Dương Chấn đương nhiên biết, Hà Thanh Long cũng chỉ an ủi anh mà thôi.
Ngay cả người của trung giới cổ võ cũng chưa từng nghe nói tới Tuyết Nữ, Tuyết Nữ thần bí tới mức giống như không phải tới từ tinh cầu này, sao ông ta có thể tìm ra dễ dàng được chứ.
Trong mấy ngày tiếp theo, ban ngày Dương Chấn ra ngoài tìm kiếm tung tích của Tần Nhã và Tuyết Nữ, tối đến thì quay về nhà họ Diệp tu luyện.
Trong mấy ngày này, liên tiếp có các thế lực lớn nhỏ tới nhà họ Diệp, mục đích của bọn họ gần như đều giống nhau, chiếm lấy nhà họ Diệp và Diệp Mạn.
Có điều những thế lực này cuối cùng đều bị Dương Chấn tiêu diệt, kết cục giống với Triệu môn chủ trước đó, chết mà không để lại dấu vết gì.
Trôi qua vài ngày, đột nhiên liên tiếp ba ngày không ai dám tới nhà họ Diệp nữa, bởi vì bọn họ cũng nghe được một vài tin tức, đó chính là các thế lực tới nhà họ Diệp kiếm chuyện, cuối cùng đều có đi không về.
Điều khiến người ta cảm thấy kinh khủng nhất là nhiều người như thế sau khi vào nhà họ Diệp thì không nhìn thấy bọn họ đi ra nữa. Trong trường hợp bình thường, cho dù nhà họ Diệp có diện tích rất lớn nhưng cũng không thể giấu được nhiều cường giả như thế.
Những người đó giống như bốc hơi khỏi thế gian.
Vậy nên các thế lực của Yên Đô tạm thời không dám vọng động nữa.
Có không ít thế lực còn ẩn nấp ở gần nhà họ Diệp, giám sát cổng nhà họ Diệp mọi lúc, bọn họ tận mắt nhìn thấy những người đó hừng hực khí thế xông vào, sau đó thì không nhìn thấy ai đi ra.
Nhìn sang nhà họ Diệp, ngay cả những hộ vệ canh giữ vốn nghe lệnh răm rắp kia, hiện nay người nào người nấy đều ngẩng cao đầu, dáng vẻ cực kỳ tự tin, cho dù có cường giả của hạ giới cổ võ trước kia tới, những hộ vệ này đều không tỏ vẻ sợ hãi nữa.
Cảnh này khiến mọi người rất khó hiểu.
Thậm chí, có tin đồn nói rằng nhà họ Diệp giấu hung thú viễn cổ, rất có khả năng sớm đã thôn phệ những võ giả tới gây sự đó rồi.
Nhưng điều mà không ai biết là tất cả những chuyện này đều do người thanh niên mỗi ngày ra khỏi nhà họ Diệp từ sáng trở về lúc tối muộn mà bọn họ căn bản không thèm để ý đó gây ra.
Dương Chấn cũng sớm đã phát hiện quanh nhà họ Diệp có các thế lực ẩn nấp trong chỗ tối, có điều bọn họ không thò đầu xuất hiện, Dương Chấn cũng lười vạch trần, anh chỉ đợi sau khi bọn họ đứng ra thì tiêu diệt.
Đêm khuya, Dương Chấn đang một mình ở trong phòng tu luyện, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào!”
Dương Chấn đáp lại.
Cửa phòng được mở ra, Diệp Mạn đi vào.
“Dương Chấn! Con... con nói thật cho mẹ, Tiểu Nhã... Tiểu Nhã có phải đã gặp phải nguy hiểm gì rồi không?”
Diệp Mạn do dự một lúc, sau đó đi thẳng vào vấn đề mà hỏi Dương Chấn.
Bà ta nhìn chằm chằm Dương Chấn, muốn xem câu trả lời của Dương Chấn là thật hay là giả.
Tuy hỏi vậy nhưng trong lòng Diệp Mạn sớm đã có dự cảm không tốt, trong khoảng thời gian này, mỗi khi bà ta hỏi Dương Chấn về tung tích của Tần Nhã, ánh mắt của Dương Chấn luôn lảng tránh, kết hợp với việc Dương Chấn mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm tối muộn mới trở về, dáng vẻ trông đầy tâm sự.
Diệp Mạn rất nhanh đã nghi ngờ về chuyện của Tần Nhã, Dương Chấn rất có khả năng đang giấu bà ta cái gì đó.
Hôm nay, bà ta lại cảm thấy hoảng, không nhìn thấy sự xuất hiện của Tần Nhã thì rất lo lắng, bèn không nhịn được mà tới tìm Dương Chấn hỏi cho rõ.
Lúc này, trong mắt Diệp Mạn tràn ngập tơ máu, còn có ánh nước lóe lên.
Ở trước mặt người ngoài, Diệp Mạn là hào kiệt của phái nữ, nhưng bà ta suy cho cùng là một người mẹ, bà ta rất để tâm tới con gái.
Dương Chấn hít sâu một hơi, sau đó nói với Diệp Mạn một cách chân thành: “Xin lỗi! Là con không thể bảo vệ được Nhã, con không nên lừa mẹ!”
Dương Chấn gọi một tiếng, vội vàng lao tới đỡ lấy Diệp Mạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất