Lưu Tuyết Kiện vừa dứt lời thì không hề báo trước mà nhấc tay lên, tát vào gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của Mạc Thanh Trúc.
Anh ta chủ yếu là tu luyện đan, đối với phương diện võ đạo, tu vi không tính quá mạnh, nhưng trong tay anh ta lúc này lại ẩn chứa một đạo khí tức khủng bố.
Nếu cái tát bất ngờ này giáng xuống, nếu trong tình huống bình thường, với thực lực của Mạc Thanh Trúc đương nhiên có thể tránh được, dù sao ở phương diện tu vi võ đạo, Mạc Thanh Trúc mạnh hơn Lưu Tuyết Kiện rất nhiều.
Nhưng lúc này Mạc Thanh Trúc nhất thời sơ ý, căn bản không ngờ Lưu Tuyết Kiện lại bỉ ổi như thế, không những ra tay với một cô gái, còn một câu không hợp thì động thủ, cô ta căn bản không thể tránh ra.
Nếu cái tát này giáng xuống mặt cô ta, cô ta cũng không dễ chịu.
“Bốp!”
Chưa đợi Mạc Thanh Trúc tránh ra, bóng dáng của Mạc Thanh Tu bỗng xuất hiện ở trước mặt cô ta, anh ta tóm lấy cánh tay của Lưu Tuyết Kiện.
Mạc Thanh Tu tức giận nói: “Dám động vào em gái của tôi, tôi thấy anh muốn chết”
Anh ta nói xong thì chuẩn bị bẻ gãy cánh tay của Lưu Tuyết Kiện.
Dương Chấn vốn chuẩn bị ra tay, thấy Mạc Thanh Tu đã đứng ra rồi, anh chỉ đành thu linh khí sớm đã tràn ngập sát cơ trong tay lại.
“Dừng tay!”
Vào lúc này, ông lão Lưu Phúc đẳng trước Lưu Tuyết Kiện đã nổi giận đùng đùng quát Mạc Thanh Tu một tiếng.
“Oắt con, cậu thật to gan, vậy mà dám động vào cháu của tôi, tôi thấy cậu mới là muốn chết!”
Khi lên tiếng, toàn thân Lưu Phúc tản ra khí tức của người bề trên, cho dù ở phương diện tu vi cũng chỉ tương đương Mạc Thanh Tu, nhưng ông ta dù sao cũng là tông chủ của một tông, cỗ khí tức uy nghiêm trên người là thứ mà Mạc Thanh Tu không có.
Cho dù ý thức được Lưu Phúc trước mắt không dễ chọc nhưng Mạc Thanh Tu cũng là thanh niên kiệt xuất có danh hiệu sát thủ bạch y ở thành Bạch Hổ, đương nhiên cũng không dễ chọc.
Tuy khí tức lạnh lẽo trên người không uy nghiêm kiểu người bề trên như Lưu Phúc, nhưng nó lại tràn ngập sát cơ lăng lệ.
Nhất thời, chạm vào ánh mắt của Mạc Thanh Tu, Lưu Phúc cũng có hơi lạnh sống lưng, trong lòng không mấy tự tin.
Lúc này, Ngô Hùng Bá đột nhiên đi lên khuyên Mạc Thanh Tu: “Thanh Tu, bỏ đi!”
Sau đó, ánh mắt của Ngô Hùng Bá nhìn sang Lưu Phúc, lạnh lùng nói: “Lưu đan sư, mâu thuẫn giữa các tiểu bối thì để tự bọn họ giải quyết là được, ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhúng tay bắt nạt một hậu bối, có hơi quá đáng rồi đấy?”
Lưu Phúc nghe thế thì rất tức giận, ông ta mở miệng chuẩn bị chửi lại, nhưng ánh mắt nhìn sang người nói, thấy người tới là Ngô Hùng Bá, ông ta không khỏi nhíu mày.
Rõ ràng, Lưu Phúc cũng biết Ngô Hùng Bá, vẻ hống hách trên mặt lập tức vơi đi không ít: “Thì ra là Ngô thành chủ, nếu là người của ông, vậy lão phu không truy cứu trách nhiệm của bọn họ nữa!”
Lưu Phúc có chút địa vị ở thành Thanh Long, nhưng Ngô Hùng Bá là thành chủ của một thành, căn bản không phải là người mà tông chủ một tông như ông ta có thể khiêu khích, cho dù lúc này trong lòng rất tức giận, ông ta cũng chỉ có thể nhịn.
Lưu Tuyết Kiện sớm đã bị cơn giận che mờ lý trí, không những bị một cô gái sỉ nhục, lại bị anh trai của cô gái suýt nữa bẻ gãy tay trước mặt mọi người. Điều này khiến anh ta mất hết mặt mũi, lúc này chỉ muốn ông nội Lưu Phúc của anh ta có thể ra mặt giúp anh ta, trực tiếp giết mấy người Dương Chấn.
Anh ta đưa tay chỉ vào Ngô Hùng Bá, mắng chửi: “Lão già, ông là ai? Tôi khuyên ông tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất