Cậu Ấy Vì Tôi Mà Đến

Rồi, hình như có ai đó nhảy xuống nước, bơi về phía tôi.

Tôi gắng gượng mở mắt trong nước, chỉ thấy bộ đồng phục xanh lam của người đó, và khuôn mặt ngày càng gần.

Là Chu Ngộ ôm tôi lên bờ.

Dù sau đó được cáng đưa đi, tay tôi vẫn nắm chặt vạt áo Chu Ngộ không buông.

Từ đó, tôi và Chu Ngộ trở nên thân thiết.

Chu Ngộ là học sinh chuyên thể thao, tập luyện bơi lội nhiều năm, còn tôi, một học sinh ban xã hội, chỉ muốn thi đỗ vào khoa báo chí của Đại học A, trở thành một phóng viên dùng ngòi bút để lên tiếng.

Lên đại học, tôi đã tỏ tình với Chu Ngộ.

Chu Ngộ chấp nhận lời tỏ tình của tôi, anh ấy còn nói, đã đợi tôi nói câu thích này từ rất lâu rồi.

Ở đại học, bóng dáng Chu Ngộ luôn xuất hiện ở những nơi mang vinh quang về cho trường, mà anh ấy ở đâu, tôi cũng xách micro phỏng vấn theo đến đó.

Dần dà, hai chúng tôi trở thành cặp đôi kiểu mẫu trong mắt mọi người xung quanh.

Cho đến khi... chuyện đó xảy ra.

7

Hè năm 2021, trường tổ chức hoạt động "Ba xuống nông thôn" dạy học tình nguyện.

Mang kiến thức sách vở đến cho trẻ em ở những bản làng vùng cao, nghe thôi đã thấy thật đẹp đẽ.

Tôi và Chu Ngộ đều điền vào đơn đăng ký.

Ban đầu, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Cho đến một ngày, mưa lớn bất ngờ ập đến, lũ quét theo sau.

Trong lúc dân làng đang gấp rút di dời, có người phát hiện ra đứa con ham chơi của mình vẫn còn ở bờ sông, mãi chưa về.

Dân làng biết Chu Ngộ bơi giỏi, cầu xin anh ấy dẫn theo mấy bạn học cùng đi tìm.

Chu Ngộ mặc áo mưa, đi dép cỏ, quần đã ướt sũng một nửa vì bùn đất.

Lòng tôi bất an, muốn đi theo anh ấy.

Nhưng Chu Ngộ rất kiên quyết, bên ngoài nguy hiểm, tôi lại không biết bơi, đi theo chỉ khiến anh ấy thêm lo lắng.

Chu Ngộ hết lời khuyên nhủ, tôi mới đành ở lại.

Nhưng tôi không ngờ, lần ở lại này lại là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Ba bạn học đi cùng thì hai người trở về, bọn trẻ đều được tìm thấy, không mảy may xây xát.

Chỉ duy nhất không thấy Chu Ngộ của tôi đâu.

Nghe bạn học của Chu Ngộ kể lại, anh ấy luôn bảo các bạn học và bọn trẻ bám vào tấm ván gỗ, còn mình cuối cùng lại vì cứu người mà kiệt sức, buông tay.

Sau khi Chu Ngộ mất, tôi nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, khóc đến mức mắt gần như mù lòa.

Tôi phát hiện ra mình không thể viết nổi bất cứ bài báo thể thao nào nữa, chỉ cần cầm bút lên, trong đầu lại hiện lên tất cả những gì về anh ấy ở bể bơi.

Cuộc đời tôi, cũng vì thế mà hoàn toàn đảo ngược.

Cho nên tôi cũng không hề lừa Hứa Tinh Kỳ, nửa đầu của những tin đồn kia đẹp đẽ như cổ tích bao nhiêu, thì nửa sau lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

8

Tôi bị sốt cao, nên đã xin nghỉ hai ngày, trực tiếp nằm vật ra ngủ.

Mãi đến chiều tối ngày hôm sau, tôi mới lê đôi dép lê ra ngoài đổ rác.

Tôi mặc váy ngủ, lơ lửng như một bóng ma.

Ngay khi tôi sắp đến trạm rác, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Tôi theo phản xạ giơ tay lên đỡ, nhưng lại bị người kia nắm lấy cánh tay.

Là Hứa Tinh Kỳ.

"Sao cậu lại đến đây?"

Tôi kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Hứa Tinh Kỳ.

"Nhắn tin không trả lời, việc cũng không làm, có phải chị đang giận em không?"

Cậu ấy lộ ra hai quầng thâm mắt rất lớn, hình như đang rất tủi thân.

"Sao sắc mặt của chị lại kém thế."

"Bị ốm rồi à? Đã uống thuốc chưa? Có phải tiêm không, có đau không?"

Còn không đợi tôi nói, mày Hứa Tinh Kỳ cau chặt lại, dùng mu bàn tay áp vào trán tôi.

Cậu ấy lại cầm tay tôi lên, kiểm tra xem có vết kim tiêm nào không.

"Này, Hứa Tinh Kỳ."

Đối diện với sự quan tâm dồn dập của cậu ấy, tôi dở khóc dở cười.

"Hôm qua đã uống thuốc rồi, ngủ rất lâu, bây giờ không sao rồi."

Hứa Tinh Kỳ bĩu môi, tôi không hiểu ra làm sao.

"Tối hôm qua, chỉ cần em nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh hai mắt chị đỏ hoe trừng em, căn bản không ngủ được."

"Rõ ràng ngày hôm đó chị rất khó chịu vì lời nói của em, tại sao không nói thẳng với em?"

Gió hè thổi qua mặt Hứa Tinh Kỳ, giờ phút này nhìn cậu ấy rất nghiêm túc.

"Tôi không có."

Tôi theo bản năng phủ nhận.

"Chị thật là một người kỳ lạ. Muốn thừa nhận thì luôn phủ nhận, tức giận thì lại trốn đi một mình khóc thầm. Rõ ràng trong lòng nhớ nhung một người, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ không quan tâm."

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, tim như nghẹn lại.

Cậu ấy nghiêm mặt dạy dỗ tôi.

"Giận em sao không mắng em? Cười thì cứ cười, khóc thì cứ khóc, kìm nén cảm xúc thật của mình, cả ngày ép bản thân phải sống như một người bình thường, đây chính là sự trưởng thành mà chị hiểu sao?"

Nói đến cuối cùng, Hứa Tinh Kỳ thậm chí còn mang theo vài phần châm chọc.

"Hứa Tinh Kỳ! Đủ rồi, đừng nói nữa!"

Tôi hít sâu một hơi, vẫn đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Tư Đồ Miên Miên, chị sống không mệt mỏi sao? Nếu chị chỉ có thể làm được đến mức này, vậy thì em sẽ coi thường chị đấy."

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt có sự khinh thường.

Ánh mắt đó như một mồi lửa, lập tức đốt cháy toàn bộ lớp ngụy trang của tôi.

Tôi sải bước đi đến, muốn cho cậu ấy một bạt tai, nhưng lại bị cậu ấy dễ dàng bắt được.

Lần này tôi giận thật rồi, cả người như phát điên mà đ.ấ.m đá cậu ấy.

Lần này Hứa Tinh Kỳ không né tránh, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, chịu đựng tất cả.

eyJpdiI6ImVkVm8yQnhzS2NQd1B3SjVcL3JcL2lNUT09IiwidmFsdWUiOiJIbFh0azczSDBtUW1Jbmp4WlB4TnJLVGlvY3lSZEZUcGRRMVwvTkdQM0plRkl5aG9YXC9adWZlWURENkFEdU5mTURTS2dCNTlpK20zM09NOG9kRkpKSkVUZVJGXC91VG93WDlIakw4aDA4Y0xORDE0S1lMQnVmXC9MOFBma1BQc2tFZkJuVytMb1BHYkVtRVhueGhvbVp2VElhVTZPeGpFRk9xT0EyNE03NmJvNkxNM2xFbzM1VFpodnpSYzQ1ZHQyY29Hd2VWMzFRY3d1a2xhMDkxcUJmVzJrdU5zVGN3V051elJHZDR5MkVrR0pYMCtcL01ZVTFPdjVyN2k2YmxIc2tGTFFDZ2Fid0JsVWMyeVRPVGQwQkRCXC9yWVFzQWNWZXFneEd1NXJSc0lXZG5aUWJTc2pYOTZlRWQ1Skk2bzN1cExtUzc1QTNEU1VSVlwvN3htQXZcL2ZsZEFuQjJQVExHS2lTK3RvUHRObXMzWG9IbFNFUGZJbVJ3c1o0U2pCQzh2dm5MeCIsIm1hYyI6IjFiYjBkYzM3YzE5YzFkZGY4ZmJjYzk0MTIwYzgwOTI1YzVmZjAyZTNmMjA2ZGQwMzhiYWZiOGRhZTAyMjFhYjUifQ==
eyJpdiI6IlwveHRpeXIwREt6TFlIMlJxSHA2cUxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlQ3Z3pOMlwvT3ZFTUR2ZlhLcnVYVXVDbk5Gek9jOWhXdmRhN1pQS2V5Z0kzRFNPbXJlTHBsUmh3ZkVOYkRWVFoybUNIWEltQnRuMFlDakNLbVh2QlY3cGM4ZmxRY2Rrdncya1JvR29QNWZQelBcL2xTTzNnSUoyK2hoSnVVVXpoNTZPY2xNZ3ZYcWRoK0xpT3NNc2M5enVkNUxXZk96czBwc3RZakcrTWhnZFZaSlNBQUYrTmM4bTFkeCtNYnJ5bTRmbldGZElvbUZzVHRZK3pKem1uMHlTS0UyT2M5TXIrcGxzN3VYVmRab0F1a0hqVEgzZTl4R3FcL2RSazB3ODlDcVVIbVo5UW9JRDRnOG4wcGJPRE4wd01mUHA1aFdkcG9YZDFnWmlEWlRPMFFHNHhYNGdPUUtIMjA1THVlaklJdm9jM1lvY0tNbE4zY1c2MjBpRGVkRTNcL1kxenI4blJwcDdJQzBTcGxENlpCSlwvdWtEQU9Pa0hTekhUXC9CTEkrTVdLZDFiVlF3Rkx3cGMrODZJQUxSNlN6eWc9PSIsIm1hYyI6ImNlOTgzNDE0YjY1ODg4MDMxZTY1ZWRiY2E5OTRlMWNkOGI0ODVlZjU2ODg1MDk1N2ZkYWI4MzAzNTgwZDVkMTUifQ==

Tôi hét vào mặt cậu ấy, như một con thú hoang hung dữ.

Ads
';
Advertisement