Chàng rể chiến thần – Dương Chấn - Tần Nhã

 

Dương Chấn sau khi suy nghĩ một lúc thì nói với mọi người: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ về nước Cửu Châu một chuyến, đưa con gái tôi tới chỗ bà ngoại của con bé trước, sau đó đợi tôi tìm được tung tích của vợ tôi ở nước Cửu Châu, lo liệu ổn thỏa cho hai mẹ con bọn họ xong, tôi sẽ ngay lập tức quay lại xử lý chuyện ở đây” 

Mang theo đứa trẻ bên cạnh, Dương Chấn đương nhiên không tiện phát huy, hơn nữa Tiếu Tiếu còn bé, Dương Chấn không muốn để con gái suối ngày đối diện với cảnh tượng máu me đó. 

Trong khoảng thời gian này, Dương Chấn vẫn luôn lo lắng cho Tân Nhã, Tuyết Nữ nói đợi khi nào anh cứu được Tiếu Tiếu thì sẽ đưa Tân Nhã quay về đoàn tụ 

với anh. 

Hiện nay, Dương Chấn đã cứu được Tiếu Tiếu từ thành Thanh Long quay về thành Bạch Hổ, cũng không thể nhìn thấy Tần Nhã và Tuyết Nữ. 

Mặc kệ lời của Tuyết Nữ là thật hay giả, anh cũng phải sắp xếp thỏa đáng cho Tiếu Tiếu trước đã. 

Mấy người Ngô Hùng Bá đương nhiên cũng có thể hiểu Dương Chấn, mọi người lũ lượt gật đầu đồng ý, nói bọn họ trong khoảng thời gian này vừa hay dưỡng thương trước. 

Sau đó, Dương Chấn đứng dậy đi ra phía ngoài: “Dẫn tôi đi gặp Lôi tông chủ!” 

Trước đó khi Dương Chấn kể chuyện ở thành Thanh Long, Ngô Hùng Bá cũng nói cho Dương Chấn tình hình ở đây, tuy mấy người Ngô Hùng Bá đều bị thương 

nặng nhưng không trí mạng. 

Còn Lôi Chấn Thiên thì vì bảo vệ Lôi Thiên Tông, suýt nữa bị cường giả mà Hoàng Vân dẫn tới giết chết, khi ông ta chạy về tới thành Bạch Hổ thì cũng hôn mê, qua giúp đỡ của mấy người Ngô Hùng Bá, một ngày trước ông ta mới vừa tỉnh lại. 

Nhưng do thương thế của Lôi Chấn Thiên quá nghiêm trọng, kinh mạch trong cơ thể gần như bị phế hết, Ngô Hùng Bá cho dù đã mời thần y có y thuật giỏi nhất ở thành Bạch Hổ tới cũng không thể khiến Lôi Chấn Thiên khỏi hoàn toàn. 

Lôi Chấn Thiên của hiện nay cũng chỉ miễn cưỡng tạm thời nhặt lại một mạng, không bao lâu nữa vẫn sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên. 

Dương Chấn rất áy náy về chuyện này, trong lòng anh nghĩ nếu không phải vì anh, Lôi Chấn Thiên cũng sẽ không đắc tội với Hoàng Hạc Phi, Lôi Thiên Tông đương nhiên cũng sẽ không bị tiêu diệt. 

Dưới sự dẫn dắt của Ngô Hùng Bá, bọn họ tới một căn phòng, Dương Chấn đã nhìn thấy Lôi Chấn Thiên nằm bất động ở trên giường. 

Ở cạnh giường còn có một cô gái trẻ thân hình lung linh, làn da trắng nõn mái tóc đen láy, sở hữu dung mạo khuynh thành, tuổi tác sêm sêm với Mạc Thanh 

Trúc. 

Dương Chấn hơi nghi hoặc, trước đây khi ở phủ thành chủ, hình như anh chưa từng gặp cô gái xinh đẹp này. 

Có điều Dương Chấn cũng chỉ liếc nhìn thôi, không có suy nghĩ gì khác, anh tưởng cô gái là người hầu được Ngô Hùng Bá mời về chăm sóc Lôi Chấn Thiên. 

“Chú Ngô, chú tới rồi!” 

Cô gái nhìn thấy mọi người tới thì lập tức đứng dậy, lễ phép chào hỏi Ngô Hùng Bá. 

Giọng cô gái trong trẻo, êm tai giống như tiếng chim vành khuyên. 

Ngô Hùng Bá hỏi: “Hôm nay ba cháu sao rồi?” 

Lúc này Dương Chấn mới biết thì ra cô gái xinh đẹp này là con gái của Lôi Chấn Thiên, thảo nào vừa vào cửa thì anh cảm thấy thần sắc của cô gái rất buồn bã, đôi mắt to động lòng người có hơi ngân ngấn nước mắt. 

Khi cô gái chuẩn bị lên tiếng, giọng nói yếu ớt của Lôi Chấn Thiên vang lên: “Ngô thành chủ, cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày nay của ông... cậu... cậu Dương? Còn cả Thanh Long thành chủ?” 

“Là... cậu Dương và Thanh Long thành chủ trở về rồi sao? Lẽ nào tôi bị hoa mắt ư?” 

Lôi Chấn Thiên nằm trên giường, cố gắng nghiêng đầu trả lời Ngô Hùng Bá, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy Dương Chấn và Hà Thanh Long. 

eyJpdiI6IkVUTmJSbEFJd011YmVjdXNNUGtUdnc9PSIsInZhbHVlIjoiTlRRZ3FzMVNcLzBaQXJaMjRxbFB1SzFteGgzVncxcG9EQWIyK3A3UGx2R2x2UHpxdElPSFwva1wvT2xtbSs0ZTRKY0pnOTQxMVwvWkhXdU93QmdoQXMrNjZ2XC9RK0NMVTlLZk1vbkFpdHE3QTVnSkIycHh3TzNiVnpQVk1WS0FXbWNpc1FqbWROR3NvVERENjJoM3pIUlNYbEJqcXR2N2wzZk1CNzFwNFIyRUJNcmJlVWNOc2pVcmVMNXJiekZScDZLWFR2RXM3TnVMaE16TXB4VlZMYnVoZmdyT2pMbTIyeVNYV2ZmM294amlQcjJNcHVOT28raWZcL3c0cnRSNkpIV2l0dE1mdmNyakVIS0lOZHFsZzYycVZDNWR2NkQ5KzdiZHE5cnRBcWRpR1Vyeks0N241blYyT1VOcmY3VndjY2Rjb2R6YndtQys5WjJoTEF6WUdxbjdmWTNDeUdiR0RlK3RFb01iWVY0TFFMQVM4PSIsIm1hYyI6ImRkZmIxYTVjYmU2ODNlYmM5NjQ1ZmE5NjRkZTE0ZDBhYjkwMjc3Y2U5OGY0MjlmYmQ3MWFlM2I4NDU0NTNjOWUifQ==
eyJpdiI6Ik42YmlVSXIzSGVwRVlsblBmdDBzaUE9PSIsInZhbHVlIjoiU3hvVXlaaDNNaEtNV051aFQ5eVdmRjZMYk1naW9DVnBTZTIwaE1uWHVmbkFHbTdZRGxneDJjeUR0c1k0RnowWUs3ZEd6RHZVd21UbGRtS3FhT1dESitZY2VwRk9VT2FBaXpSdTU5TnIySnhRNkUxUlJ1cm1PR2haZFJzOCtEMDJQTmdhdzh6UFF1NWZ4K0NOeWhTcjBoYnFWRkVTZEdzSURiY1M5TnNcL3puWmpTUmpZeVpPVGpOa0p0MFptbDZWRE1GUzI1ME1tR2xJSTV1TWRqQjR1SkNlbVdpZ3lMSnJsdDBHYnBpN2t4N09reTVJSHZYXC84MDZacXNGWFQ5N3JGUTdmRXpaMUdweUNhZnRBcXV5MXc0N1NQeHRWdWdITU92YkdyUTN2c25kNzhKUHg5Z1lVODZqXC9yaG41NWdUV1FvM1wvNlgwck9PaXJkMDRscmlHYU9YYjNhRXlQT0xMRTM0NERJdHk3dENSTT0iLCJtYWMiOiJjM2EzYmM3NGEzNTI2NjJlMTY3NjdhNWE5MjE0NzMzZDJjN2MxZDcwN2EyOTRhZGFhNDI1YzQzY2EzNjIxNTNjIn0=

Lúc này đầu óc của Lôi Chấn Thiên thậm chí có một vài tưởng tượng phong phú, ông ta nghi ngờ mình có phải đã chết biến thành tàn hồn rồi không. Mà Dương Chấn và Hà Thanh Long mà ông ta nhìn thấy trước mắt cũng giống ông ta, đều là tàn hồn.

Ads
';
Advertisement