Cậu Ấy Vì Tôi Mà Đến

Thấy cô ấy kích động như vậy, tôi không nhịn được hỏi.

"Em tìm Hứa Tinh Kỳ ở phòng 707, cậu ấy đá em rồi."

Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại là thằng nhóc đó.

Lần đầu tiên hóng chuyện lại trúng ngay người quen.

Thằng nhóc thối, dám chơi trò "thả thính" với tôi à? Hôm qua tỏ tình với tôi, chắc là vừa chia tay xong.

Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh.

"Được, em vào đi, ngồi đây đợi cậu ấy! Hôm nay cậu ấy đừng hòng chạy thoát!"

Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đến giờ tan học của Hứa Tinh Kỳ.

Từ xa tôi đã nhìn thấy cậu ấy, xách cặp sách, đi thẳng về phía tôi trong phòng trực ban.

Hứa Tinh Kỳ mặc áo cầu thủ, hình như vừa mới chơi bóng về.

"Chị!"

Sau đó, cô gái bên cạnh tôi vội vàng chạy ra ngoài.

"Hứa Tinh Kỳ, cuối cùng cậu cũng về rồi!"

"Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

Tôi giống như con nhím ngồi giữa ruộng dưa, thấy hưng phấn.

Hứa Tinh Kỳ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cô gái kia.

"Cậu là ai?"

Cậu ấy nhíu mày, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn.

"Mùa đông năm ngoái tớ đã tỏ tình với cậu, cậu từ chối tôi, nói rằng không muốn yêu đương."

"Bây giờ sắp lên năm hai rồi, cậu nên cho tôi một câu trả lời chứ?"

Hai mắt gái ngấn lệ, nhìn mà tôi cũng thấy đau lòng.

Hứa Tinh Kỳ mặt không cảm xúc.

"Tôi thật sự không nhớ cậu là ai, lúc đó tớ từ chối cậu, cũng là thật sự không muốn yêu đương."

"Vậy bây giờ thì sao?"

Cô gái truy hỏi không buông.

Hứa Tinh Kỳ có vẻ rất khó chịu.

"Gần đây có muốn yêu đương, nhưng cũng không phải là với cậu.

"Người luôn tung tin đồn đang hẹn hò với tôi là cậu đúng không? Ăn trộm bóng của tôi, còn nhờ bạn học chụp lén tôi, cậu có thôi đi không?

"Còn quấy rầy tớ nữa, tôi báo cảnh sát thật đấy.

"Nhân lúc tôi còn đang nói chuyện khách khí với cậu, thì biết điều một chút, đừng có được voi đòi tiên."

Nói đến cuối cùng, sự kiên nhẫn của Hứa Tinh Kỳ đã cạn kiệt, giọng điệu dần trở nên cáu kỉnh.

"Vậy cậu nói cho tôi biết cậu thích ai, tôu muốn xem cô ta ưu tú đến mức nào!"

Cô gái kia đỏ bừng mặt, cố nén nước mắt truy hỏi.

Nghe cô ấy hỏi như vậy, tôi bắt đầu lo lắng, sợ Hứa Tinh Kỳ sẽ chỉ đích danh tôi ngay tại đây.

Tôi vùi đầu xuống bàn, trong lòng rất hoảng loạn.

Lời nói thốt ra từ miệng Hứa Tinh Kỳ, lại lạnh lẽo như giữa mùa đông.

"Cô ấy là ai, cậu cũng xứng được biết sao?"

5

Xem kìa, phũ thế chứ.

Khi tôi ngẩng đầu lên khỏi bàn, trong phòng đã chỉ còn lại Hứa Tinh Kỳ.

Cậu ấy cười toe toét nhìn tôi, không nói gì.

"Em nói đã đủ rõ ràng chưa? Nếu chị không hiểu, em sẽ nói lại lần nữa."

Hóa ra, màn kịch "cắm sừng" mà tôi tưởng, hoàn toàn là do cô gái kia tự biên tự diễn.

"Tính cậu khó ưa như thế, sao vẫn có nhiều bạn nữ thích cậu thế nhỉ?"

Cái dáng vẻ hung dữ vừa rồi của Hứa Tinh Kỳ, đúng là khiến tôi hơi bất ngờ.

"Tính cách tốt chỉ dành cho người mình thích thôi."

"Nếu không thích một người, thì phải nói rõ ngay từ đầu, đừng có dây dưa, nếu em mà dây dưa với cô ấy, thì đúng là rất khốn nạn.”

Tuy rằng Hứa Tinh Kỳ còn nhỏ tuổi, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất rạch ròi.

Tôi vừa giơ ngón tay cái lên, định khen cậu ấy, đã nghe cậu ấy nói tiếp: "Em quen đánh bài ngửa, thích ai là không giấu được, ví dụ như chuyện tỏ tình với chị.

"Hôm qua chị từ chối em, nói emlà trẻ con, ngoài tuổi tác ra, em có chỗ nào kém cạnh chị đâu.

"Lý do chị từ chối tớ, em không chấp nhận."

Hứa Tinh Kỳ hỏi tôi rất nghiêm túc: "Tư Đồ Miên Miên, chị từ chối em là vì Chu Ngộ à?"

Đã lâu lắm rồi, tên tôi lại được nhắc đến cùng với người đó.

Tôi chợt thấy nụ cười trên mặt mình có chút gượng gạo.

"Hôm nay em hỏi mấy anh khóa trên về Chu Ngộ, mới biết cậu ấy nổi tiếng như vậy."

"Em không chỉ nghe nói anh ấy phá kỷ lục bơi lội của trường, trở thành huyền thoại mới, mà còn nghe được câu chuyện tình cảm động lòng người của anh âyd."

Khi nói những lời này, Hứa Tinh Kỳ thu lại nụ cười, chống hai tay lên cằm, vẻ mặt lãnh đạm.

Còn tâm trạng vốn dĩ khá vui vẻ của tôi, trong phút chốc tan thành mây khói.

"Thì ra hôm đó biểu cảm trên mặt của chị, không phải là vì lo lắng cho em."

"Một người là thiên tài khoa bơi lội, một người là hoa khôi khoa báo chí, nghe thật xứng đôi."

"Hôm nay ngồi đó nghe anh khóa trên kể chuyện, trong lòng em thấy rất ghen tị.

Ba chữ "khoa báo chí", dường như chạm vào nỗi đau của tôi.

"Những gì cậu nghe được đều là thật, không phải tin đồn."

"Nhưng câu chuyện này còn có phần sau, chắc là không ai kể cho cậu nghe."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Hứa Tinh Kỳ, kể cho cậu ấy nghe kết cục tàn nhẫn.

"Thiên tài khoa bơi lội kia, đã c.h.ế.t trong đợt dạy học tình nguyện mùa hè do trường tổ chức. Còn hoa khôi khoa báo chí gì đó, cũng đã thôi học từ lâu rồi."

Hốc mắt tôi lại cay xè, nóng rực, nhưng giọng nói lại lạnh đến đáng sợ.

"Giờ thì cậu nghe xong chuyện này rồi, Hứa Tinh Kỳ, mời cậu ra ngoài."

6

Hứa Tinh Kỳ bị tôi đuổi ra ngoài.

Sau khi cậu ấy đi, tôi mở điện thoại.

Người trên màn hình khóa tươi cười rạng rỡ, giữa đôi lông mày đong đầy dịu dàng.

Tôi khẽ đưa tay ra, nhưng rồi lại dừng giữa không trung.

Khoảng cách giữa tôi và Chu Ngộ, đâu chỉ là một màn hình này.

Những tin đồn mà Hứa Tinh Kỳ nghe được đều không sai.

Hồi cấp ba, trường tổ chức đi dã ngoại mùa thu.

Cả học sinh cấp ba và cấp hai lẫn lộn, người rất đông, khung cảnh cũng vô cùng hỗn loạn.

eyJpdiI6ImFBU2tZVGZ6a3dxSGJ5T3ZTdmFtN1E9PSIsInZhbHVlIjoiU0VOdEtYbXloc0MzeWFUZ0dcLzMwcHlmZ3RyMGJlN1Mxb3hERnI4aU9uMGsxZk5YUzNReU1zRGtqKzhvME1HNk9GXC9Pb0lPaXdcLzd5cGcyRFV1c0VLTXFBcmNyRXpsS0hRYVFcLzkxUDlOU3lyUjkwemNpSnR6eWlEVXlyaVpLWkxveWZ3K1pDYmFlYUwxc3VQV25UcEZ6NVMwUGlnQzh2T09teWhxUG11bVZxQ3hyOGRDTmorMWFXZmRjNUdaaGlzMlFGYStiYWY4UjhLT3pkcXA5UWdOT3Rpa3NKdTl3T2d1YVwvdTZrT1hZUlZEZFJnSmxBOFZrRWpVNDZybGRqMWJBZHlIYXFxVXVqV1RGcTdCOWlPaEJ3Wm5CeTUydzJsRzBVSzl1SFJKXC9rOUdoeFpIZ1VEeTZKdmFXaitaNGE5N0hHV2gxWk5hSDZLaGFHNzM2bTBEbnNnPT0iLCJtYWMiOiJiY2Y5YTdkZTIwY2MxNTIzYzI2OTk0ZmU4YTJiMzI0MjY5MDM4MDI1OThjZDE2MDYxMjMxZGJjZWMwN2Y3MTllIn0=
eyJpdiI6IkRTa0xzc2VWOW1vMUY5clFydkp1Nnc9PSIsInZhbHVlIjoic2NuZDJ2bXhlaklrQ1M0R2JLK1FWXC9EK0paOVdHXC9nZUk4M1lGUmNLcnV2cnRIaGFwXC9UcEFYZ0tjaE84WEZidTJzMHduNXlSVDVXMkRNcFo1MUp1dVwvUk4yWVlHXC9yaEdMKzBLZDBORFJQTE5GbU5SRnFoaVNiUGo5N2FWOHBxVklDR3B6dWR1NjNBZ0dwMTl1QStKRlBHUnpaZmNYeUw0aHhNUmowdzdFM0Jra1U4UEhsSEtiSlFJNlM2ek5RazViMTdNK0ZPbjVpUHlsYmtRT3p3bkZTcTNBdVpZb0toVjdmUW9JYkNSeWMrTHRwZ2cwcTU3N2tlVittNVE5N00rU3dPbDNkT1lcL1F3TnZUaCtTVXI3NStaRUJqbHBXNHlnZVh5SFU5ZUJkQWdZd2NSUGVWT3F3QTQ1TWJNbjlCRFk3YU05SDR3WXhGbHNpRzhLcEtFMEdjUGdEVkF4YkJxMU9GTHpmNVVmU0U4K0pMdmwrR2dZQmFCSVVpTHZMMzRuIiwibWFjIjoiY2ZlNjhiNjRjYTJkYzBjOWQzYTgzOTJjMjRiMjdjNDViYjA1NmI2NDA3NTRmODIwYmJkY2ZmZmU1OTVhNDliNyJ9

Tôi là "gà mờ" bơi lội, từ nhỏ đã sợ nước. Mấy chục giây chìm trong nước, tôi tưởng mình toi đời rồi.

Ads
';
Advertisement