Tôi mượn cơn giận này, nói thêm rất nhiều điều, cho đến khi nước mắt làm mờ cả tầm nhìn.
Sự sụp đổ của cảm xúc là một cơn mưa rào tích tụ quá lâu, tuôn ra xối xả.
Hứa Tinh Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, không có bất kỳ hành động quá đáng nào.
Tôi khóc trong lòng Hứa Tinh Kỳ đến khi kiệt sức.
Nghĩ đến những lời cậu ấy vừa nói, tôi dứt khoát lau sạch nước mắt lên người cậu ấy.
Đồng thời, tôi hung dữ tuyên bố.
"Hứa Tinh Kỳ, tôi ghét cậu!"
Hứa Tinh Kỳ cũng không ghét bỏ.
"Được rồi, được rồi, em biết là chị ghét em."
Cậu ấy ngược lại còn cúi đầu, cẩn thận lau đi vệt nước mắt nơi khóe mi tôi, dịu dàng dỗ dành.
"Xin lỗi, Miên Miên."
"Em lại làm chị khóc rồi."
9
Rõ ràng là tôi nên tức giận, nhưng sau khi khóc lớn một trận ngày hôm đó, trong lòng tôi lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi biết, Hứa Tinh Kỳ cố ý làm như vậy.
Chuyện Chu Ngộ qua đời, dường như đã rút cạn mọi cảm xúc của tôi.
Không phải là chưa từng đi tư vấn tâm lý, cũng không phải là không có ai an ủi tôi.
Nhưng chỉ có Hứa Tinh Kỳ nói thẳng với tôi, cậu ấy muốn đập vỡ lớp vỏ của tôi, kéo tôi ra thế giới bên ngoài.
Tôi mềm lòng rồi.
Hứa Tinh Kỳ đối với tôi không có gì không tốt, nhưng tôi đối với cậu ấy lại không được tốt cho lắm.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng tôi càng cảm thấy mình mắc nợ Hứa Tinh Kỳ một ân tình to lớn.
Thứ bảy tôi trực ban, đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng Hứa Tinh Kỳ đâu. Nhưng lại tình cờ nghe thấy mấy bạn học trở về ký túc xá đang bàn luận về trận đấu ban ngày.
"Tôi thấy Hứa Tinh Kỳ cũng chỉ có thể so tài với mấy đứa rác rưởi của Đại học P thôi, tuyển thủ nghiệp dư đến từ Bắc Kinh lần này, dễ dàng giành được chức vô địch."
"Haiz, lâu lắm rồi mới thấy hôm nay cậu ấy thua thảm hại như vậy."
"Cho dù bơi thắng Đại học P thì sao chứ? Đây không phải cũng vẫn thua sao, mẹ nó, tức c.h.ế.t đi được!"
Họ chửi rủa om sòm, nhưng tôi lại nghe hiểu rồi.
Hứa Tinh Kỳ... thua trận rồi sao?
Cậu ấy ở trong bể bơi luôn thuận buồm xuôi gió, được người ta tâng bốc.
Đột nhiên thua trận, liệu có ảnh hưởng gì đến cậu ấy không?
Tôi cảm thấy khá lo lắng cho trạng thái của cậu ấy.
Tôi khóa cửa phòng trực ban, chạy thẳng đến bể bơi.
Khán giả đã giải tán hết từ lâu, bể bơi im ắng lạ thường.
Thằng nhóc này sẽ không thật sự emo rồi chứ?
Tôi tìm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy Hứa Tinh Kỳ ở bên cạnh bể bơi.
Cậu ấy không biết tìm đâu ra một chiếc thuyền cứu sinh khổng lồ, cả người nằm ườn ra trên đó, nhắm mắt, khiến người ta không thể phân biệt được cảm xúc.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cậu ấy mở mắt ra.
"Sao chị lại đến đây?"
Cậu ấy nhìn thấy là tôi, mắt sáng lên, lập tức nhảy xuống khỏi thuyền cứu sinh.
Tôi ngồi xổm xuống, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
"Tôi nghe nói hết rồi, kết quả trận đấu lần này, hình như không được lý tưởng cho lắm. Cậu... đừng để bụng nhé."
"Mặc kệ người khác nói gì, cậu cứ làm tốt việc của mình là được."
Hứa Tinh Kỳ "phì" một tiếng bật cười.
"Những trận đấu em thua nhiều vô kể, nếu cứ để ý kết quả như vậy, thì đã sớm không bơi nổi nữa rồi."
"Ai nói gì với chị thế?"
Cậu ấy ngẩng mặt nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười.
"Bị người rảnh rỗi nghi ngờ, điều ngu ngốc nhất chính là tự chứng minh mình trong sạch."
"Khi em bơi, em sẽ không ngẩng đầu lên quá cao, nhưng tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm vào chân người khác."
Hứa Tinh Kỳ chỉ so sánh với chính mình.
Không chỉ là trong chuyện tình cảm cậu ấy rõ ràng, mà ngay cả chuyện thắng thua, Hứa Tinh Kỳ cũng có thể điều chỉnh trạng thái rất tốt.
Thì ra, Hứa Tinh Kỳ không hề yếu đuối như tôi nghĩ.
Tôi không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên nhân thua hôm nay cũng rất đơn giản, em ngủ không ngon dẫn đến mệt mỏi."
"Tại sao lại ngủ không ngon?"
Nụ cười của Hứa Tinh Kỳ càng sâu hơn.
"Hình như chị rất quan tâm đến em."
Cậu ấy vươn cánh tay ra, ôm lấy mắt cá chân tôi.
Tôi không kịp đề phòng, ngã ngồi xuống bên cạnh bể, bắp chân ngâm trong nước.
Cánh tay của Hứa Tinh Kỳ đỡ lấy eo tôi, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, rất gần.
Cậu ấy cười tươi không che giấu, giống như nhặt được món hời lớn.
"Cậu cười cái gì?"
Tôi không phủ nhận lời cậu ấy nói.
"Em thích chị quan tâm đến em, thích gặp chị. Thích nhìn chị ngồi trong phòng trực ban cau mày viết sổ sách, cũng thích chị bộc lộ cảm xúc thật của mình với em."
Tư thế này quá mức mập mờ, cậu ấy nói trầm thấp ngay bên tai tôi.
Cả người tôi bị ôm nửa vời trong lòng cậu ấy, má nóng bừng, người cũng trở nên không tự nhiên.
"Tư Đồ Miên Miên, cho dù chị từ chối em một trăm lần, em cũng sẽ tỏ tình với chị một trăm lần."
Đây chính là tình yêu thẳng thắn, chân thành của Hứa Tinh Kỳ, không hề che giấu.
Tim tôi đập thình thịch, như có một con nai nhỏ chạy loạn.
10
Tôi bị Hứa Tinh Kỳ kéo đi dự tiệc mừng công.
Hứa Tinh Kỳ nói, mỗi lần cậu ấy thi đấu xong, bất kể kết quả thế nào, đám bạn "cẩu bằng hữu" của cậu ấy đều sẽ tổ chức tiệc mừng công tại nhà cho cậu ấy.
"Cẩu bằng hữu" mà cậu ấy nói, không ai khác, chính là đám bạn thân cấp ba của cậu ấy.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đám bạn của Hứa Tinh Kỳ đồng loạt "bùng nổ".
Trong sân biệt thự nhỏ đêm hè, năm sáu chàng trai trẻ tăm tắp đứng thành một hàng, mở đường cho tôi, hô lớn "Chào chị dâu".
Tôi đứng bên cạnh Hứa Tinh Kỳ, chào hỏi họ.
Bầu không khí trong bữa tiệc rất thoải mái, bạn bè của Hứa Tinh Kỳ đều rất hài hước, cũng dễ gần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất