Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Tần Phong Hi vừa ra ngoài là Hoa Kiến Công đã đi tới ngay: “Tần cô nương, thế là, thế là xong rồi hả? Cô có hỏi được gì không?” 

“Chờ đi. 

Tần Phong Hi mỉm cười lắc đầu. Chưa giải chất độc thì hỏi thế nào được? Dù sao cũng phải chờ chất độc được giải chứ! Nhưng nàng dám chắc người đàn ông đó sẽ đồng ý. “Ta trở về điện tam trọng trước, ngươi trông chừng hắn đi. Nếu hắn nói muốn tìm ta thì cấp tốc sai người đến điện tam trọng gọi ta. Lần này Tần Phong Hi chủ động về điện tam trọng. Nếu đã đồng ý sẽ giúp việc này thì nàng phải làm tốt. Xưa nay nàng làm việc chưa bao giờ chỉ trông cậy vào một chỗ, nếu gã không muốn giải độc thì nàng cũng phải xem còn cách nào khác để tìm ra thân phận của gã không. 

Dọc đường về điện tam trọng, không ít thị nữ thấy nàng đều cúi người hành lễ với nàng. Thị nữ ở điện tam trọng vốn có thân phận cao hơn các thị nữ khác, chưa kể ai cũng biết nàng là người được đế quân sủng ái hiện nay. Tuy nhiên, ánh mắt của họ khi nhìn nàng cũng có hơi kỳ lạ, người thì có vẻ hả hê, người thì thông cảm. 

Tần Phong Hi chợt chìm vào suy tư, dẫn theo Nhị Linh chậm rãi đi tới điện tam trọng. 

Lúc đang đi ở điện nhị trọng, sắp đến điện tam trọng thì hai người thấy Nhị Anh đang đi ở đối diện với một cái đĩa trên tay. 

Thấy họ, hai mắt Nhị Anh sáng bừng như thể muốn nói rằng cuối cùng ta cũng chờ được cơ hội. Nàng ta õng ẹo đi tới, cố tình quơ cái đĩa trước mặt họ. 

Trên đĩa có một chiếc hộp gỗ đàn hương chạm hoa, nắp khảm đủ loại đá quý, trông vô cùng hoa lệ và xa xỉ. Chỉ riêng chiếc hộp này thôi là đã đoán được thứ được đựng trong hộp cực kỳ đẹp đẽ, quý giá, có vậy thì mới xứng với cái hộp này. 

“Tần cô nương, ngươi đi nhà giam về rồi đấy à? Ăn ở với đám đàn ông bao nhiêu ngày qua, ngươi vẫn ổn chứ?" Nhị Anh đánh giá Tân Phong Hi, giọng điệu chứa đựng sự khinh thường và hả hê. 

Nhà giam là nơi nào? Toàn là lũ đàn ông thô lỗ và đám phạm nhân tội ác tày trời cả, ngay cả những người phụ nữ phụ trách việc của phụ nữ thì cũng toàn bà tử cao lớn, thô kệch. Ở nhà giam lâu dài, các bà tử kia cũng nhiễm lối ăn nói sỗ sàng, còn không kiêng ăn mặn, khiến ai bắt gặp cũng phải tránh xa chín mươi dặm. 

Mà Tần Phong Hi, cho dù ghét cay ghét đắng nàng đi nữa thì Nhị Anh cũng buộc phải thừa nhận nét đẹp xinh tươi như hoa của nàng. Người như vậy mà vứt vào nhà giam thì 

khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu? Nàng ta chống mắt lên xem bây giờ đóa hoa này có còn diễm lệ được nữa không, có còn kiêu ngạo được nữa không! Bởi vì Lệ Tử Mặc không bao giờ giải thích việc mình làm cho thị nữ nên Nhị Anh cũng không biết Tần Phong Hi đi đâu, làm gì. Sau khi biết nàng đến nhà giam, nàng ta vui sướng tột độ vì nghĩ Tần Phong Hi đã bị Đế quân chán ghét, vứt bỏ đến nhà giam. 

Hễ một thị nữ bị tống đến nhà giam thì đều phạm sai lầm lớn nhưng không đến nỗi chết. Đối với phụ nữ, bị tống đến nhà giam là một hình phạt thảm khốc, là một hình thức lưu đày. Mà bất cứ thị nữ nào bị đưa đến nhà giam cuối cùng đều chịu không nổi, bỏ trốn, bị bắt rồi bị hành hạ thành những bà tử lỗ mãng kia. Họ không thể gả cho một phu quân tốt, chỉ có thể gả cho thị vệ, thủ vệ ở nhà giam thôi, bởi vì những người đó không chê phụ nữ lỗ mãng. 

Đó là một nơi hết sức đáng sợ đối với thị nữ ở điện nhị trọng. 

Do đó, vừa nghe nói Tần Phong Hi đến nhà giam, đêm hôm ấy Nhị Anh nhịn nội thương cười như điên suốt thời gian nửa nén hương. Tần Phong Hi tiêu đời rồi! Nàng tiêu đời rồi! Ở nhà giam suốt mười ngày, nàng còn mơ tưởng được trở về điện tam trọng chắc? Mơ tưởng được làm thị nữ điện tam trọng chắc? Nằm mơ! 

Nhị Anh đã có thể đoán được cảnh Tần Phong Hi sắp bị Đế quân ném ra ngoài. Đi đi, quay về nhà giam đi! Chắc cùng lắm là nàng trèo lên được Hoa Thống lĩnh, trở thành Thống lĩnh phu nhân nhỉ? Ha ha ha, Thống lĩnh phu nhân không phải mục tiêu của Nhị Anh này! Hoa Thống lĩnh cũng ở nhà giam quanh năm suốt tháng, trong mắt họ thì Hoa Thống lĩnh chẳng khác gì một tên biến thái cả. Làm gì có kẻ suốt ngày chỉ biết nhớ đến các loại dụng cụ tra tấn đâu? Làm gì có kẻ ngày nào cũng giày vò rắn độc với kiến gì gì đó chỉ để làm đa dạng hình phạt ở nhà giam đâu? 

Quá đáng sợ! Ai chịu làm phu nhân của y chứ? Tân Phong Hi thì quá hợp rồi, quá hợp rồi, ha ha! 

“Nhị Anh, ngươi thật to gan, ai cho phép ngươi ăn nói kiểu đó với Tần cô nương hả?” Nhị Linh trợn mắt nhìn Nhị Anh. 

Từ trong thâm tâm, Nhị Anh cảm thấy hai người này không còn hy vọng gì nữa nên không thèm nghĩ ngợi gì, cho rằng mình muốn sỉ nhục họ thế nào thì cứ việc, thế là nàng ta cười duyên với Nhị Linh: “Ồ, ai thế này, là Nhị Linh cùng bị trục xuất đến nhà giam với Tần cô nương đây mà! Sao, ngươi vừa ý thủ vệ của phòng giam nào ở nhà giam rồi đúng không? Có anh trai mưa che chở rồi à? Nếu không thì sao khuôn mặt nhỏ nhắn này vẫn còn mọng nước thế! Chắc là đêm nào ở cùng anh trai mưa... 

Nàng ta chưa kịp nói xong thì Tần Phong Hi đã giơ tay lên. ‘Chát chát chát chát! Nhị Anh bị tát bốn cái ở hai bên mặt, mặt mày thoáng chốc sưng vù cả lên. Nàng ta không giữ được cái đĩa, đánh rơi xuống đất. Một tiếng động lanh lảnh truyền ra từ trong hộp. 

Nhị Anh ngây ra như phỗng vì bị đánh, chưa thể phản ứng kịp. Đến khi hai má trở nên đau rát, cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, nàng ta mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra! 

Nàng ta bị đánh! Nàng ta bị Tần Phong Hi tát tận bốn cái! 

Nhị Anh sừng sộ lên, xông tới toan đánh Tần Phong Hi: “Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi! Đồ đê tiện, tưởng mình còn là thân tín của Đế quân chắc!” 

Nhưng sau đấy nàng ta bỗng bị một bàn tay trắng nõn bóp cổ. Giọng nói lạnh như băng của Tần Phong Hi truyền vào tai nàng ta: “Mắng ai là đồ đê tiện đấy?” “Ngươi còn dám nói ngươi không phải đồ đê tiện à? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm vỡ lễ vật Đế quân thưởng cho Đế phi tương lai, ngươi chết chắc rồi!” 

Tân Phong Hi đang định bóp cổ nàng ta quách cho xong, nghe thấy câu này, nàng nhướng mày: “Ồ? Để phi tương lai? Ta không biết mình đi có mấy ngày mà điện nhị trọng này có Đế phi rồi đấy. Ai vậy, kêu ra đây cho bổn cô nương gặp!” Dứt lời, nàng hất tay, vứt Nhị Anh xuống đất như miếng giẻ rách. 

Nhị Anh che cổ họng ho sù sụ. Cổ họng rất đau, nàng ta thầm giật mình trước sự độc ác của Tần Phong Hi. Nhưng nhìn cái hộp rơi trên sàn kia, nàng ta lại cho rằng mình có chỗ dựa, thế là lại có can đảm. 

“Tân Phong Hi, ngươi tưởng Đế quân sủng ngươi thật đấy à? Ngươi đến nhà giam biết bao nhiêu ngày, vậy mà Đế quân đã chọn để phi xong xuôi hết rồi, liên quan gì đến người đâu?” 

“Ờ ờ, rồi rốt cuộc thứ này được tặng cho ai? Đế phi nào?” Lúc này Tần Phong Hi không buồn so đo với lời lẽ của Nhị Anh, chỉ thấy trong lòng hơi bực dọc vì Lệ Tử Mặc đã chọn Đế phi thật. Hay lắm, để xem Đế phi được chọn hào hoa phong nhã thế nào! 

“Hương Đế phi!” Nhị Anh reo lên, sau đó nhìn phía sau Tần Phong Hi. 

Nhị Linh lập tức xoay người, thấy một cô gái mười sáu tuổi mặc y phục hoa lệ đang khoan thai đi tới. Nàng ta có dung nhan tươi như hoa, phong thái thanh cao, trong trẻo tựa vầng trăng. Mái tóc khẽ đung đưa theo từng bước chân, đẹp như tiên nữ. 

Có bốn thị nữ theo sau nàng ta, Nhị Linh biết hai người trong đó. Đó là thị nữ của điện nhị trọng được huấn luyện riêng cho Đế phi tương lai, nếu họ được chỉ định đi theo vị mỹ nhân này thì chẳng phải chứng tỏ mỹ nhân này sắp làm Đế phi thật rồi ư? 

Trong thoáng chốc, lòng Nhị Linh đầy xót xa. Lúc trước thấy cách chung sống với nhau giữa Đế quân và Tần Phong Hi, nàng ấy luôn nghĩ rằng bầu không khí giữa hai người thật ấm áp, không ai có thể xen vào nổi, chí ít Đế quân vẫn có tình cảm với Tân Phong Hi phải không? Nhưng bây giờ thấy một mỹ nhân sắp được ban danh Đế phi, khung cảnh tốt đẹp trong lòng nàng ấy đã bị phá vỡ. 

Tần Phong Hi cũng biết có người đang đi tới từ đằng sau nhưng không quan tâm, nàng chỉ cúi người nhặt cái hộp kia lên, mở ra. 

Một chiếc lọ lưu ly bảy màu được đặt trong đó. 

Lưu ly ở đây đều được chế tạo khá dày. Lúc trước nàng còn nghĩ đến chuyện này, muốn nghĩ cách cải tiến. Nhưng chiếc lọ lưu ly bảy màu này trong suốt, mỏng tang, màu cũng tươi hơn lưu ly bình thường rất nhiều, phản xạ ra ánh sáng rất đẹp dưới ánh mặt trời. Vải nhung trong hộp có một vệt nước, nàng nhẹ nhàng hít vào, ngửi thấy một mùi thơm êm dịu và kín đáo. 

Nàng từng ngửi thấy mùi này trên người Lệ Tử Mặc, vào mỗi tối sau khi hắn tắm xong, mùi này sẽ đậm hơn. Lúc trước nàng đã đoán đây có lẽ là mùi sữa tắm dành riêng cho hắn, mùi khá thơm, nói chung nàng rất thích. 

Nhưng bây giờ nàng lại ngửi thấy nó, lồng ngực nàng bỗng hơi khó chịu. 

“Nhị Anh, sao ngươi ngồi dưới đất vậy? Ôi, mặt ngươi sao thế? Sưng hết lên rồi này!” 

Mỹ nhân kia đi tới, không nhìn Tần Phong Hi, cũng không nhìn Nhị Linh mà hơi cúi đầu, ân cần hỏi Nhị Anh. 

Vành mắt Nhị Anh đỏ bừng: “Hương Đế phi, người phải lấy lại công bằng cho Nhị Anh đấy ạ!” Nàng ta rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương. 

Mỹ nhân kia khựng lại, tự mình đưa tay ra đỡ nàng ta dậy, giận dữ nói: “Dù gì ngươi cũng là thị nữ điện tam trọng, bị đối xử thế này, chẳng phải đã làm Đế quân mất mặt rồi sao?” 

“Nhị Anh mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là sữa tắm mà Đế quân thưởng cho Hương Đế phi bị vỡ mất rồi ạ!” Nhị Anh đáp, sau đó tức tối chỉ vào Tần Phong Hi “Nàng ta chính là thủ phạm!” 

Tần Phong Hi đứng thẳng người lên, chậm rãi xoay người lại, chạm phải một đôi mắt bồ câu xinh đẹp. Cặp mắt ấy long lanh như gợn sóng, từng làn sóng được gió nhẹ thổi đi, nhẹ nhàng và êm ái, khiến người ta muốn nhắm mắt để ngủ thiếp đi trong sóng biếc ấy. 

“Nhị Linh.” Tân Phong Hi đột nhiên cụp mắt, nắm cổ tay Nhị Linh, gọi nàng ấy bằng chất giọng trong trẻo mà vang dội: “Mùa thu sắp đến rồi, thời tiết này dễ buồn ngủ quá, ngươi có thấy buồn ngủ không?” 

Nhị Linh choàng tỉnh, đột nhiên như vừa tỉnh ngủ vậy. Nàng ấy hốt hoảng nhìn Tần Phong Hi: “Cô nương... 

“Nào, chúng ta trở về điện tam trọng ngủ thôi” Tân Phong Hi không thèm nhìn mỹ nhân họ Hương kia lần nào, chuẩn bị dẫn Nhị Linh tiếp tục đi về phía điện tam trọng. 

“Tân Phong Hi phải không?” 

Ở đằng sau, họ Hương kia lên tiếng. 

Tần Phong Hi đứng lại, nhưng không quay đầu: “Ngại quá, ta vừa mới đánh một tiện nhân không biết sống chết, bây giờ mệt rồi, không muốn nói chuyện với người lạ. 

Bỏ lại một câu, nàng tiếp tục kéo Nhị Linh về phía trước. 

“Hương Đế phi, người nhìn kìa, người nhìn đi kìa!” Nhị Anh giậm chân kêu lên một cách khó tin, nhưng điều đó lại gây ảnh hưởng đến mặt nàng ta, khiến nàng ta xuýt xoa che 

má. 

eyJpdiI6ImVsNHpGRnZBTXBWRGVFYm5DRGhOaFE9PSIsInZhbHVlIjoiTTJsWURxc2lDQTFkV2dVdTQzUUVSbUNVQWRRem9UajNhelFjdHFEbm44eHVIdForK3Z4enZQbEFBZWFZMk9GNkJRRitTUGtQR05lS29UcEtuQVc5Z0pXbG5qNGp2Q1ZPUkJPUTR5SWY0Vkl6RWJHS2dOekFxbTFzdlgzYmVXbWV2M3Zxd0Nxa3JjS1ZKcXhPVzE2NkVXemREc042MWg4emR1QlwvNzhtbmpGOEhUTlo4Z3lSa2FNYjVNMzZMQTg4S0ZuYTFrSFwvQ2M2TWd6WWthUkZ1WjBZazhWZ1B4b3FpQlpSMXZBVFwvcGlTaVZBVzdGXC85YTk4Q1QrYk9nXC9XM2pmb1JSTFZYUDZwekx4NjJidjJpRWhyOHQwK0NLcmRVRkE4YWxcL045RG50ZlJja25ha0RIeUdtWjU0eUJUTFNJaTgzbExnRTdYUVwvZzNHajh5TW5sTU1XRGhtVWNoQVpqM05YNHVCYVVSbWhLbz0iLCJtYWMiOiIwMGYzMjUzMDcwMzY4Y2YzOTE0MWU3ZDZlYTI2YjM4NTA3OWRjYzY5MGVjNzUwMTM4NjVmMzM4ZjRjN2I3NzZiIn0=
eyJpdiI6IlwvMmNJeldEUmZZUFZpeHYreHY0ZzJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IitQTFdCMDBJODlxODZQQ1h5d1Mrd0pGanh0aHpsYkcrMTg3aTlSTjB3XC82NHhaeDZBSHBYeHRLSEpwYnNUWEpJYlY2SklaQlwvV29NbzFOWGl1bzlhRHVhcGxBT3dVNEZsQ0dKNFE5TmNzN0xpVlNtNU04N2w0bFdQME5jWGhuVUlaVytSY0xNaWFuZVRUSCtqYk1yaGVnPT0iLCJtYWMiOiIzZjk2NTE2ZThlNmJkOGQ0YmM2MTU2ZjIzMjI4MWEyM2VlNTI0OWVjZmVmMmUzMjY5NzFlNjIxMzUyMTlmZDk2In0=

“Nhị Anh, đại điển tuyển phi chưa đến, ngươi gọi ta như vậy không ổn đâu.

Ads
';
Advertisement