Dương Chấn mặt mày lo lắng, thông qua tay đỡ Diệp Mạn mà vội vàng kiểm tra một phen, thấy Diệp Mạn chỉ là quá đau lòng, không thể chấp nhận đả kích lớn như này mới suýt nữa ngất đi, không có vấn đề khác, lúc này Dương Chấn mới thở phào.
“Nhã chỉ là tạm thời chưa thể trở về, nhưng cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì hết, con nhất định sẽ nhanh chóng đưa Nhã trở về”
Dương Chấn vội vàng xoa dịu cảm xúc của Diệp Mạn, đồng thời truyền ít linh khí vào trong cơ thể của Diệp Mạn, lúc này cảm xúc của Diệp Mạn mới dần bình ổn trở lại.
Diệp Mạn biết rõ trước đó Dương Chấn lừa bà ta cũng chỉ là không muốn để bà ta lo lắng mà thôi, vậy nên bà ta không có trách Dương Chấn.
Nhưng Diệp Mạn nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, cũng lập tức biết Tần Nhã đúng thật đã xảy ra chuyện, lúc này bà ta cũng không khống chế được, cảm xúc kích động túm lấy cánh tay của Dương Chấn, bà ta vừa lắc vừa lo lắng nói: “Dương Chấn, Tiểu Nhã rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con mau nói cho mẹ, Tiểu Nhã rốt cuộc bị gì?”
Dương Chấn biết chuyện này cũng không thể giấu mãi được, vì thế anh không giấu nữa, anh nói ra chuyện Tuyết Nữ đưa Tần Nhã đi và lời hứa mà Tuyết Nữ hứa với anh cho Diệp Mạn.
Biết được hiện nay vẫn chưa có tung tích của Tần Nhã, nước mắt của Diệp Mạn cũng không kiềm chế được nữa: “Sao lại như thế? Tại... tại sao nó lại muốn đưa Tiểu Nhã đi, bất luận hiện nay nó có thân phận gì, nhưng lúc đầu nó dù sao cũng là em gái của Tiểu Nhã, sao nó lại nhẫn tâm ra tay với Tiểu Nhã chứ...
Dương Chấn khuyên: “Cô ta chắc sẽ không tổn thương Nhã đâu, khi cô ta xuất hiện đã có thực lực giết con, nếu cô ta muốn gây tổn thương Tiểu Nhã, lúc đó đã ra tay rồi”
“Con thấy cô ta cũng không giống nói dối, hơn nữa cô ta cũng không cần thiết nói dối con, nếu cô ta đã hứa con cứu được Tiếu Tiếu thì cô ta đưa Nhã trở về
đoàn tụ với chúng ta, con nghĩ cô ta chắc sẽ không nuốt lời”
Dương Chấn mới đầu cũng lo lắng Tuyết Nữ sẽ tổn thương Tần Nhã, nhưng nghĩ tới Tuyết Nữ hoàn toàn có khả năng giết anh, vậy chắc chắn cô ta sẽ không nói dối anh.
Diệp Mạn vẫn rơi lệ đầy mặt, ôm mặt rất đau khổ.
Tuy bà ta nghe lời an ủi của Dương Chấn cũng thấy có lý, nhưng Tần Nhã dù sao cũng là máu mủ ruột già của bà ta, đổi lại người mẹ nào gặp phải chuyện như này cũng sẽ rất lo lắng.
Vào lúc này, Diệp Mạn đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống, lạnh tới mức khiến bà ta không khống chế được mà run rẩy.
Sau đó, Diệp Mạn ngẩng đầu lên, bà ta phát hiện ý lạnh khủng khiếp này tỏa ra từ trên người Dương Chấn.
“Dương Chấn, con... con làm sao thế? Mẹ biết con cũng lo lắng cho Tiểu Nhã, con nói không sai, Tiểu Nhã nhất định sẽ trở về, con đừng quá... quá lo lắng...
Diệp Mạn tưởng Dương Chấn vì quá đau buồn cho Tần Nhã mới không khống chế được ý lạnh này, dù sao trong ý lạnh này phan lẫn sát khí nồng đậm, bà ta ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Chấn mà an ủi ngược lại.
Cho dù bà ta biết ý lạnh này của Dương Chấn không nhắm vào mình, nhưng cơ thể của bà ta căn bản không thể khống chế mà run sợ mãnh liệt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Tuy nhiên Dương Chấn không trả lời Diệp Mạn, mà gắn giọng nói bằng giọng điệu cực kỳ lạnh giá: “Tới cũng tới rồi, còn nấp làm cái gì?”
Mà Dương Chấn lại mở miệng lần nữa: “Cút ra ngoài!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất