Vào lúc Lôi Chấn Thiên suy nghĩ linh tinh, giọng nói vui vẻ của Ngô Hùng Bá vang lên: “Lôi tông chủ, ông đừng khách với tôi, cậu Dương và Thanh Long thành chủ cũng quay về rồi!”
Điều này khiến Lôi Chấn Thiên càng nghi hoặc, nếu Ngô Hùng Bá có thể trả lời câu hỏi của ông ta, vậy chứng tỏ ông ta còn sống.
Lúc này, Dương Chấn cũng đã đi tới cạnh giường của Lôi Chấn Thiên, xin lỗi đầy chân thành: “Xin lỗi Lôi tông chủ, bởi vì chuyện của tôi mà liên lụy tới cả Lôi Thiên Tông của các người.
Lôi Chấn Thiên không nói gì, mà run rẩy đưa tay ra, sau đó nắm chặt tay của Dương Chấn, lần này ông ta mới chắc chắn Dương Chấn đã thật sự quay về.
Ngay lập tức, Lôi Chấn Thiên kích động tới mức hai mắt đỏ hoe, ông ta không ngờ trách Dương Chấn, chỉ thở dài nói: “Chuyện này không trách cậu được, quan hệ giữa tôi và Thần Đan Tông vốn không tốt, cho dù không có cậu, bọn họ cũng sẽ tắm máu Lôi Thiên Tông, cậu Dương không cần tự trách!”
Sau đó, Lôi Chấn Thiên lại không nhịn được mà hỏi: “Hôm đó tôi tận mắt thấy cậu bị thương nặng, còn bị nhốt vào Cửu Long Thần Lô, Hà thành chủ cũng chỉ còn lại một hơi thở.
“Hiện nay, sao hai người trông như không bị thương tí nào vậy?"
Dù sao, người mà ông ta cho rằng đã chết lâu rồi, lúc này lại hoàn hảo không hề hấn gì đứng ở trước mặt, đổi lại bất cứ ai cũng cảm thấy nghi hoặc.
Không đợi Dương Chấn mở miệng, Hà Thanh Long bèn giải thích: “Một Thần Đan Tông cỏn con mà thôi, bọn họ không có tư cách lấy mạng của sư phụ tôi,
ngay cả đồ chó chết Hoàng Hạc Phi kia cũng bị sư phụ của tôi dọa chạy như chó nhà có tang!”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Hà Thanh Long cũng rất sốc, vốn ông ta cũng cho rằng mình sẽ chết ở Thần Đan Tông, nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Dương Chấn lại giống như thiên thần hạ phàm đại khai sát giới, cứu ông ta ra ngoài.
Lời của Hà Thanh Long khiến Lôi Chấn Thiên lần nữa rơi vào mông lung, hỏi: “Sư phụ của ông ư?”
Ngay cả mấy người Ngô Hùng Bá ở một bên cũng mờ mịt, không nhịn được mà hỏi: “Thanh Long thành chủ, sư phụ của ông là ai? Sao trước kia chưa từng nghe nói sư phụ của ông còn sống? Còn nữa, trước đó không phải nói, là... là cậu Dương cứu ông ra ngoài hay sao?”
Hà Thanh Long bỗng cười nói: “Sư phụ của tôi chính là cậu Dương!”
Mọi người càng thêm nghi hoặc, sửng sốt nói: “Cậu Dương là sư phụ của ông ư? Hai người trước kia... quen biết nhau sao?”
Lúc này, Ngô Hùng Bá nói chuyện cũng không được rành mạch.
Dương Chấn cảm thấy rất bất lực về chuyện này, dù sao anh vốn không định nhận Hà Thanh Long làm đồ đệ, nhưng ông già này quá cứng đầu.
Hà Thanh Long cũng rất đắc ý mà giải thích cho mấy người Ngô Hùng Bá về chuyện mình bái Dương Chấn làm sư phụ, rõ ràng ông ta cảm thấy rất tự hào về chuyện có thể làm đồ đệ của Dương Chấn.
Dương Chấn thì lại cắt ngang lời của Hà Thanh Long, đưa tay bắt mạch cho Lôi Chấn Thiên: “Bây giờ ông còn rất yếu, đừng nói chuyện nữa, tôi xem thử ông rất cuộc có tình trạng như nào!”
Lôi Chấn Thiên mặt mày chua xót, nói: “Cậu Dương, cậu không cần kiểm tra giúp tôi, Ngô thành chủ đã tìm tới rất nhiều thần y kiểm tra rồi, tôi không sống được
mấy ngày nữa, đây khả năng là cái số của tôi!”
Một lát sau, Dương Chấn cũng đã nhìn ra đại khát thương thế của Lôi Chấn Thiên, vẫn may anh quay về kịp, có thể chữa khỏi được.
Tuy nhiên, Lôi Chấn Thiên đã từ bỏ rồi.
Ông ta lần nữa túm lấy tay của Dương Chấn, đồng thời gọi con gái của ông ta tới trước mặt: “Cậu Dương, đây là con gái của tôi – Lôi Uyển Nhi, trước khi tôi chết, tôi muốn xin cậu một chuyện, xin cậu giúp tôi chăm sóc con gái của tôi!”
Lôi Chấn Thiên nói xong, còn chưa đợi người khác lên tiếng thì ông ta đã đặt tay của Lôi Uyển Nhi vào tay Dương Chấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất