Ngô Hùng Bá bước lên cười nói: “Cậu Dương, cậu yên tâm tham gia cuộc thi đi, chúng tôi sớm đã khuyên Tiêu lão rồi, ông ấy rất quật cường, cậu cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây chăm sóc ông ấy!”
Ông ta nói xong lại nhỏ giọng nói với Dương Chấn: “Đợi sau khi cậu vào Thần Đan Tông, nếu thật sự có thể tìm được con gái của cậu ở trong đó, có chúng tôi ở đây cũng tiện tiếp ứng cho hai người!”
Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, trong lòng Dương Chấn rất cảm động, nhưng không cần nói ra, anh ôm quyền, chân thành vái Ngô Hùng Bá một cái.
Sau đó, hai tay anh siết chặt, khí thế nhất định phải làm được, lẩm bẩm nói: “Tôi nhất định sẽ vào được top 6!”
Tuy nhiên, cách Dương Chấn không xa, một thanh niên thân hình vừa lùn vừa béo sau khi nghe thấy lời vừa rồi của Dương Chấn, trên mặt bỗng nở nụ cười mỉa.
“Tuổi tác không lớn, khẩu khí lại không nhỏ, ngay cả những lão đan sư mấy trăm tuổi đó cũng không dám nói năng ngông cuồng như thế!”
“Tôi khuyên anh nên rút khỏi cuộc thi đấu sớm đi, như vậy cũng không lãng phí thời gian của người khác, có thể khiến cuộc thi đấu kết thúc sớm!”
“Năm nào cũng vì có quá nhiều tên rác rưởi như các người dẫn tới cuộc thi đấu mãi tới nửa đêm mới có thể kết thúc!”
Dương Chấn hơi nhíu mày, dù sao anh cũng chỉ là cảm khái một tiếng mà thôi, lại không ngờ thanh niên ở một bên lại không bằng lòng.
Mạc Thanh Trúc bỗng không chịu, chỉ vào thanh niên đó rồi tức giận nói: “Anh ấy có tham gia thi đấu hay không có liên quan gì tới anh? Anh còn không cho người khác nói à? Thật là lo chuyện bao đồng, anh nghĩ dựa vào loại tiểu nhân thích tìm cảm giác tồn tại như anh...
Dương Chấn liếc nhìn thanh niên đó với vẻ khinh thường, anh căn bản khinh thường so đo với cái loại giống như chúa hề này, trực tiếp cắt ngang lời của Mạc Thanh Trúc: “Không cần để ý loại người này!”
Có điều, chỉ một ánh mắt này, lời vừa tới cửa miệng của thanh niên đó đã phải nuốt ngược trở lại.
Thanh niên đó cảm thấy cả toàn lạnh toát, trong lòng anh ta rất hoảng, thầm tự hỏi: “Tại sao ánh mắt của anh ta lại cho mình một loại cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm? Nội tâm của mình thế mà đang sợ anh ta? Sao lại như thế, anh ta rõ ràng nhìn trông rất bình thường..
Cùng lúc đó, một ông lão râu trắng đứng ở trước thanh niên cũng không khỏi nhíu mày, ông ta nhìn sang Dương Chấn, sâu trong ánh mắt tràn ngập hàn ý.
Mạc Thanh Trúc thấy Dương Chấn lên tiếng, chỉ đành hừ lạnh một tiếng với thanh niên đó, quay đầu không để ý nữa.
Người ở xung quanh thấy xung đột vừa rồi của mấy người, không ít người nhận ra thân phận của thanh niên đó.
“Ông lão đẳng trước tên đó không phải chính là Lưu Phúc – tông chủ của Vạn Dược Tông, một trong những gia tộc đứng đầu trong tông môn luyện đan ở thành Thanh Long hay sao?”
“Tôi nhận ra cậu ta rồi, cậu ta là Lưu Tuyết Kiện – cháu trai của Lưu Phúc, chẳng trách cậu ta dám tùy tiện coi thường các luyện đan sư khác, thì ra là có tư cách này!”
“Trong cuộc tranh bá thần đan mấy mùa trước, Lưu Phúc này cũng lọt vào top 6, nghe nói cuộc thi đấu mùa đó, Lưu Tuyết Kiện này cũng suýt chút nữa vào top 6."
“Nghe nói Lưu Tuyết Kiện này rất có thiên phú ở phương diện luyện đan, ở trong các luyện đan sư thế hệ trẻ của cả trung giới cổ võ cũng là tồn tại hàng đầu, hiện nay còn có được chân truyền của Lưu Phúc, chắc cậu ta có khả năng thành công lọt vào top 6 trong cuộc thi đấu ngày hôm nay.
Nghe thấy lời bàn luận ở xung quanh, lúc này Lưu Tuyết Kiện hoàn hồn, sự sợ hãi từ sâu trong tim bỗng mất tăm.
Nhất thời, Lưu Tuyết Kiện nhếch khóe miệng, trên mặt là vẻ đắc ý, rõ ràng càng thêm kiêu ngạo.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con ranh, ở đâu có phần cho cô nói, vậy mà dám hống hách ở trước mặt tôi, xem tôi có xé nát miệng của cô không!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất