễ.
“Thống lĩnh, Tần cô nương!”
Danh tiếng của Tần Phong Hi đã được truyền khắp nhà giam, không ai ở đây không biết nàng. Tuy nhiên, Hoa Kiến Công đã âm thầm cảnh cáo họ không được kể chuyện của nàng ra ngoài, mọi thứ chỉ được ở trong nhà giam này. Đó không chỉ vì Tần Phong Hi từng nhắc nhở, mà còn vì ý đồ riêng của y. Y không hy vọng Tần Phong Hi của họ sẽ bị những người khác cướp mất. Hừ, Tần cô nương chỉ được thuộc về điện tam trọng và nhà giam thôi!
“Mở cửa”
Cửa mở ra, Tần Phong Hi phất tay, không cho Hoa Kiến Công đi vào cùng mình.
Thấy nàng vào còn tiện tay đóng cửa, Hoa Kiến Công bất giác bồn chồn. Tuy nội lực của tên đó đã bị phong bế nhưng y vẫn hơi lo lắng Tần Phong Hi sẽ gặp chuyện không
may.
Dùng phòng trọ để mô tả nơi này sẽ đúng hơn là phòng giam. Bởi vì nó đủ sáng, gọn gàng sạch sẽ, có một chiếc giường gỗ trải đệm hoa xanh, một bộ bàn tròn và bốn cái ghế tròn có sự sáng bóng đặc trưng của gỗ lâu năm.
Một người đàn ông mặc y phục gọn gàng màu xám đang đứng bên cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, gã xoay người lại. Gã khá trẻ, tướng mạo bình thường, thuộc kiểu vứt trong đám đông sẽ không tìm ra được, dù vậy nhưng Tần Phong Hi vẫn ngay lập tức phân tích được một vài đặc điểm của gã. Đây là bệnh nghề nghiệp nàng có từ nhiều năm qua, khi gặp một người thì điều đầu tiên nàng làm là vô thức phân tích đặc điểm của họ.
“Họ Tây nhỉ?”
Ngay câu đầu tiên, Tân Phong Hi đã thốt ba chữ này. Thấy con ngươi kẻ đó hơi co nhỏ, nàng nhướng mày. Mèo mù vớ cá rán, nàng chỉ nói đại thôi mà cũng đúng! Nhóm Hoa Kiến Công biết gã là người Tây Cương nhưng lại chẳng tra khảo được gì. Trên đường đi, nàng nghĩ rằng có lẽ thân phận của gã khá đặc biệt nên mới được Vương tử Tây Cương tự mình đến đây cướp ngục. Đằng nào cũng chỉ là phỏng đoán, nàng đoán gã nằm trong Vương thất Tây Cương. Mà Vương tộc Tây Cương thì đều họ Tây. Quả nhiên, nàng mới thử một phát đã trúng phóc, kẻ này chính là một thành viên trong Vương tộc Tây Cương.
Tất nhiên là phản ứng của gã rất nhỏ. Nếu Tần Phong Hi không có sức quan sát nhạy bén thì sẽ chẳng phát hiện.
“Ngươi là ai?”
Kẻ nọ lên tiếng, giọng khá kỳ quặc, không phải giọng gốc. Có lẽ chính vì vậy mà nhóm Hoa Kiến Công mới biết gã là người Tây Cương. Nhưng Tần Phong Hi lại không nghĩ vậy, khẩu âm không đơn thuần dùng để đoán người này đến từ đâu mà còn chứng minh được rất nhiều vấn đề. Có một điều thế này, trước đây nàng từng nghe Tây Minh Viễn nói chuyện. Tuy Tây Minh Viễn cũng còn khẩu âm Tây Cương nhưng vẫn nói trôi chảy. Còn nam nhân này lại khác. Gã nói rất chậm và hình như rất chú ý đến cách phát âm, điều này chứng tỏ gã hiếm khi nói được tiếng địa phương của vùng Trung Nguyên. Nói cách khác, cho dù gã ở bên này một thời gian rất dài thì cũng khá ít cơ hội trao đổi với người khác.
Còn một khả năng nữa, đó là gã chỉ học một ít tiếng Trung Nguyên với người khác nhưng chưa đến đây bao giờ nên vẫn chưa thành thạo.
Ít khi đến Trung Nguyên, người của Vương tộc Tây Cương, có quan hệ tốt với Tây Minh Viễn...
Còn một điều nữa, quan sát biểu cảm, ánh mắt và cách nói năng, cử chỉ của người đàn ông này, không khó để đoán gã đã quen với việc kiểm soát cảm xúc, không dễ sợ hãi, tức giận hay sốt ruột. Nghĩa là có một khả năng rằng bản thân gã biết mình trúng chất độc thần kinh và tình trạng này đã kéo dài khá lâu, gã không muốn chất độc phát tác nên đành phải khống chế bản thân.
Tần Phong Hi nhún vai, đi tới, lấy chân móc một cái ghế tròn. Lúc người đàn ông cho rằng nàng sẽ ngồi xuống, thì Tần Phong Hi lại giẫm lên ghế, lấy đà nhảy lên, ngồi lên bàn.
Bầu không khí bỗng chốc im phăng phắc.
Không phải người ta bảo phụ nữ Trung Nguyên đều dịu dàng thục nữ hả? Có ai như nàng đâu?
“Ta tên Tần Phong Hi, là khách của Hoa Kiến Công. Đúng rồi, ngươi đừng căng thẳng, ta không có ác ý gì với ngươi đâu, chỉ là nghe nói ngươi mắc một căn bệnh lạ nên đến xem thôi”
“Ngươi là đại phu à?”
“Đại phu? Ai nói vậy?” Tần Phong Hi lắc đầu: “Ta chỉ tò mò thôi. Ta không biết y thuật nhưng vẫn biết chút ít về chất độc. Đúng rồi, về chất độc này, ngươi muốn giải hay không muốn giải?”
Người đàn ông kia ngẩn người. Đương nhiên gã biết mình bị trúng độc, nhưng loại độc này không có thuốc giải, lẽ nào nàng giải được? Không thể nào, làm gì có chuyện đó!
“Xem ra ngươi không biết gì, nhưng nói chuyện lại nghe nhẹ nhàng nhỉ?” Gã khịt mũi coi thường.
Tần Phong Hi nhẹ nhàng lắc một ngón tay, nói: “Ai nói ta không biết gì? Ta nói ngươi nghe, biết đâu gặp được ta là phúc phận lớn nhất cả đời ngươi đấy. Ngươi cân nhắc đi, có muốn ta giúp ngươi không? Qua thôn này không còn tiệm nào khác nữa đâu, ta chỉ ở lại đây nốt hôm nay nữa thôi, tối nay ta đi rồi, suy nghĩ cho kỹ”
“Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?”
“Dựa vào việc ta đã giải được Vương chú Tây Cương các ngươi, như vậy đủ chưa?" Tần Phong Hi thản nhiên mỉm cười.
Giờ thì người đàn ông kia hoảng hốt, trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi, ngươi giải được Vương chú Tây Cương ư? Không thể nào! Sao lại vậy được!” Làm gì có chuyện Vương chú Tây Cương có cách giải chứ? Quá khó tin! Ban đầu họ dùng Vương chú để đối phó với Lệ Tử Mặc vì cho rằng không ai giải được chú thuật này. Dù thế nào đi chăng nữa, nếu Lệ Tử Mặc không chết thì cũng sẽ thành con rối của Tây Cương họ thôi!
Sao lại, sao lại có người giải được chứ?
“Nếu ngươi không tin, hay ta dẫn ngươi đi gặp Lệ Tử Mặc nhé?”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi gọi thẳng tên của Đế quân Phá Vực được?” Người đàn ông kia giật mình nhìn nàng.
Dứt lời, nàng đi thẳng ra ngoài mà không nói thêm lời thừa thãi gì nữa. Cửa lại đóng và bị khóa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất